Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương


Cô đi quanh giữa khu rừng rộng lớn mà như lạc bước trong mê cung.

Những cảnh vật cứ như có trật tự mà trải dài không bao giờ thấy điểm kết.

Dù dùng Thông Thiên Nhãn trông về bao xa thì vẫn chẳng có kết quả.

" Pen "
Cô dừng lại cất tiếng gọi đơn thuần, một ảo ảnh hiện ra phồng má trừng mắt chỉ tay vào cô.
" A...!a...!ai...!c...!ch...!ch...!cho...!g...!gọ...!gọi t...!t...!t...!tê...!tên t...!t...!tu...!tui h...!h...!h...!hẻ? (Ai cho gọi tên tui hẻ?) "
Cô bình đạm nhìn qua đứa trẻ nói cà lăm mà kiên nhẫn, đôi mắt hồng ngọc phản chiếu bóng dáng non nớt.
" Ngươi đi theo ta làm gì? "
" T...!t...!t...u...!tu...!tui...!Ah...!"
Pen đang nói thì bị một nguồn ma pháp Thủy lưu bao phủ quanh cổ họng.

Hàng mày liễu khẽ nheo như nhánh lá rũ rượi, cô hạ mi che đi tia sáng lạnh lẽo vừa xẹt qua.

" Linh hồn còn yếu hơn cả ta...!"
" Ngươi làm gì ta vậy...!h...!h...!hả?? "
Pen kinh ngạc đưa tay ôm miệng mình khi không cần phải gằn hơi.

Đôi mắt to tròn chớp chớp ngây ngô, cô bước tới nhìn con nhóc.
" Ngươi từng bị hồn phi phách tán? "
" Cái gì? Ta hổng nhớ "
Pen chống nạnh phồng một bên má xoay đầu đi như thực không thích cô.

Giọng nói du dương chẳng vì thế mà bị tác động, vẫn trầm ổn vang vang.
" Ngươi dưới trướng ai? "
" Ta đi theo gia gia, rồi sao?? "
" Tại sao đi theo ta? "
" Tại ghét ngươi nên ám "
Cô cong khóe mắt khiến nó như vầng khuyết lãnh tình mang đậm ý cười.

Pen không sợ hãi mà còn ưỡn ngực ngẩng cao đầu đối diện với cô.

" Đi thôi "
Cô xoay lưng bỏ lại hai chữ rồi tiến về phía trước, Pen bĩu môi đảo mắt cằn nhằn.
" Sao ta phải đi theo ngươi chứ? Thấy ghét "
Dù nói vậy nhưng cô bé vẫn như một cái đuôi kè kè bên cạnh cô.

Cả hai một lớn một nhỏ cứ thế lạc giữa rừng cây lung linh với từng đợt sáng mạnh mẽ.

Cơn gió thoảng qua đưa đến hương thơm nồng nặc, cùng tiếng nói ôn tồn...
" Chủ nhân...!"
Cô vẫn tiếp tục đi khi nghe thấy tiểu Hắc đang gọi mình, nhưng bước chân đang dần tiến tới nơi phát ra âm thanh.

Pen nhìn qua ngu ngơ hỏi
" Tiếng quạ ở đâu kêu mà chói tai vậy nè? "
Vụt...!!
Cô bay lên đạp gió theo một hướng rời đi, Pen kinh hách nhanh chân đuổi theo.

Mặc cho phong vũ cuốn trôi hai thân ảnh vào sâu bên trong khu rừng, linh lực dày đặc tựa chừng có thể nuốt trọn bất cứ ai.
" Chủ nhân "
Cô nhìn thấy lồng giam đang phát ra ánh sáng mờ ảo, bên trong tiểu Hắc đang bị bủa vây cùng một tên nhóc gầy gò yếu nhược.

\[ Là Ngục Thiên Giam \]
Cô nghe tiếng nói của tiểu Bát Đản vang lên, dù ánh sáng bên ngoài lồng sắt mờ nhạt đến yếu ớt nhưng uy lực của nó lại không hề tầm thường.

" Ủa? Đó là chủ nhân ngươi hả? He he...!Ta là Kin Kin, chúng ta có duyên thiệt "
Một nửa gương mặt cười nói nịnh nọt, cô nhướn mày khiến nụ cười đó trở nên cứng ngắc.

