Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương


Alice thẩn thờ nhìn người con gái với mái tóc xanh nhạt bóng lưỡng xõa dài đang đứng.

Gương mặt góc cạnh thon gọn hài hòa.

Đôi mắt to tròn với mâu đồng vàng kim hoà đen như có thể tỏa sáng mà trở nên huyền bí.

Sóng mũi cao dài nối tiếp đôi môi dày mọng quyến rũ như cánh hoa máu.

Hàng mày rộng dài thanh thoát tô nhấn cho một phần sắc xảo.

Thân hình cao ráo mặc chiếc váy hai dây đỏ thẫm phất phới đung đưa theo động tác.

Làn da mịn màng trắng ngọc như sứ mà khiến người nhìn không thể rời mắt...!Chỉ tiếc là trên thân cô gái này lại mang một cỗ giá lạnh rét buốt không muốn ai xâm phạm...
" Ah xin lỗi, tại tôi gấp gáp nên va phải tiểu thư "
Alice đứng lên cúi đầu nhận tội, cô gái kia không thèm quan tâm chẳng nói lời nào đã xoay người rời đi.

Để lại bóng lưng ngọc ngà xinh đẹp...
" Ah...!phải rồi, tiểu Bạch Ngọc...!em ở đâu vậy? Tiểu Bạch Ngọc? Em trở lại đi...!"
Alice hốt hoảng đi khắp nơi tìm kiếm, hòa lẫn dòng người hỗn độn khuất xa thân ảnh bé nhỏ.
Rầm...!! Bộp...!!
Âm thanh vang lên mạnh mẽ lại hung tợn, đánh xuống sàn nhà khiến mặt đất vỡ ra làm từng mảnh.

Người dân và nhân viên đã sớm tản đi hết, chỉ để lại khoảng lặng cho không gian rộng lớn.

Một con ma cà rồng xấu xí thối rửa như thú dữ bị chọc giận đang gầm gừ nhìn bọn người Ngọc Lưu Ly.
\- Gừ...!Grà...!Guhh...
" Xích Quân, qua bên đó chặn nó lại "
Dương Hoàng Nam cất giọng trầm ổn chỉ huy, cô gái bé nhỏ liền chậm rãi đi qua rất ung dung.

Mùi máu tanh nồng lan tỏa khắp nơi khiến người cay mũi.

Nam nhân rút súng bạc lạnh lẽo nhắm bắn một phát.
Pằng...!Vụt...!!
Nhưng con quái vật lại nhảy bật lên tránh được, đồng thời Ngọc Lưu Ly cũng lao tới từ trên cao dùng thanh kiếm Nhật chém thẳng một đường.
Roẹt...!! Phập
Cái đầu rớt xuống nối tiếp là xác hài nặng nề, Xích Quân cười lạnh vừa nhai thứ gì đó vừa đi tới nhả ra.

Thanh âm khe khẽ vang lên một cái rồi ngay lập tức con ma cà rồng cũng tan biến như khói mây.
" Lần này cũng quá đơn giản rồi "
Ngọc Lưu Ly nhàm chán nói như thể muốn có thêm sự kịch tính hơn.

Xích Quân liếc qua cười cợt thâm ý không rõ cảm xúc.

Bỗng một tiếng vang truyền đi như tiếng sáo nhưng lại quá hỗn loạn.

Vừa rít dài lại thê lương đến đau đớn khôn nguôi.

Dương Hoàng Nam biết có chuyện chẳng lành liền siết chặt cây súng đề cao cảnh giác...
Phập phập...!vụt vù...!!
Muôn vàn con dơi đen bay tứ tán trong siêu thị như đang giăng mạn nhện.

Thân hình xù xì hôi hám tựa chừng đang bao quanh bọn họ vào trong.

Phút chốc che lấp ánh đèn khiến sự sáng sủa vốn có trở nên ảm đạm...
" Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có ma cà rồng mạnh ở đây? "
Ngọc Lưu Ly nhíu mày nhìn quanh muốn quan sát thật kỹ dị tượng đang xảy ra.

