Thấy Lăng Thiên lộ vẻ mặt ngơ ngác, giống như vẫn chưa hiểu những gì bản thân nói, cô bé ngay lập tức tỏ ra phẫn nộ nói to:"Đừng giả vờ, Yuuki Ringo, tôi thấy ông đi với bà ấy rồi...!"
Yuuki Ringo?
Lăng Thiên nhíu mày trong thoáng chốc, sau đó hắn liền bừng tỉnh.
Ah, hóa ra tiểu nữu này là con gái út của Ringo, đồng thời cũng là em gái ruột của tên thánh ngã Rito.
Yuuki Mikan!!
Rõ ràng thân phận của đối phương, Lăng Thiên cũng không lề hà gì mà đưa cặp mắt mình xuống đánh giá chi tiết.
Quả nhiên, em gái của nhân vật chính có khác, tuy tuổi còn nhỏ nhưng điện nước đâu ra đấy, hoàn toàn phát triển hơn nhiều so với đám bạn cùng trang lứa.
Mười một tuổi...
Năm cuối trường tiểu học mà vú đã nhô cao, thật đáng kinh ngạc!
(Hệ thống trường tiểu học bên nhật là từ lớp 1 đến lớp 6)
"Dâm tặc, ông có tin tôi báo cảnh sát hay không?" Nhận ra Lăng Thiên đang soi xét cơ thể mình, Mikan ngay lập tức đưa tay che người lại rồi đỏ bừng mặt hét to.
"Rồi rồi, ta không có hứng thú với trẻ con.
Nói đi, tìm Ringo có chuyện gì?" Biết sự việc của mình cùng Ringo đã không giấu diếm được nữa, hắn cũng thoải mái trả lời.
"Quả nhiên..." Mikan thấy Lăng Thiên thừa nhận dễ dàng như thế cũng căm tức, sau đó nàng liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Người đàn ông này, chính hắn là kẻ đá phá vỡ hạnh phúc gia đình mình.
Nhưng là, giống như ngày hôm đó, gương mặt của mama rất hạnh phúc thì phải!
"Không được, ta phải gặp mama bằng được để thuyết phục mẹ rời khỏi người đàn ông này ngay!" Mikan thầm hạ quyết tâm, sau đó gương mặt lên nhìn Lăng Thiên nói:"Tôi là con gái của Yuuki Ringo, chả nhẽ không được gặp mẹ ruột mình sao?"
"Muốn gặp sao? Được!" Lăng Thiên gật gật, sau đó tiêu sái ngoái ngoái đầu, ra hiệu cho Mikan đi theo mình.
"Hả? Đơn giản thế sao?" Mikan có chút ngạc nhiên, nhưng bước chân cũng không chậm rãi, vội vã chạy theo bóng lưng Lăng Thiên rời khỏi trường cấp ba Sainan...
"..."
Hai người một lớn một nhỏ trở về khách sạn Tenjouin, nhân viên lễ tân thấy vậy liền mau chóng chạy tới cúi đầu chào nói:"Chủ tịch, ngài đã trở về?"
"Chủ- Chủ tịch???" Mikan đang ngơ ngác đánh giá sự xa hoa của khách sạn, bỗng nhiên nghe thấy nhân viên gọi Lăng Thiên liền khiến nàng đơ người.
Người đàn ông này...
Kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình mình liền là chủ tịch???
"Được rồi, tiếp tục làm việc của mình đi!" Lăng Thiên gật đầu xem như đáp lời, sau đó mang theo Mikan bước vào thang máy.
Cũng không lâu lắm, cả hai người đã tới phòng Lăng Thiên thác loạn mọi khi.
Nhưng mà, không biết vì sao, khi chuẩn bị gặp lại mẹ mình tại một nơi như thế này, Mikan trong lòng bỗng dưng cảm thấy có chút xấu hổ.
"Mama...
Nàng ở nơi lộng lẫy như thế này sao? Chắc sẽ hạnh phúc lắm đây?" Mikan cúi đầu suy tư.
Papa của nàng chỉ là một họa sĩ vẽ truyện tranh manga bình thường.
Nếu như so sánh với người đàn ông kia, quả thực...
"Vào đi!" Lăng Thiên vỗ nhẹ vai nàng ra hiệu, sau đó liền đẩy cửa vào.
Trong phòng Lăng Thiên, hình ảnh vẫn như lúc ban đầu khi mà hắn tới.
Sạch sẽ, ngăn nắp, đầy đủ tiện nghi...
Hoàn toàn không có dấu hiệu của sự thác loạn hằng đêm mà hắn cũng đám nữ nhân xinh đẹp gây nên.
"Chủ nhân, anh trở về rồi sao?" Đúng lúc này, một âm thanh mừng rỡ kêu lên.
Mikan nghe thấy âm thanh của một nữ nhân, liền theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Nhưng mà, vừa mới quay đầu, nàng ngay lập tức dùng tay bịt chặt mắt, gương mặt đỏ bừng nói to:"Á á á, thật không biết xấu hổ!"
Run...
Nàng đang thoái mái nằm trên ghế sofa với cơ thể trần chuồng, thấy Lăng Thiên trở về liền không quan tâm tới bên cạnh hắn có ai, thoải mái mà chạy tới nhảy bổ lên người hắn làm nũng...
"Ài, chúng ta có khách đấy, mau mau mặc cái gì đó che lại đi!" Lăng Thiên đưa tay vỗ bốp vào mông Run một cái, sau đó chỉ chỉ vào Mikan nói ra.
"Khách nhân?" Run ngạc nhiên, nàng liếc mắt nhìn Mikan một cái rồi bĩu môi nói:"Chủ nhân, tiểu nữu này chắc mai sau cũng làm tỷ muội với em, cho nàng làm quen dần có phải tốt hơn sao?"
Khá lắm, còn biết support cho ta!!
"Tỷ muội cái quỷ! Đồ không biết xấu hổ!" Mikan vừa che mắt vừa đỏ mắt hét lớn, sau đó trong đầu nàng không hiểu thấu tại sao lại nhớ về hình ảnh vừa nãy.
Nữ nhân này, ngực nở mông cong, dáng người thon gọn với làn da trắng nõn...
Cơ thể thật hoàn mỹ, thật đáng hâm mộ!!
"Khoan, ta hâm mộ cái gì chứ? Nữ nhân kia thật không biết xấu hổ, lại còn...
lại còn...
rậm rạp!" Mikan xấu hổ nghĩ.
"Không cần để ý, đi theo ta là được!" Lăng Thiên kéo tay Mikan rời đi, để mặc Run lúc này nghiến răng nghiến lợi ghen tỵ ở phía sau.
Đi theo sau Lăng Thiên, thấy hắn dẫn mình vào một căn phòng gần đó, trong lòng Mikan bỗng nhiên có chút hồi hộp, vội vã ngẩng đầu nhìn hắn hỏi:"Mama...
mẹ tôi ở trong này sao?"
"Hả? Đại loại thế đi...!" Lăng Thiên nhún vai, nhưng khi đứng trước cánh cửa, hắn không vội vã đẩy vào mà đưa tay sờ lên tường một cái.
"Chíu chíu!"
Dị biến xảy ra, từ khu vực bàn tay Lăng Thiên chạm vào hiện ra một dãy những con số như mật khẩu.
Mikan nàng còn chưa kịp nhìn rõ, liền thấy Lăng Thiên đã bấm xong rồi!
"Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!"
Lúc này, căn phòng trước mặt hai người sau khi Lăng Thiên bấm xong có hơi rung lắc nhẹ một cái, sau đó liền yên tĩnh trở lại.
Nhưng mà, nếu có hữu tâm nhân chú ý, biểu tượng nhỏ trên góc phải căn phòng liền bị thay đổi sang một hình thù kỳ lạ.
"Thơ thẩn cái gì? Mau vào đi!" Lăng Thiên mỉm cười nhìn Mikan nói, sau đó kéo nàng bước vào.
Căn phòng này...
Hay nói chính xác hơn là cả căn hộ này đều đã được Lala cải tạo.
Đừng nhìn chỉ có vài ba cánh cửa khi ngó từ bên ngoài vào, trên thực tế, mỗi một cánh cửa lại có thể dẫn tới vố số chiều không gian khác nhau, mà mỗi chiều không gian lại vô cùng kiên cố và rộng rãi, vô cùng thích hợp cho người vào ở.
Lăng Thiên hiểu tại sao Lala làm như vậy, một phần là vì nơi này tính cả hắn đã có tới 8 người sinh sống, một phần là vì nàng cũng muốn có một nơi thoải mái mà tiếp tục nghiên cứu mấy cái máy móc kỳ lạ của nàng nên liền tiện tay xây dựng lên.
Trong đó, dãy số mà hắn vừa bấm, thình lình của là mật khẩu dẫn tới chiều không gian riêng của Ringo - nơi mà nàng tiếp tục nghiên cứu những mẫu thiết kế thời trang của mình.
"Xoạt!"
Làn khói trắng tỏa ra khi cánh cửa mở, Mikan dụi dụi mắt vào cái, sau đó liền chăm chăm nhìn vào hình ảnh bên trong.
Tại đó, nàng trông thấy mama của mình - Yuuki Ringo đang mỉm cười, vừa chỉ đạo đám robot thực hiện những mẫu thiết kế thời trang, vừa nhanh tay dùng cuốn sổ trên người ghi chép lại thứ gì đó.
Vẻ mặt kia...
Hoàn toàn không thấy có chút buồn rầu vì nhớ nhung gia đình!
"Chả nhẽ...
Mama thực sự tìm kiếm hạnh phúc riêng rồi sao?" Mikan trong nháy mắt hiểu ra được điều gì, gương mặt liền trở nên buồn rầu.
"Mikan, cứ ở nguyên đây, vẫn còn thứ ta muốn cho nhóc xem đấy!" Lăng Thiên đưa tay nhẹ vỗ vào đầu Mikan, sau đó đưa tay về phía trước, tạo ra một lớp kính trong suốt.
"Ông định làm-" Mikan lên tiếng thắc mắc, nhưng chưa kịp dứt lời liền thấy Lăng Thiên bỏ mặt mình bước tới phía trước.
Nàng muốn chạy theo hắn tới chỗ mama, nhưng giống như có bức tường vô hình ngăn cách trước mắt, dù cho một tấc cũng không rời đi được.
"Cộp cộp!"
Nghe thấy tiếng bước chân, Ringo ngoái đầu nhìn lại, chứng kiến Lăng Thiên đang mỉm cười về phía mình, nàng liền thoải mái quăng luôn cuốn sổ ghi chép trên tay mình xuống đất, liền nhào tới ôm chầm lấy hắn, nở nụ cười hạnh phúc nói ra:"Tenryu, sao anh lại đến đây?"
"Thế nào? Anh tới đây xem nữ nhân của mình còn không được sao?" Lăng Thiên nở nụ cười dâm đãng, hoàn toàn thoải mái mà đưa tay luồn vào trong quần áo của nàng xoa nắn khiến Ringo rên rỉ.
Ma- Mama?
Phía bên ngoài, chứng kiến toàn bộ hình ảnh đó sau lớp kính, Yuuki Mikan vô cùng kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình nữa.
Yuuki Ringo - người mẹ mà nàng hâm mộ từ nhỏ, luôn đoan trang, nghiêm khắc đây sao?
Đôi mắt đẹp của nàng cứ thế ngơ ngác, mãi cho đến khi chớp chớp một cái, thì trước mặt hai người đã tới gần từ bao giờ.
"Ma...
Mama, ta-" Yuuki Mikan muốn nói gì đó, nhưng nàng nháy mắt liền biết được, mẹ mình cũng không có trông thấy nàng.
Do tấm kính này sao?
"Ringo, ta muốn..." Lăng Thiên sau khi xoa nắn cặp vú to tròn của Ringo, liền ôm lấy eo nàng đưa nàng ép vào tường thì thào.
"Tenryu, anh không chờ đến tối được sao? Mồ...
thật là..." Ringo trên miệng nói thế, nhưng vẫn chủ động đưa tay xuống cởi quần lót ra, hoàn toàn không quan tâm đây là phòng thí nghiệm của mình.
Hành động rất thành thục tự nhiên, chắc chắn không phải là lần đầu!
"Hai người họ, định làm trò gì...?" Mikan ban đầu thấy Lăng Thiên ép mẹ mình vào tường còn không rõ chuyện gì sảy ra, nhưng khi thấy quần áo trên cơ thể hai người cứ từ từ lột bỏ, nàng trong nháy mắt liền hiểu rồi.
Hai người này, định tiếp tục làm cái trò như hồi đó...
"Đừng mà mama, con còn ở đây mà!" Mikan khóc không ra nước mắt, nhưng hối hận cũng đã không kịp rồi.
Mama, liền bị tên đàn ông xấu xa kia đâm vào từ phía sau...
Còn nàng thì phải chứng kiến hình ảnh không phù hợp với lứa tuổi của mình!!!
.