Thay vào đó là mếu máo than khóc.
" Ta là đứa trẻ bị bỏ rơi, cầu mong lòng thương xót.


Hu hu hu...!Chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm, mong tỷ tỷ xinh đẹp đừng hờn giận "
Pen trề môi dùng ánh mắt như dò xét kẻ điên phóng tới, một nửa gương mặt thì lạnh nhạt khinh bỉ, một nửa lại tỏ ra đáng thương hề hề.

Thật sự là cảnh tượng khó nói thành lời...
" Chủ nhân...!Người vẫn tốt "
Tiểu Hắc trầm giọng như việc thấy cô bình an đủ khiến nó yên tâm.

Cô đưa tay tạo ra một ngọn lửa phựt cháy làm Pen và đứa nhóc kia giật mình.

Một màu đỏ trắng hung bạo lao đi bao quanh như muốn nung chảy Ngục Thiên Giam.

" Êh êh ah úi...!Cháy mông chị hai ơi, phỏng, phỏng...!"
Tiếng hét Kin Kin la làng vang lên, cô thu lại ngọn lửa liền thấy tiểu Hắc bộ lông đã bù xù khét đen.

Thảm trạng bên kia của đứa nhóc cũng không thua kém, mặt mày đen xì trong thật buồn cười.
" Ha ha haaa...!Quạ quay, ha ha haa...!Ngon...!"
Pen ôm bụng cười phá lên chỉ tay vào bọn họ, tiểu Hắc dùng đôi con ngươi xám tro liếc qua.

Sau cũng bình tĩnh nói
" Ngục Thiên Giam đã tước đi sức mạnh của chúng ta.

Nên không thể tránh khỏi sự tác động từ bên ngoài "
\[ Ngục Thiên Giam vốn là Thần Bảo trên trời, rất ít người biết cách phá giải.

Ký chủ, linh hồn người cũng đang rất yếu \]
Cô nghe âm thanh nhắc nhở của tiểu Bát Đản, mâu quang vẫn như mặt hồ tĩnh lặng liếc qua Pen.

Con bé đang cười bị cái nhìn đó chạm tới liền đờ ra, ôm mình đề phòng.
" Muốn gì hả? "
" Ngươi giải đi "
" Không, không biết giải "
" Sẽ biết thôi, nhóc con "
Cô đưa tay lên cái đầu trọc bóng lưỡng xoa nhẹ, Pen ngẩn người chu môi nhìn cô nghi hoặc.

Sau đó cũng đi tới chống nạnh nhắm mắt lại, hai chân dang ngang không ra gì.
\[ Con gái gì mà cái nết cũng không có.

⇀ ⇁ \]
Rầm...!! Đoàng...!!
" Hả? Mở được rồi hả? "
Pen giật mình ngó Đông ngó Tây khi nghe thấy tiếng nổ vang lên, cô lạnh nhạt liếc về một hướng.

Oanh động vừa rồi cũng từ đó mà tấn công tới...
" Ma con, chưa chưa, còn trong lồng "
Kin Kin cười cợt vẫy tay nói, Pen bực dọc nhăn mặt như khỉ.

" Ờ "
Con bé lại tiếp tục nhắm mắt đứng đó, còn cô nhìn qua hướng Ngọc Lưu Ly đang dần hiện ra trong khói đục.

Đôi mắt một đen một hoàng kim xoáy sâu vô tận.

\[ Sao con nhỏ đó ở đây? Mà bây giờ mới giống là Ngọc Lưu Ly nè \]
Cô bình tĩnh mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc tím của mình mà tiến tới.

" Giết Dương Hoàng Nam xong liền mất tích, hóa ra là phục kích sẵn trong đây sao? Ai lại đủ bản lĩnh điều khiển được ngươi vậy? "
" ...!"
Vụt...!! Rầm...!!
Cô né đi tránh khỏi tốc độ kinh hoàng, liếc mắt qua Ngọc Lưu Ly vẫn vô hồn.

Một bạch khí hòa cùng bụi phấn từ đôi tay nhỏ tản ra mang theo hàn băng giá lạnh.

Cô bé tấn công không thành liền đáp xuống nền đất rồi nhảy ra xa giữ lại khoảng cách.