Âm thanh kia vẫn không ngừng cất vang thanh thót trong không gian như muốn nhấn chìm họ vào cái chết.

Cô thân ảnh thỏ núp một góc nhìn đến, kết giới bao quanh làm mờ sự tồn tại của mình.

Đôi mắt hồng ngọc lấp lánh phản chiếu hình ảnh những con dơi xấu xí đang bay loạn...
Vụt vụt...!Pằng pằng...!!
Dương Hoàng Nam bắn nhiều phát súng bạc liên tục hạ bệ đám dơi đen.

Máu tanh cùng thân hình nhỏ bé rơi phịch xuống đất rãi rác khắp sàn lạnh.
" Là ai? Mau ra đây? "
Giọng nói nam nhân quát lên như thực sự tức giận.

Đáp trả lại hắn vẫn là khung cảnh rắc rối hiện thời.

Ngọc Lưu Ly rút thanh kiếm Nhật của mình ra.

Lưỡi bén nhọn hoắc như phản lại ánh sáng mà trở nên đáng sợ.

Lao người đi như tên bắn nhảy bật chém đứt lũ dơi ra làm nhiều phần.

Dần dần số xác thối nằm bên dưới càng chất chồng, nhưng lũ dơi không rõ vì sao vẫn cứ gia tăng.
" Không được rồi.

Đáng ghét...!"
Dương Hoàng Nam nhìn khung cảnh càng ngày càng đáng sợ, càng một dị thường đầy hắc ám mà cắn răng lo lắng.

Cô một bên đăm chiêu vào không gian giữa sảnh, bóng hình nữ nhân xinh đẹp như băng, trong veo như ngọc lại huyền hoặc tà mị kia.

Trên mái tóc xanh dương thuần đội lên chiếc lưới trùm đầu màu đen phấp phới không rơi.

Bên miệng thổi một óng trúc màu xám sậm.

Cô ta được bao phủ giữa đàn dơi nhưng không ai nhìn thấy...
\[ Là Phi Phích Tử Hoàn Ảnh? Cô ta đang sử dụng ma thuật đó.

Sức mạnh...!thật lớn...!\]
Cô vẫn bình đạm quan sát, bỗng dưng âm giọng vang lên vừa lạnh lẽo vừa vô hồn như băng hàn ngàn năm.

Cô gái đó nhẹ nhàng cất giọng
" Nhân loại.


Nếu còn đụng vào gia tộc Vampire, ta sẽ không tha cho các ngươi.

Sát hại con cháu của ta, cái giá phải trả rất đắt "
Dương Hoàng Nam sững sờ nhíu mày bị thu hút bởi tiếng nói đó.

Sau cũng tự trấn tĩnh hỏi
" Cô là ai? "
Phập...!Vụt...!!
" Ah...!"
Ngọc Lưu Ly hét lên đau đớn khi bị một con dơi cắn vào cánh tay.

Nữ nhân không trả lời chỉ nhẹ nhàng xoay đầu nhìn về hướng cô đang bao phủ kết giới lẩn trốn.

Đôi mắt của cô phút chốc biến thành màu đỏ máu.

Một bên đầy tàn bạo chết chóc như cõi u hồn không lối thoát tĩnh lặng tựa biển rộng mênh mông.

Một bên lại như hầm băng vô thức tưởng chừng chứa hàng vạn giá rét.

Họ nhìn nhau đối diện không nói một lời, không có biểu cảm khác lạ.

Chỉ đơn giản như thế mắt đối mắt, tạo ra hai nguồn ma lực vô biên mộng ảo...
Cho đến khi nữ nhân ấy cất lên giọng nói du dương.

Rũ hàng mi xinh đẹp xuống như đang vang đi sự êm dịu.
" Tàn Luân...!"
Cô cảm nhận sự chấn động từ đôi mắt mang lại.

Nỗi đau đớn và lạnh lẽo khi hai từ vừa cất.

