"Phạch Phạch"
"Ahhh...
Sướ- Sướng quá"
"Tenryu...
Ah...
Anh yêu, chơi chết em đi!"
"...Bắn vào trong cũng được, em muốn thụ thai con của anh...!"
"..."
Suốt nửa ngày trời, Mikan cứ thế đứng bất động, nàng ngơ ngác mà nhìn xem mama của mình và tình nhân của bà làm những trò ẩm ướt xấu hổ.
Trước kia, khi lần đầu chứng kiến hai người, nàng khi đó cũng chỉ dám lướt qua, một phần là vì xấu hổ, phần còn lại là vẫn chưa rõ ràng hai người đang làm hành động gì, chỉ biết thỉnh thoảng hai người họ có hôn nhau - điều mà chỉ có những cặp đôi yêu nhau mới làm.
Thế nên lúc đó nàng mới biết, mama của nàng đây là ngoại tình.
Còn giờ đây, khi được tận mắt chứng kiến, nó chân thực đến nỗi làm nàng tưởng rằng những giọt nước đục màu trắng rơi vãi từ trong l-n của mẹ mình ra đang bắn tung tóe lên mặt mình vậy.
"Thứ đó...
rất sướng sao?" Mikan thì thào nói, bởi nàng trông thấy gương mặt của mẹ mình bị khi Lăng Thiên đâm thứ gân guốc bằng thịt kia vào trong liền rên rỉ vô cùng dâm đãng, miệng lại liên tục than sướng.
Nàng cứ thế mà nhìn hai người chơi trò người lớn mà không biết rằng, đôi bàn tay của mình cũng vô thức đưa xuống dưới, cọ cọ vào mép l-n như một bản năng...
"Sao ngứa quá ta?" Mikan nhìn không rời mắt, cứ thế mà cọ tay mình càng lúc càng nhanh, chỉ kém chút nữa liền tuột tay đút vào trong để cho bản thân cảm nhận rõ ràng hơn.
Phía bên trong, mặc dù một bên đang ân ân ái ái cùng Ringo, Lăng Thiên cũng chú ý tới từng hành động của Mikan, thấy nàng có vẻ như đã trầm luân làm hắn mỉm cười.
Quả nhiên, tiểu nữu này mắc bệnh...
phát dục sớm!
Không sai, nói về bệnh phát dục sớm, nó thường không gây hại đối với cơ thể con người, chỉ có điều nó làm cho hoocmon tăng trưởng của người đó phát triển sớm hơn đám bạn cùng trang lứa.
Ngoài ra, tâm trí cũng sẽ trưởng thành hơn, qua đó thường dễ dàng nổi loạn và muốn đi sâu tìm hiểu vấn đề của người lớn hơn thôi.
Lấy đại loại ví dụ, nếu như một đứa trẻ 11 tuổi bình thường, nếu như chứng kiến hai người hôn nhau, có khi chúng chỉ nghĩ là đang ngửi mồm, hay bón thức ăn cho nhau như mẹ chúng đã từng làm lúc bé.
Nhưng đối với những người phát dục sớm thì lại khác, khi chứng kiến hai người hôn nhau, bản năng của chúng sẽ ngay lập tức che tay lại, hoặc là chạy chốn, hoặc có khi còn tò mò nấp một bên rồi xem phim HD với gương mặt đỏ bừng...
Lần đầu tiên gặp gỡ Mikan, Lăng Thiên nhìn cơ thể nàng liền biết việc này, thế nên hắn đã sắp xếp cho nàng chứng kiến hắn cùng Ringo ân ái...
"Xem ra đến lúc cao trào rồi!!!" Lăng Thien nhe răng, sau đó đưa tay xuống, bế bổng Ringo lên rồi xoay người đứng trước tấm kính.
"Te- Tenryu?" Ringo ngạc nhiên một thoáng, nhưng khi chưa kịp thắc mắc, một lượng lớn tinh dịch từ trong con c-c của người nàng yêu đã bắn thẳng vào bên trong.
"Phụt Phụt Phụt"
"AHhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh"
Phía bên kia, nhìn rõ mồn một cái cảnh Lăng Thiên thụ thai cho mẹ mình, Mikan vào lúc này đã không còn sức lực nữa rồi.
Chỉ thấy nàng cũng vào cái lúc mà mẹ mình hét lên, nàng cũng liền ngồi bệt xuống rồi...
tè ra ngoài!!!
Nhìn hai mẹ con vào lúc này trên gương mặt đã đỏ bừng vì thấm mệt, Lăng Thiên biết việc tiếp theo phải làm gì, liền đưa nhẹ cánh tay về phía trước rồi vẫy một cái.