" Ủa? Cái Ly, ngươi cũng ở đây hả? Mau giúp sư phụ thoát con ơi, ta đói đến không biết ba má là ai rồi "
Câu nói của Kin Kin hoàn hảo gây sự chú ý, bộ dạng tổn thương bị nhìn đến vỡ cả mặt nạ.

Cười gượng hỏi
" S...!sao vậy? Ta...!ta nói gì sai sao? "
" Ngọc Lưu Ly là đồ đệ ngươi? "
" Phải, đồ đệ độc nhất của ta và Rin Rin, sao? Dễ thương hen "
Kin Kin vừa gãi đầu vừa cười tự hào trả lời câu hỏi của cô.

Nhưng dường như lại không nhận ra vấn đề...
" Kin Kin ngu ngốc, anh không thấy con bé bị khống chế rồi sao? "
" Rin Rin, em lại hỗn hào "
Cô nâng mi mắt hiển lộ tinh quang đã biến thành đỏ thẫm, bàn tay vừa tạo Bạch Hỏa vừa cất tiếng.
" Sức mạnh từ Khuyết Nguyệt cũng do ngươi chỉ dạy? "
" Hả? Ah, là Hàn Băng Chi Phích Lịch Thể sao? Phải phải, ta dạy nó "
Kin Kin chỉ tay vào bản mặt mình cười ngu ngơ đáp lại.

Cô gật đầu đưa chiếc lưỡi đinh hương liếm nhẹ vành môi một cách tà mị đầy ẩn ý.

Lao vào đánh tay đôi với Ngọc Lưu Ly...
" Kin Kin ngốc, nữ nhân đó gian hiểm như vậy, anh không nói sẽ câm sao? "
" Rin Rin, em sao cứ nói anh hai ngốc chứ? "
" Chủ nhân ta ở ngoài, nhưng ta ở trong lồng với các ngươi "
Tiếng nói tiểu Hắc vang lên mang đầy ngụ ý khiến Kin Kin chỉ biết cười xòa.

Đưa tay che miệng lại làm hành động im lặng.
Rầm...!! Đoàng...!Uynh...!!
Ngọc Lưu Ly thân thủ dường như đã nhanh hơn một cách bất ngờ, từng tinh thể thuần túy chạm vào đâu nó liền biến thành một màu bạch ngân tuyệt lệ.

Cô dùng ngọn lửa trong tay cũng không thể chạm tới sợi tóc nào của đối thủ.

Vươn môi cười nói vừa như khen ngợi nhưng ẩn giấu tia thích thú.
" Ha~...!Vài ngày không gặp đã mạnh hơn rất nhiều "
" Kin Kin, Hàn Băng Chi Phích Lịch Thể cũng có chút uy lực hơn, rõ ràng chúng ta chỉ dạy một phần cho con bé.

Làm sao lại đột phá như vậy? "
" Rin Rin, trò giỏi nhờ sư mà "
Cô liếc qua thân ảnh mảnh mai đang ngồi tám.

Bỗng một tiếng nói truyền đi, tất cả dồn ánh mắt qua Pen vẫn đứng yên tại chỗ như pho tượng.
" Nghe lệnh...!khai mở "
Rắc...!! Ầm...!!
" Ai ui, đau chết ta rồi "
Tiểu Hắc đập cánh bay đến bên vai cô sau khi thoát khỏi, còn nam hài kia lại oanh liệt ngã nhào ra đất.

\[ Mở được rồi? Sao lại như vậy? \]
" Chủ nhân, ta bị một nữ nhân nhốt vào.

Sở hữu ma thuật Phi Phích Tử Hoàn Ảnh "
Cô gật đầu nhẹ trước lời giải bày, nhìn vào Pen đang bần thần chưa nhận thức được diễn cảnh.

" Ủa, sao banh chành vậy nè? Ta mới ngủ một chút thôi mà? "
Ngọc Lưu Ly nhìn qua cô bé vẫn đang chưa hiểu gì, bàn tay giơ cao phóng tới.

Một nguồn ma pháp trắng ngần lao đi...
" Ahhh...!"
ĐOÀNG...!RẦM...!!!
Pen sợ hãi la lên, chờ đợi hồi lâu nhưng vẫn chưa có gì xảy ra.