Cô hiểu rõ dường như tiểu Huyết đã nghe thấy và phản ứng mạnh mẽ.

Nhưng nữ nhân trên không trung kia chỉ lẳng lặng như thế hòa vào hư vô rồi tan biến.

Lũ dơi cũng nhanh chóng không còn...
" Em có sao không? "
Dương Hoàng Nam nhíu mày hỏi khi sảnh lớn trở lại sáng sủa.

Ngọc Lưu Ly ôm lấy cánh tay nhíu chặt mày ướt đẫm mồ hôi lắc đầu.

Xích Quân một bên trầm mặt, con mắt to tròn hơi khép hờ lại nguy hiểm rồi cũng âm thầm xoay đi chẳng nói câu nào.
" Tiểu Bạch Ngọc? "
Alice kêu lên cắn môi mà nước mắt đã tuôn trào ướt át.

Cô ta vừa chạy tới đã ôm cô vào lòng như sợ mất đi điều gì rất quý giá.

Mọi thứ trở về vị trí vốn có, không bất kỳ dấu vết nào để lại.
" Em đi đâu vậy hả? Biết chị lo cho em lắm không? "
Cô lần nữa bị chôn vùi vào trong lồng ngực mềm mềm ấm áp.

Tai thỏ động đậy với gương mặt dễ thương cực độ an ủi Alice.

Hai tay đưa ra lau lau nước mắt đã sớm khô lại trên bờ má mịn màng.
" Hức...!em làm chị lo quá.

"
Alice đưa tay lau mặt mình ôm cô đứng lên cất bước rời đi.

Không quên luyên thuyên dạy bảo cô đủ điều.

Đôi mắt hồng ngọc xẹt qua tia sáng lưu tinh khi nhớ tới người phụ nữ kia.

Rồi họ cũng dần mất dạng sau Trung Tâm Thương Mại...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Màn đêm buông xuống để lại cỗ hiu tàn trong ngôi biệt thự sa hoa lộng lẫy.

Không gian đã vốn u ám nay còn trang hoàng lên những đồ vật rùng rợn như xương người, mạn nhện, đầu lâu, sơn đỏ...
Tất cả như tạo nên một khung gian ma quái tà mị bao phủ lòng người sự sợ hãi.

Những ánh nến vàng lung linh thấp thoáng lất phất thay cho ánh đèn điện càng trở nên huyền ảo.

Lâu lâu xung quanh có màu đỏ của sơn làm người nhìn liên tưởng tới máu tanh.

Tà khí không ngừng luân chuyển khắp nơi quẩn quanh đồ vật, cả một bàn tiệc dài trưng bày đủ loại đồ ăn, bánh trái.

Giấy màu lấp lánh rãi rác khắp sàn, tất cả chung quy cho một bữa tiệc không bóng người.

Cứ thế tĩnh lặng đến nao lòng, trống trải hiu quạnh đến thê lương...
Alice đã sớm tự nhốt mình trong phòng không bước ra khỏi cửa.

Ôm cô vào lòng mà bình thản đút cà rốt...
" Há miệng ra nào...!ah~~ "
Cô vẫn một mực ngậm mồm không chịu mở ra, hai tay thỏ khoanh lại ngạo mạn như có cho thiên lôi đánh xuống cũng không thể lung lay.

Alice mỉm cười ngọt dụ dỗ
" Tiểu Bạch Ngọc sao vậy.

Cà rốt đỏ đỏ thơm ngon to bự của em nè? Cắn một cái thanh ngọt giòn tan, cắn hai cái sức khỏe dồi dào, cắn ba cái thể lực sung mãn.

Há miệng ra nha~...!"
' Bổ như vậy ngươi đến giành mà ngốn đi '
Cô chuyển động hai chân ngắn ngủn cùng mông thỏ khinh bỉ xoay đi.

Alice nhìn sự phũ phàng không thèm ngó ngàng đó mà khó hiểu.

Tiếp tục vui vẻ...
" Tiểu Bạch Ngọc, em không ăn là sẽ bị ốm teo lại như ma xương luôn đó.


Ốm như que củi sẽ không ai thương nữa.

Ốm như vầy nè, lúc đó chị không thương em sẽ để ma xương rước em đi cưới về làm vợ luôn "
Alice vừa nói vừa minh họa đưa hai tay hóp mặt mình lại như biểu đạt tầm nghiêm trọng của sự việc.

Cô liếc qua cười lạnh, hai răng cửa to bự vẫn làm gương mặt vốn sắc lãnh trở nên buồn cười.

Khoanh tay hất mặt nhàm chán với sự cực nhọc của Alice
' Dụ dỗ, uy hiếp đều làm.

Ta xem ngươi tiếp theo sẽ đánh ta sao? '
Cô bình thản rung đùi như rất khoái chí nghĩ rằng hôm nay sẽ thoát được cái củ cải kia.

Alice ỉu xìu xụ mặt trước sự kiên trì của cô.

Không gian cũng phút chốc rơi vào trầm lặng.
1 giây trôi qua...
2 giây trôi qua...
3 giây trôi qua...
15 giây trôi qua
1 phút...
Cô nghi hoặc xoay lại hơi liếc nhìn, âm trầm khi thấy Alice hai mắt đang ngấn lệ khóc ròng.

Mím môi lại ngăn đi tiếng nấc mà lặng lẽ tuôn trào.

Cô đưa tay thỏ nhỏ vuốt vuốt lông mình...
' Hèn chi nãy giờ thấy ướt ướt '
" Tiểu...!hức...!Tiểu...!hức...!Tiểu...!hức...!Tiểu...!hức hức...!Tiểu...!"
' Quay đầu đi thẳng rẽ trái '
Cô ôm mặt trước câu nói không ra hơi độc đáo của Alice.

Nước mắt từng giọt rơi xuống đầu cảm nhận chân thật.

Âm thanh đứt quãng cứ không ngừng vang bên tai.

Cô đành bất lực nhắm chặt hai mắt há miệng ra như chờ sự nghiệt ngã sắp tới gần.

Alice thấy như vậy liền hít mũi cầm lên củ cà rốt tiến tới...
" Ah~~...!"
Rột...!!
Cô cắn một phát thật mạnh như muốn nuốt chửng Alice.

Cái má phúng phính ra sức nhai như đang nghiền nát xương người.

Đôi mắt bất cần đời không thèm nhìn cô gái đang cười tươi đến rạng rỡ.
\[ Đinh -----\> Hảo cảm tăng 1% \]
\[ Hảo cảm hiện tại Alice giành cho ký chủ là 14% \]
Gương mặt thỏ đang nhăn nhó sau khi nghe âm thanh máy móc vang lên liền từ từ dịu xuống.

Liếc đôi mắt hồng ngọc lên Alice vẫn đang mỉm cười như đóa hoa Ly vừa chớm nở khoe sắc thanh thuần.

Nằm ngửa xuống lật bụng lên dùng hai chi nhỏ nắm lấy chân mình lăn qua lóc lại
' Hừ...!! Con nhóc thối '
\[ Ký chủ thật bất chấp vì nhiệm vụ.

Không biết sau này có chơi ăn gian nữa không ( ̄^ ̄) \]
' Ta cũng muốn lắm '
\[ •••⇀ ⇁||| \]
" Ha ha...!Tiểu Bạch Ngọc thật là đáng yêu quá mà "
Alice vui vẻ nắm lấy hai tay cô, cúi người xuống kề mũi vào mũi thỏ mà cưng nựng.

Nụ cười trên môi dịu dàng lại ấm áp như Thiên Sứ giáng trần.
" Chu~...!"
Cô hôn nhẹ một cái vào môi Alice như chuồn chuồn lướt nước.

Thoáng qua như thế nhưng vẫn đọng lại sự ám muội khiến cô gái đỏ mặt.
" Em hư quá.

Sao cứ hôn chị hoài vậy? "
\[ Đinh -----\> Độ hảo cảm tăng 1% \]
\[ Độ hảo cảm Alice giành cho ký chủ hiện tại: 15% \]
\[ Nghiện mà còn ngại ⇀ ⇁ \]
' Người ta yểu điệu thục nữ, khuê nữ sạch trong.

Phải cho xạo chút chứ '
Cô nghiêng đầu cười nham nhở không cho Alice nhìn thấy.

Tiểu Bát Đản âm thầm bĩu môi
\[ Sao giọng ký chủ khinh bỉ quá vậy? Ta thấy ký chủ cũng khoái muốn chết đó ↼ ↽ \]
' Hừ...!'
Lộp cộp...!bộp xoảng...!!
Âm thanh bất ngờ vang lên từ bên ngoài, cô nhìn đến cánh cửa vẫn đang đóng kín.

Alice vốn đang ngượng ngùng cũng phải lo sợ ôm cô lên khẽ dặn dò
" Em cứ xem như không có gì cả.

Đừng quan tâm, cũng đừng ra ngoài "
Alice cắn môi cố trấn tĩnh bản thân trước những âm thanh ồn ào náo loạn bên ngoài kia.

Khoảng không gian bốn góc tường hiu quạnh, bao trùm sự tịch mịch không rõ những điều đang xảy ra.

Nó tựa chừng một cỗ nguy hiểm tiềm tàng tùy thời mà nhấn chìm họ vào cơn sợ hãi miên man...

Lộp cộp...!Lộp bộp...!!
Tiếng bước chân chạy trên hành lang dài nặng nề nghe rõ mồn một thanh âm vọng lại.

Alice ngồi trên giường đưa tay xoa nhẹ lỗ tai cô ân cần
" Em đừng sợ nha.

Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi "
Đôi mắt hồng ngọc tựa lưu tinh lấp lánh giữa ánh sáng mờ ảo.

Cô nhìn xuyên qua con ngươi xanh lục đang vụng về che giấu tia sợ hãi mà an ủi như đang muốn làm chỗ dựa tinh thần cho cô.
Xoảng...!!
Alice giật mình nhìn ra ngoài khi một tiếng đổ vỡ vang lên thất thanh.

Từng bước đi bên ngoài đã thay vào sự chạy nhảy tung tăng khiến âm vọng càng rõ rệt.
Lộp bộp...!Bộp bộp...!!
\- Há há...!há há...
Điệu cười của trẻ con vang lên bên tai hồn nhiên vui vẻ như đang rất thích thú.

Nhưng điều đó cũng không làm Alice cảm thấy tò mò, mà vẫn chỉ ngồi yên chôn thân trên chiếc giường mềm mại.

Ôm cô trong lòng như bảo vệ cũng như làm chỗ dựa tinh thần...
" Tiểu Bạch Ngọc, hay chúng ta đi ngủ sớm nha? "
Alice nói rồi đứng dậy đặt cô vào trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng.

Tự mình xoay đi muốn vệ sinh cá nhân trước khi an giấc.

Để lại cô với căn phòng trống trải, bình đạm nằm đó nhìn lên không trung đang có một nguồn khí ảm đạm dần hiện ra.
" Vương Chúa, thuộc hạ không phụ sự kỳ vọng của người.

Đã tìm ra được một căn phòng có sức mạnh khủng khiếp.

Tuy nhiên tử khí của nó mang đến sự chết chóc không khác gì địa ngục.

Với linh hồn yếu ớt của người hiện tại sẽ là mồi vào miệng cọp "
Cô nghe xong liền rơi vào trầm tư, đáy mắt xẹt nhanh tiếu ý không rõ.

Thân hình thỏ nhảy tưng tưng xuống sàn nhà, xuyên thẳng ra ngoài cửa dần mất dạng.

A Ti La ngoảnh đầu nhìn theo rồi cũng hóa thành dư khí lan đi...
Cạch...!!
" Tiểu Bạch Ngọc, chị xong rồi.

Chúng ta ngủ thôi "
Alice tươi cười ngọt ngào đi ra, bộ đồ ngủ áo tay dài với quần đùi ngắn mát mẻ làm nổi bật đôi chân trắng ngọc.

Nhìn đến chỗ nơi cô vừa nằm đã không còn bóng dáng mà nụ cười trên khuôn miệng cũng dần tắt hẳn.

Thay vào đó là ánh mắt lo lắng sợ hãi chạy xung quanh tìm kiếm
" Tiểu Bạch Ngọc, em ở đâu vậy? Thố thố à? Em ở đâu? "
Alice hoang mang lục soát khắp nơi cũng đều không có.

Liền cắn môi dưới đưa mắt ra ngoài cửa, chớp động hàng mi cong vút che lấp tia bần thần...!Trái tim đập thình thịch không ngừng vang vọng rõ ràng bên tai.

Sau một lúc chần chừ cô gái cũng hạ quyết tâm mở cửa...
Kẽo kẹt...!! Cạch...!!
Không gian âm u bao trùm lấy thân ảnh đơn bạc như muốn nuốt trọn nữ nhân thuần khiết vào đáy vực sâu thẳm.

Đôi mắt to tròn cố vùi chôn sự sợ hãi đang dâng trào.

Siết chặt tay lại với nhau đặt trước lòng ngực như lấy động lực.

Bước chân nâng lên ra khỏi căn phòng an toàn của mình.

Từ từ chậm rãi đi khắp dãy hành lang...
Lộp cộp...!lộp cộp...!!
Alice liếc nhìn ánh nến lung linh được trang trí khắp nơi, thay thế cho đèn điện sáng tỏ trên trần.

Cô độc đi như thế tựa chừng có thể cảm nhận được sự sợ hãi vô hình trong cõi tâm.

Rõ ràng không có cơn gió, nhưng Alice giống như cảm nhận được những ngọn lửa đang bập bùng cứ không ngừng nghiêng ngả.

Tùy thời mà vụt tắt vùi dập tia hy vọng của cô ta...
\- Hé hé hé~~
\- Ô ha jhau ag ưeb nna lô ơ...
\- oal heb ubsb lalnsuakbd
..........
Tiếng nói bên tai xì xầm không dứt khiến Alice muốn thoát tim.

Bước chân đã có phần loạng choạng, cố lê mình để không dừng lại.
" Tiểu Bạch Ngọc...!Em ở đâu? "
Cô gái kêu lên như muốn tìm lại tia sáng để lấp đầy khoảng trống rỗng bên trong lòng.

Bước đi càng xa Alice càng nhận thấy dường như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình.

Rõ ràng hơn là tiếng nói mà cô ta chẳng thể hiểu vẫn cứ văng vẳng vang lên khắp không gian.
" Ah...!"
Alice bật thốt khẽ khàn khi chân mình giống như vấp phải cái gì đó.

Suýt nữa là ngã lộn nhào xuống cầu thang dài.

Nhìn lại thì chẳng có vật cản nào bất thường.

Trong tâm cô gái nảy sinh tia kinh sợ, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì bước xuống tìm chú thỏ nhỏ của mình.
Lộp cộp...!!
Âm thanh vang lên bên tai tựa chừng là trái tim hốt hoảng của Alice bây giờ.

Đặt chân xuống cầu thang, nhìn phòng khách quỷ dị đã sớm bày bừa lung tung mà cắn chặt môi.

Cô gái chưa lần nào làm trái luật Chu quản gia căn dặn.

Nay lại vì cô mà bước ra khỏi căn phòng vốn là chốn bình yên trong đêm dài tĩnh mịch.
Trước mắt cô gái là một mớ hỗn độn, đồ ăn trên bàn đã được dùng một nửa.

Chén dĩa di chuyển đến nơi khác, ly thủy tinh vỡ nát trên sàn.

Ti vi tự động bật mở rè rè, tiếng cười nói khẽ khàn cứ truyền vang khắp sảnh như không hề tồn tại.

Tất cả khung gian ma quái mị hoặc này đều khiến Alice cảm thấy sợ hãi khôn nguôi.

Đứng trên cầu thang mà như chôn chân ở đó chẳng thể nhúc nhích...
Vụt vù...!!
Một luồng khí lạnh thoảng qua, Alice nhìn xuống chân khi nhận thấy như có một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đang chạm lên đùi mình.

Tiếng nói yếu nhược cũng cười cợt vang đi

" Sao con không biết trong dinh thự có một chị gái xinh đẹp thế này nhỉ? Bà già, con muốn cưới chị ấy "
Hơi lạnh từng đợt phả đi theo âm giọng dị thường.

Trong tầm nhìn của Alice chỉ thấy một quả đầu ngắn màu đen êm mượt của đứa trẻ nào đó.

Bàn tay năm ngón vẫn đặt lên đùi cô ta không buông.

Đôi con ngươi xanh lục chớp động nhìn sự di chuyển của đứa trẻ mà trong lòng cũng căng thẳng theo.
" Khe khe khe~~~ "
" Ahhh...!"
Alice khiếp đảm hét lên vì sợ hãi khi gương mặt bầu bĩnh kia đối diện với mình.

Hai mắt lòi ra ngoài lủng lẳng như tùy thời mà rớt xuống.

Máu vẫn còn ứ đọng không ngừng chảy dài thênh thang nhỏ giọt.

Làn da xanh tái với từng đường nứt nẻ tạo nên dung mạo thối rữa.

Hàm răng lưa thưa nhưng nhọn hoắc như những cây kim dài.

Cô ta hoảng sợ nhanh chóng chạy trên cầu thang như muốn trốn thoát khỏi thứ gớm ghiếc dị thường.
Bộp bộp...!!
Hai mắt Alice kinh ngạc khi đồng thời thấy bóng dáng cô xẹt ngang qua.

Nụ cười vươn lên kêu gọi
" Tiểu Bạch Ngọc? Em đi đâu vậy? Tiểu Bạch Ngọc...!"
Cô bình tĩnh chạy đi trước sự truy đuổi của Alice, đáy mắt xẹt qua tia chế giễu.  Thân ảnh nhanh nhẹn đến cuối hành lang, rồi tiếp tục cật lực nhảy lên từng nấc thang dài.

Cô gái kinh ngạc sững lại
" Tầng 3? Không được, tiểu Bạch Ngọc, đừng lên đó.

Chu quản gia đã cấm không cho ai xâm phạm.

Tiểu Bạch Ngọc, nghe lời chị, xuống đi mà "
Alice cố khuyên ngăn nhưng đổi lại cũng chỉ là bóng hình dần khuất trong bóng đêm trãi dài.

Ngày một xa hơn khiến cô gái vừa sợ vừa lo không biết nên làm gì.
" Bà già, sao chị gái xinh đẹp lại chạy vậy hả? "
Alice nhìn qua đứa trẻ kia đang dần đi tới, miệng ngoác tận mang tai cười vô cảm như hỏi ai đó một chuyện rất buồn tủi.

Cô gái hoảng loạn lùi bước chân, sau đó cũng quyết định chạy lên đuổi theo cô.
Bịch bịch...!! Roẹt...
" Muốn chạy đi đâu? "
Alice nhìn xuống khi nghe thấy âm giọng rít gào.

Một người phụ nữ thân hình ục ịch trườn dài trên cầu thang, cái đầu bị chẻ ra làm hai dính liền phần cổ lung lay.

Không có mắt, mũi, miệng mà vươn bàn tay dài như vô hạn muốn bắt lại Alice.
" Ahhhh...!"
Cô ta la lên sợ hãi trước những cảnh tượng dị thường đang nhìn thấy.

Chỉ mong sao nó là một cơn ác mộng trong đêm khuya tĩnh mịch để được thức giấc mà đón chào bình minh.

Nhưng thứ đang bủa vây bóng hình ấy lại là tà khí âm tàng không thể xua đuổi.

Cứ thế nước mắt lăn dài trên bờ má mịn màng.
Vù vụt...!!
Bước chân chạy đi mà con tim cứ va đập mạnh mẽ, nỗi sợ lan tràn từ mọi ngóc ngách trong cốt tâm.

Tựa chừng trời cao đã nghe thấy được lời thỉnh cầu của một linh hồn đơn lẻ đang phải hứng chịu nổi sợ vô hình mà ban cho ánh sáng.

Một tia quang đủ màu sắc xuất hiện mờ ảo ngay tầm mắt.

Alice ra sức chạy đi khiến mồ hôi tuôn dài ướt át.

Nâng từng bước nặng nề trên cầu thang mà tưởng chừng nó dài vô tận.

Vươn tay ra muốn nắm lấy hy vọng mong manh...
Rầm...!Phịch...!!
Alice co rút đồng tử khi nhận thức được trọng lực cơ thể đang nghiêng ngã.

Đến khi cô ta té xuống cầu thang, nửa thân trên đã nắm lấy được một sợi dây kỳ lạ không rõ là gì.

Nửa thân dưới lại bị đôi tay ma quái giữ chân ra sức kéo xuống như muốn lôi con người vào địa ngục chẳng lối thoát.

Đôi mâu quang xanh lục phản chiếu muôn vàn tinh túy lung linh phía trước như chân trời tuyệt mỹ, len lói con đường cứu rỗi cho nhân sinh đang đứng giữa bờ vực sự sống và cái chết...
{Con đường dài nhất là con đường trước mắt.

Ánh sáng nguy hiểm nhất là ánh sáng của cõi chết vô minh...}
Không rõ vì sao mà âm giọng trầm ấm kia lại vang lên bên tai.

Alice nhớ tới lời nói của người đàn ông kỳ lạ trong phút chốc khiến lòng cô gái hoang mang.

Nhưng bỗng chốc lại nhìn thấy cô đang đứng đối diện với mình, gương mặt thỏ nghiêng qua ngây ngô chớp chớp mắt
" Tiểu Bạch Ngọc? "
Alice cắn răng nắm chặt sợi dây kia khi nhận ra bản thân sắp tuột xuống.

Một tay còn lại vươn tới, cô liền nhanh chóng lao vào sự ấm áp yên bình.

Đôi mắt hồng ngọc lạnh lẽo liếc nhìn cái thứ đang cản trở
Phựt...!!
Ngọn lửa Bạch Hỏa vô hình cháy rực khiến bàn tay kia hoảng hốt thu về.

Phía dưới cũng vang lên tiếng la thất thanh truyền tới.

Alice được giải thoát không cần nghĩ nhiều mà chạy ngay về phía ánh sáng.

Tất cả tinh quang đều được bao phủ trên cánh cửa màu đồng cổ.

Đôi mắt xanh lục từng hồi phản chiếu sự dao động, tựa như phía sau đó là một thế giới thần tiên...
Cô liếc lên Alice đang thẩn thờ bị mê hoặc bởi ma lực túy linh.

Âm thầm cười lạnh ngoan ngoãn trong vòng tay mảnh khảnh.

A Ti La bay tới bên cạnh cô ta, cất giọng văng vẳng như đang thôi thúc...
" Mở ra đi...!Mở ra đi nào~~...!Cô gái...!hãy mở cửa ra...!Phía sau là cõi chết, phía trước là thiên đường...!Mở ra đi...!"
Alice từ từ vươn tay, từng ngón thon dài chạm vào sợi dây được giăng lên như pháp trận.

Đầy màu sắc tưởng chừng đang chứa muôn vàn vì sao mỹ lệ.

Cuốn hút tâm người hòa lẫn trong sự mộng mị mông lung...
Cạch...!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận