"Này, ngươi đã biết tin gì chưa?"
"Tin gì?"
"Hang ổ của dơi mặt quỷ bị người bê rồi!"
"???"
"Thật hay đùa? Chả nhẽ là yêu quái tranh nhau địa bàn?"
"Mặc kệ, miễn là chúng ta an toàn là được rồi!"
Ngay sau khi nhóm người Lăng Thiên rời đi ngôi làng, chẳng mấy chốc tin tức dơi mặt quỷ bị tận diệt được lan truyền nhanh chóng.
Người người mừng rỡ, nhà nhà mừng rỡ, bọn hắn mừng bởi vì từ nay, bọn hắn sẽ không phải làm thức ăn cho lũ dơi mặt quỷ nữa.
"Shiori, chúng ta an toàn rồi!" Một thiếu phụ gương mặt hiền hậu, đưa tay xoa lấy đầu nữ nhi mình.
"Mama, vậy từ nay ông nội sẽ lên thiên đường gặp papa sao?" Đứa trẻ này thình lình chính là đứa trẻ gặp nhóm người Lăng Thiên lúc trước, nàng quay đầu lại, dùng đôi mắt thiên chân vô tà mà xem mẫu thân mình.
Nghe được câu hỏi của Shiori, mẫu thân nàng liền trầm mặc một lúc, sau đó rất nhanh liền nở nụ cười đáp:"Đúng vậy Shiori, trên thiên đường, papa con sẽ không còn cô đơn nữa rồi!"
Nhưng là, nàng vừa nói với nữ nhi mình, trên đôi mắt nàng lại cũng chảy nước mắt.
Không sai, Shiori chính là con gái của thiếu chủ của tộc Dơi Mặt Quỷ, đồng thời là cháu nội của lão dơi mặt quỷ vương - kẻ mà còn chưa kịp mở miệng đã bị Lăng Thiên biến thành món lẩu dơi thập cẩm...
"Phu quân đại nhân, không biết có phải ngươi ở trên đó có thiêng, xuống dưới giúp mẹ con chúng ta hay không..." Nàng đưa tay lau đi nước mắt, cố kìm nén nỗi nhớ chồng rồi ôm lấy Shiori, quay trở lại tiếp tục làm việc mưu sinh!
"..."
"Tenryu, kế tiếp chúng ta đi đâu?" Kagome phấn khích hỏi.
Tuy biết hiện tại di chuyển không phải tới cung điện như tấm bản đồ, nhưng dù sao nàng vẫn vô cùng yêu thích.
Bởi lẽ, ngoài việc được du ngoạn thắng cảnh cùng các tỷ muội ra, nàng còn được cùng với bọn họ "rọn rác!"
Rọn rác loại hình này, vừa không nguy hiểm, vừa lại có cảm giác phấn khích!
Giống như chơi game ở hiện đại vậy!
"Chắc là...
Vân Long hồ đi?" Lăng Thiên trầm ngâm nghĩ, nếu như hắn nhớ không nhầm, nơi đó chính là địa bàn của Bảo Tiên Quỷ!
Tương truyền, Bảo Tiên Quỷ là một lão yêu quái tu luyện đã lâu với tấm thân thể cứng rắn tựa như kim cương.
Chính vì lẽ đó, nếu như để Thiết Toái Nha chém hắn, phó bản nhiệm vụ cũng sẽ được giải khai đầu thứ hai.
Thiết Toái Nha với kim cương hình thái - Kim Cương Thương Phá!
Nhưng là, ngay khi đoàn người chuẩn bị tiếp tục lên đường, một cơn gió không biết từ đâu đó vụt qua, cuối cùng trước mặt Lăng Thiên, xuất hiện thân ảnh của một nữ nhân.
Phong chi vũ - Kagura!
"Nữ nhân này thật đẹp!" Izayoi hâm mộ nghĩ.
"Thế nào, định tiếp tục giúp ta rèn vũ khí tiếp sao?" Lăng Thiên mỉm cười nhìn nàng, đồng thời đôi mắt hắn liếc một chút về phía xa xa.
Naraku, cuối cùng vẫn là để nàng ra sân sao?
"Thế nào, không tiếp nhận ta?" Kagura đưa chiếc quạt lên che miệng, vừa cười vừa khiêu khích nói ra.
"Dĩ nhiên là không, nếu ngươi đã muốn cùng đi với ta thì rất hân hạnh!" Lăng Thiên thản nhiên đáp, nhưng ngay lập tức, năm tiếng hét lớn liền vang lên.
"KHÔNG ĐƯỢC!"
Hắn quay đầu nhìn lại, chứng kiến ngoại trừ Izayoi với vẻ mặt ngốc nghếch ra, thì toàn bộ các nữ nhân khác bao gồm cả Rin đều một mặt đỏ bừng mà trông hắn.
Kikyo, Kagome và Sango cũng dễ hiểu, bởi lần gặp mặt trước đó, các nàng cũng không có mấy ấn tượng tốt đẹp lắm về Kagura.
Nhưng mà Rin và Tsubaki thì sao?
"Rin, nói ca ca nghe sao lại từ chối nàng ta gia nhập?" Lăng Thiên bế Rin lên tay, vô cùng quan tâm hỏi.
Cảm nhận lấy vòng tay ấm áp từ Lăng Thiên, Rin gương mặt liền nhanh chóng thẹn thùng, nhưng rất nhanh, nó được thay thế bằng sự quyết tâm, nàng nhìn về phía Kagura nói ra:"Muội nhìn là biết người kia không phải người tốt.
Tenryu ca ca, ngươi tin ta sao?"
Nhìn Rin vừa nói, đôi mắt còn thỉnh thoảng chớp chớp khiến Lăng Thiên quả thật không nỡ từ chối nàng.
Cuối cùng, hắn phải quay sang nhìn Tsubaki hỏi tiếp:"Còn ngươi thì sao Tsubaki?"
"Đại nhân, ả ta cùng tên Naraku là cùng một bọn." Tsubaki đôi mắt nheo lại nhìn Kagura, sau đó tiến sát về phía tai Lăng Thiên thì thào to nhỏ.
Lần trước, khi bàn nhau kế sách đối phó Lăng Thiên, Tsubaki cũng đã gặp Kagura ở đó.
Thế nên, khi chứng kiến Kagura xuất hiện, Tsubaki liền theo bản năng nghĩ rằng, Naraku lại chuẩn bị có kế sách khác nhằm gây bất lợi cho đại nhân của mình...
Cơ mà điều đó cũng thật không có sai!
"Thế nào, ta giống như không có đắc tội các ngươi đi?" Kagura cau mày, nàng không nghĩ tới bản thân chưa nhập bọn đã liền bị đám tiểu nữu vây quanh tên kia ngăn cản.
Nếu như kế hoạch không thành công, ta liệu có bị Naraku giết không???
Không được, bằng mọi giá phải mang nửa viên ngọc tứ hồn còn lại về để đổi lấy sự tự do của ta!
"Te- Tenryu, ngươi sợ sao??? Hay là...
ngươi không được?" Kagura bỗng chốc nở nụ cười quyến rũ, sau đó liền tiến tới trước mặt Lăng Thiên, vừa nói vừa đưa nhẹ ngón tay vẽ vẽ lên ngực của hắn.
"Hừ, hồ ly tinh lẳng lơ!" Đám nữ nhân đồng thanh nghĩ, lần này Izayoi cũng không ngoại lệ!
Nhìn Kagura chủ động tiếp cận mình, lại còn dám nói hắn không được khiến cho Lăng Thiên có chút máu muốn dồn lên não.
Phải kiềm chế lắm, hắn mới có thể giữ cho bản thân không tại chỗ đè Kagura xuống dưới đất sau đó mạnh bạo nàng.
"Lần này là ý của ngươi hay là ý của Naraku?" Lăng Thiên đôi mắt nheo lại, nhìn Kagura đùa giỡn.
"Ực"
Nuốt nước bọt trấn tĩnh, Kagura cố giữ cho gương mặt mình không đổi sắc, chỉ nhẹ mỉm cười nói ra:"Ta đã phản bội hắn, thế nên tới nơi này cần sự giúp đỡ của ngươi, không được sao?"
Trong giả có thật, trong thật có giả, Lăng Thiên cũng biết ý định thật của nàng là gì liền cũng không tiếp tục đùa giỡn nữa.
Hắn quay sang, nhìn đám tiểu nữu đang vẻ mặt cau có nói ra:"Chúng ta tiếp tục lên đường thôi, nàng ta sẽ không gây chuyện đâu!"
"Tướng công, nhưng mà-" Sango muốn nói thêm gì đó, nhưng ngay sau đó liền bị Lăng Thiên chặn họng nói ra:"Lần trước rèn lại Phi Lai Cốt, Kagura cũng đã giúp chút sức lực..."
Cuối cùng, đám tiểu nữu vẫn là bị Lăng Thiên dùng miệng lưỡi thuyết phục.
Nhưng dù sao thì như đã nói, tại nơi này, người có toàn quyền quyết định là hắn, các nàng dù muốn cũng chả thay đổi được gì!
Ai bảo hắn là nam nhân của các nàng đây!!!
"Rốt cuộc thì, ta ở trong lòng hắn có địa vị gì?" Nhìn Kagura gia nhập, Kikyo trong lòng liền cảm giác có chút nặng nề.
Từ lúc được phục sinh, Kikyo chưa từng nghĩ tới sự quan trọng của chuyện sinh tử.
Nàng sống lại cũng vui, chết đi cũng chả buồn, bởi lẽ dù sao nàng cũng chưa phải là chưa từng chết đi.
Nhưng là, kể từ khi gặp Lăng Thiên, cùng hắn du ngoạn cứu giúp người, cùng với hắn gặp gỡ hết người này đến người khác khiến cho trong lòng nàng đã có sự thay đổi.
Lần đầu tiên, nàng thực sự cảm giác chén ghét tấm thân thể bất tử này đến thế...!
Tối đến!
Một bóng đen mở lớn đôi mắt trong màn đêm.
Liếc liếc vài phía, cảm nhận thấy xung quanh mình mọi người đã ngủ, lúc này bóng đen liền nhẹ nhàng đứng dậy, bước nhẹ ngón chân di chuyển ra khỏi phòng.
Một bước, hai bước,...
Ở trong một ngôi nhà kỳ quái, cũng may không quá khó để xác nhận đường đi!
Rón nhẹ bước chân, đẩy nhẹ cánh cửa lạnh giá khác, bóng đen từ từ tiến vào trong rồi lại gần phía bên giường, nơi đang có một người ngủ tại đó!
Thở nhẹ một hơi lấy dũng khí, bóng đen từ từ đưa tay tới luồn vào lồng ngực người kia, giống như muốn tìm kiếm cái gì.
Chỉ là, khi nàng vừa đưa tay sờ tới, một bàn tay khác liền đưa ra nắm chặt lấy tay nàng.
"Kagura, đêm hôm khuya khoắt, ngươi lạc đường sao?" Lăng Thiên đôi mắt mở lớn trong màn đêm, nhìn chằm chằm bóng đen trước mặt mà nở nụ cười quỷ dị...
.