"Tenryu, chúng ta tiếp tục sa-" Ringo gương mặt phấn hồng ngẩng đầu, nhưng khi nàng chứng kiến hình ảnh trước mặt liền há miệng không nói lên lời nữa rồi.
Mikan, tại sao con lại ở đây???
"Mi- Mikan?" Cơ thể Ringo run rẩy, nàng cố nén giọng thì thào hỏi, hi vọng trước mắt chỉ là một ảo ảnh, chỉ tiếc...
"Mama..." Mikan cũng biết tấm kính đã bị hủy liền trả lời, chỉ là nàng không dám đối mặt với mẹ mình, nhất là trong cái tình cảnh như hiện tại.
Mama thì trần chuồng, phía dưới còn đang rỉ ra thứ nước đục màu trắng, trong khi nàng tuy còn quần lót, nhưng nó đã ẩm ướt từ lâu.
"Xem đủ rồi phải không? Vậy trải nghiệm thử nhé?" Lăng Thiên nở nụ cười dâm đãng, sau đó liền kéo tay Mikan đặt xuống thân mình.
"Tenryu, đừng mà, Mikan còn là một đứa trẻ..." Thấy hành động của Lăng Thiên với con gái mình, Ringo nào còn không biết hắn muốn làm gì, liền vội vã can ngăn.
Làm điều này với một đứa bé 11 tuổi, lại còn với đứa con gái ruột thì mà nàng hết lòng yêu thương sao?
"Thế nào? Muốn ngăn ta?" Lăng Thiên giống như cười mà không phải cười, quay sang nhìn Ringo khiêu khích.
Nhìn thấy nụ cười của Lăng Thiên, toàn bộ cơ thể Ringo ngay lập tức run lên, đầu cũng liền cúi xuống, không dám nói tiếp câu gì.
Hiện tại, nàng đã là người của hắn, tâm trí cũng toàn tâm toàn ý...
Nếu chẳng may bởi việc này mà Lăng Thiên ghét bỏ nàng, thì nàng biết sống làm sao bây giờ???
Một ngày không được hắn ôm ấp yêu thương, không được thứ đó đút vào trong, cảm giác thật ray rứt ah...
Phía dưới người Lăng Thiên, cảm nhận thấy thân thể trưởng thành đầy lực lưỡng của Lăng Thiên đè lên người mình, Mikan rất muốn hét lớn lên sau đó đẩy hắn ra.
Nhưng là, không biết tại sao, mặc dù nàng suy nghĩ như thế, nhưng miệng lại không nói lên lời, cơ thể lại càng không cử động theo ý muốn của nàng, chỉ bất động mà nằm đó.
Cứ như bọn chúng đã có suy nghĩ riêng rồi phản bội chính nàng vậy!!!
"Ten- Tenryu...
Anh yêu, nhẹ nhàng thôi, dù sao Mikan cũng chỉ là một đứa trẻ!" Ringo ấp úng nói, sau đó liền từ từ chổng mông vểnh của mình bò tới bên cạnh Mikan.
Đã không ngăn được, chi bằng an ủi con gái mình, ở bên nàng khiến cho nàng quên đi cảm giác lo sợ và đau đớn vậy...
"Yên tâm, ta sẽ tốt với cả hai mẹ con mà!" Lăng Thiên mỉm cười, sau đó dùng ngón tay kéo nhẹ cái quần lót trắng tinh khôi có in hình con voi nhỏ ở trên người Mikan ra, và rồi...
(Nơi này lược bỏ một ngàn chữ vì có những hình ảnh không phù hợp với thuần phong mỹ tục!!!"
"..."
"Mama, con nhớ mẹ lắm!!"
Ở trên giường, nằm bên cạnh Ringo, Mikan nước mắt cứ thế mà ôm lấy nàng nghẹn ngào.
"Không sao, con có thể đến đây gặp ta bất cứ lúc nào mà!" Ringo đưa tay xoa đầu an ủi con gái mình, sau đó đỏ mặt hỏi dò:"Nó...
Còn đau không?"
"Không ạ, có điều cảm giác vẫn chưa đi lại bình thường được!" Mikan cũng đỏ mặt đáp, sau đó đảo mắt xung quanh căn phòng xa hoa, cuối cùng mở miệng nói:"Mama, người đàn ông đó...
Tenryu-sensei, ông ta là người tốt chứ?"
Thấy con gái mình hỏi điều này, Ringo có đôi chút bất ngờ.
Nhưng rất nhanh, gương mặt nàng dần mỉm cười, đôi mắt long lanh như ánh pha lê nói ra:"Anh ấy...
Là người tốt nhất thế gian này!"
Nói câu này xong, nàng bỗng nhiên cảm giác được mình như trở về tuổi 16 - cái tuổi khi lần đầu biết yêu là gì!!!
"Vậy sao..." Mikan cúi đầu không nói, nhưng trong đầu nàng vào lúc này có một câu điều vô cùng băn khoan.
Mình nên gọi hắn là dượng hay là anh yêu như mama đây???
Hơn nữa, cảm giác ghen tỵ này là gì???
"..."
"Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa xem nào?"
Trong văn phòng, chủ tịch Ryuuga Tenjouin đập bàn, nhìn Rin trước mặt quát to.
"Chủ tịch, Rin đây cũng chỉ lặp lại lời của tên đó thôi mà!" Phía bên cạnh, thấy Ryuuga tựa hồ có xư hướng phẫn nộ, Kai lập tức đứng ra bênh bực con gái.
Thở dốc liên hồi, mất tận vài phút Ryuuga mới lấy lại bình tĩnh.
Sau đó, một lần nữa hắn lại dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía Rin trầm giọng hỏi:"Lời ngươi nói là thật chứ?"
"Thưa chủ tịch, thật ạ!" Rin cúi đầu lễ phép đáp, nhưng trong lòng nàng chẳng hiểu thấu vào lúc này có đôi chút khó chịu.
Nếu là trước khi, khi nàng vẫn toàn tâm toàn ý phục vụ cho gia tộc Tenjouin, dù cho chủ tịch có nổi giận cỡ nào, nhưng trong lòng nàng vẫn tĩnh nặng như nước.
Chỉ có điều lúc này, khi đã trải qua cảm giác bản thân được chăm sóc, được một người yêu thương, được một người nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nàng đã có sự thay đổi rồi, ít nhất là về mặt tâm lý.
Giống như, ở bên Tenryu-sensei thoải mái hơn nhiều khi làm việc tại nơi này!!!
"Chủ tịch, lời Rin vừa nói, chúng ta có nên..."
"Ngươi nói cái gì? Ngươi bảo ta phải chủ động đưa con gái mình cho kẻ thù rồi để nàng phục vụ hắn sao?" Ryuuga không cần Kai nói hết câu cũng biết hắn định nói gì, liền gầm thét.
"Thế nhưng mà..." Kai cúi đầu trong chốc lát, sau đó gương mặt dần trở lên nghiêm túc:"...
Còn cách nào khác sao?"
Bầu không khí lần nữa lâm vào trầm mặc, Ryuuga cũng không tiếp tục nhắc tới chuyện này nữa.
Nhưng nếu là người quen của hắn, chắc chắn liền biết hắn đang cân nhắc một vấn đề gì đó vô cùng quan trọng.
Gia tộc...
Hay tình thân đây?
"Kai, tính toán cho ta xem, nếu như số cổ phần đó không lấy lại được, thì tỉ lệ tập đoàn của chúng ta sụp đổ là bao nhiêu phần trăm?" Ryuuga nhắm mắt hỏi.
Kai Kujou từ trong ngực lấy ra cuốn số nhỏ, tính toán một hồi, cuối cùng hắn liền kết luận:"Thưa chủ tịch, 99,4%"
"99,4% sao? Vậy là còn 0,6% cơ hội cho chúng ta lật ngược tình thế này!" Ryuuga nở nụ thản nhiên, sau đó bầu không khí lại càng thêm xấu hổ và trầm mặc.
Sau một hồi chờ đợi mà vẫn chưa đạt được câu trả lời, đang lúc Rin muốn xin phép cha mình và chủ tịch rời đi trước, bỗng vào lúc này chủ tịch Ryuuga lại mở miệng, nhìn nàng thành khẩn nói ra:" Rin...
tiểu thư đã lớn lên cùng ngươi từ bé, hi vọng ngươi lúc đó có thể...
bên cạnh an ủi nàng một phen..."
"...
Nói với tiểu thư, cha nàng không có ghét bỏ nàng, từ đầu và mãi mãi về sau đều như vậy!!!" Nói tới câu này, Ryuuga Tenjouin nhắm chặt mắt lại giống như cố ngăn không để thứ gì đó ẩm ướt trào ra, sau đó hắn đưa tay đặt lên trán rồi mở miệng thì thào với Kai Kujou:"Kai, mau liên lạc với Saki, để nàng trở về gặp ta..."
.