Buông thõng tay xuống nhìn đến, hai mắt to tròn sáng rực long lanh.

Hình ảnh bên trong mâu quang đang phản chiếu bóng dáng cô...
Mái tóc tím bị bụi phấn làm thêm phần lộng lẫy, đứng uy quyền nắm giữ một cây kiếm gỗ đơn sơ.

Thân ảnh đạp trên bụt đất ngất ngưởng nhìn xuống, Ngọc Lưu Ly đang hoàn toàn bị vây khốn bởi từng trận địa đất không ngừng trồi lên.
RẦM RẦM...!BINH BỘP...!!!!
Khung cảnh quá nhanh trong tầm mắt Pen, nhìn Ngọc Lưu Ly chật vật tránh né nhưng chẳng thể thoát ra mà càng thêm ngưỡng mộ.

Ngắm nghía thật lâu thanh kiếm giản dị nhưng đầy uy mãnh kia.
" Chư Thổ Toàn Năng, Thoát Khai Tuân Lệnh, Bắt Kẻ Ngu Si, Trở Về Phục Mệnh "
Từng âm vang từ đôi môi đỏ mọng cuốn theo phong thổ đang dâng cao như thủy triều.

Ngọc Lưu Ly dù chạm vào phá nát một trụ đất thì lại tiếp tục trồi lên, sự tấn công không có quy luật càng khiến cô ta bị dồn vào bước đường cùng.
ẦM...!!!
Cô xoay thanh kiếm trên tay một vòng lớn rồi cất nó trở về không gian.

Nguồn áp khí từ ma pháp Thổ vẫn còn vươn đọng, cây cối xung quanh trở nên đâm rễ quá nhiều mà chết héo.

Mặt đất dần trở về quỹ đạo vốn có...
" Mạnh thật...!Thứ đó rốt cuộc là gì.

Rin Rin, em biết không? "
Tên nhóc liếc nhìn quang cảnh đã hiu tàn một nửa mà trầm trồ lẩm bẩm.

" Linh khí ở đây tuy dồi dào vẫn không thể chống cự lại, đó ắt hẳn là một pháp bảo "
Cô nhìn qua thân ảnh song hồn nhất thể đang nói chuyện kia.

Khóe môi mỉm cười nhạt, tà tứ...
" Đồ đệ hư, sư phụ gánh "
" Gì?? Không thể được, bất công.

Không, không, con nhóc vốn bị điều khiển, không liên quan tới ta.

Không tính, nó không phải đồ đệ ta "
Cô nghe tiếng nói Kin Kin vang lên khoác tay chối bỏ trách nhiệm.

Nửa gương mặt còn lại thì âm trầm liếc qua Ngọc Lưu Ly đang thương tích đầy mình nằm dài trên đất.

" Tạm thời cứ nhốt con nhóc vào Ngục Thiên Giam.

Chúng ta nợ ngươi một ân tình.

Chuyện của nó, ta sẽ xử "
Cô nhìn đôi mắt mèo to tròn bên trái trắng dã như bị mù hiện rõ tia kiên nghị , khác hoàn toàn một nửa gương mặt cà rỡn còn lại.
" Ha...!Đúng là cùng nhục thể nhưng trí óc trời vực "
Cô đưa tay lên môi khẽ vuốt ve, gương mặt bên phải của thân ảnh gầy gò đó trở nên khó hiểu.

Giọng âm tách biệt nghi ngờ
" Ý tỷ là gì? Tỷ đang nói Rin Rin em trai ta ngu sao? Không được nha, tuy nó ngu thiệt nhưng cũng đừng làm tổn thương nó.

Ta chỉ còn nó là người thân thôi, ta trở mặt liền á "
" Kin Kin ngu ngốc, anh bớt ăn cơm hớt đi.

Câm miệng lại "
Tiểu Hắc nhìn chăm chăm vào bọn họ, dùng tâm thức nói chuyện với cô.
' Chủ nhân, hai tên này có loại ma thuật rất lạ.

Hàn Băng Chi Phích Lịch Thể này chưa từng nghe qua.

Nhưng sự tinh túy đó có thể giúp ta, người và Tam Tinh Thủ Hộ Giả '
Cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, vuốt nhẹ lọn tóc ở giữa trán mà ra vẻ trầm ngâm.

Sau đó cất giọng
" Ta muốn các ngươi đền ơn bằng cách trở thành thủ hạ của ta "
" CÁI GÌ?? "
Kin Kin và Rin Rin đồng thanh vang lên hòa lẫn hai giọng nói khác biệt đến dị thường.

Cô nhìn vẻ mặt kinh ngạc đó mà lạnh nhạt, nhướn mày liễu
" Không được? "
" Không.


Kẻ trực tiếp cứu bọn ta là con ma đầu trọc.

Việc mang ơn ngươi đã đủ lòng thành kính, đừng được nước lấn tới "
Rin Rin dứt khoát trả lời, đôi mắt trở nên đanh thép mà như núi cao không thể lung lay.

Cô gật nhẹ đầu khoan thai
" Vậy sao...!"
" Kin Kin, đi.

"
Sau khi dứt câu thân ảnh đó liền biến mất, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhìn qua Ngọc Lưu Ly đang bất tỉnh.

Nụ cười như gió thoảng nhưng lại sâu tựa thiên nhai.

Bàn tay dùng lưu Thủy cuốn con nhóc nâng lên nhốt vào lồng giam.

Ánh sáng lần nữa bao phủ, cô hạ mi dời tầm nhìn lên Pen vẫn còn thẩn thờ.
" Sao? "
" C...!cái...!g...!g...!gì chứ? Không có "
Pen phồng má thu lại ánh nhìn ngưỡng mộ quay mặt đi.

\[ Tưởng cà lăm nữa chứ \=.\= \]
" Ngươi làm tốt lắm "
" C...!cái gì? Khi nãy tự nhiên có một dòng ký ức kéo theo cổ ngữ ập đến.

Ta chỉ làm theo quán tính thôi "
Trước lời khen của cô, Pen hai má ửng hồng chu môi nói.

Bàn tay mảnh khảnh chạm vào cái đầu trọc tròn tròn xoa nhẹ.

" Đi tiếp thôi "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_   \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Hai Vương Tử đang tiến tới Tích Hồ "
Nguyệt Tâm Sứ lướt đôi tay lên quả cầu pha lê mà tuyên phán, bà Helga ngồi trên ghế suy tư.

Nhìn thấy bộ dạng không mấy quan tâm của Nữ Chúa Quỷ, Zola liền lên tiếng.
" Chúng ta nên đi bắt họ "
" Tại sao? "
" Người biết rõ thưa Nữ Chúa Quỷ "
" Ta không nhất thiết phải trở về Ma Điện "
" Nhưng con dân cần người, cần quyền lực của người.

Và Ma Điện là nơi trị vì của Tiên Chúa, người có sứ mệnh phải giữ gìn "
Zola nghiêm nghị nói, bà Helga sầu muộn nhẹ giọng, âm tiếng dịu dàng tựa dòng suối mát trong.

" Ta hiểu rồi.

Chúng ta đi "
Nữ Chúa Quỷ đứng lên, chiếc áo choàng đỏ phủ dài trên nền đất.

Bà từng bước nặng nề rời khỏi, Zola cũng mỉm cười liếc qua Nguyệt Tâm Sứ, cung kính.
" Ta xin phép đi trước "
Cạch...!!!
Cánh cửa đóng sầm để lại một bóng hình vẫn vững vàng đứng đó.

Nguyệt Tâm Sứ ngồi xuống chiếc ghế gỗ, một lông vũ hoàng ánh tỏa sáng.

Kim Loan từ không trung xuất hiện.
" Ký chủ, người...!"
Kim Loan định nói nhưng ngay lập tức bị bàn tay đưa lên ngăn lại.

Băng khí cùng một đàn dơi đột ngột xuất hiện tạo ra tiếng kêu ồn ào.

" Lại gặp nhau "
Nguyệt Tâm Sứ nhìn qua bóng dáng dần bước ra khỏi lũ động vật khát máu.

Mái tóc xanh lam đung đưa thật nhẹ, cỗ hàn băng lạnh toát xộc vào căn phòng như có thể đông cứng mọi thứ.

Tích Mạn Liên mấp máy môi vô hồn
" Tại sao ngươi còn sống...?? "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận