Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương


Bụi cát mù mờ bay tán loạn giữa không trung, cỗ hơi héo hắt xộc vào mũi người.

Cô nhướn mày liễu nhìn xung quanh, quan cảnh mờ ảo như một mê trận.

Diệu An ở phía sau, vô tư nói chuyện phiếm.
" Sát bẩn, sao ngươi lại muốn chiến đấu với các tiền bối? "
" Cái gì mà Sát bẩn? Xú nha đầu ngươi miệng mồm có duyên một chút "
" Ha...!Bộ dạng của ngươi, nhìn là biết ba ngày không tắm.

Còn hôi nữa chứ, không ra gì, chẳng phải là rất bẩn sao? "
" Ngươi...!"
Sát Hoàng cứng họng bởi sự chỉ trích, nữ nhân cười giễu chiến thắng dễ dàng.

Hắn không thèm quan tâm, cả bốn người vẫn tiếp tục đi thẳng.

Yêu Nhi cất lên tiếng nói ngọt ngào...
" Kỳ lạ quá, sao lại âm u như vậy? "
" Nguyệt cô nương, vì sao không thể nán lại Đảo Trấn? "
" Ah...!Thưa Sát công tử, nơi này không tốt lành, nên chúng ta phải nhanh rời khỏi.

Nán lại chỉ gặp chuyện phiền toái "
" Hửm...?? "
Vụt Vụt...!!!
Bóng dáng lướt qua tựa như một cơn gió, sương cũng dần tan đi.

Tuy vẫn còn lượn lờ, nhưng ít ra bọn cô đã nhìn được tĩnh vật.

Từng ngôi nhà xấp xỉ kề sát bên nhau, có phần đổ nát với bầu không khí lạ kỳ.

Họ tựa chừng đã đặt chân vào ngôi làng ma, chẳng thể cảm nhận chút sự sống nào...
" Tiểu Nguyệt, đáng sợ quá...!"
Diệu An xoa lấy thân mà đánh cái rùng mình, cô liếc mắt quan sát.

Bước chân vẫn chậm rãi đi về phía trước, từng đợt gió thoảng mang theo hơi thở lạnh lùng...
" Cẩn thận, chúng ta nên rời đi nhanh thôi "
Yêu Nhi nói rồi liền nắm tay bằng hữu mình tiến nhanh tốc độ.

Cô cũng vuốt nhẹ tóc mai, theo sát phía sau...
- GRỪ...
- GRẦM...
- GRÀMMM
...........
Âm thanh cấu xé trầm thấp của dã thú man rợ vang lên.

Bọn cô đề phòng khi tiếng động cứ phát ra tứ phía.

Diệu An nuốt nước bọt siết chặt góc váy, bỗng nàng ta cảm nhận thấy mình đạp lên thứ gì.

Chất lỏng đặc quánh tanh nồng ẩn khuất sau sương, cho đến khi nhìn kỹ.

Nàng ta mới kinh hoàng hét lớn...
" Ahhh...!"
" Suỵt...!"
Yêu Nhi hoảng hồn bịt lấy miệng bạn mình mà ra hiệu.

Nhưng tiếng la đã thành công khiến bọn dị thú mờ đục kia chú ý.

Chúng miệng ngậm thịt người, từng bước tiến về bọn cô.

Hơi thở phả ra nghe rõ sự áp bức, luồng khí hơi hòa vào vô gian mang lại cái nóng lạnh thất thường.
" Thứ gì vậy chứ? Khoảng bao nhiêu con? "
Sát Hoàng gãi đầu lo ngại hỏi, cô đảo mắt nhìn qua.

Môi mọng vươn lên nụ cười nhạt đầy ý vị...
" GRỪ...!BAO NHIÊU? THẬP CỬU NGƯ LANG, THẤY THẾ NÀO?.

"
" Cái gì??? "
(*Thập Cửu: 19*)
Nguyệt Yêu Nhi giật mình không tin vào tai mình.


Sương khí như khói dần di tản khi một bóng hình hung hãn tiến lên.

Sáu chi đầy lông màu xanh đậm, đôi mắt hoang dại sáng rực trong mê man.

Một cự thú nhe nanh sắc bén thể hiện rõ uy cường vừa cất giọng, thật sự khiến người phải hoảng loạn...
" Biết nói? Là Thần Thú sao? "
" Không phải, Tiểu An, đề cao cảnh giác.

Đó là Ma Thú, không biết là giống loài gì.

"
" Hả?? "
Cô nghe hai nữ nhân đối thoại, im lặng mà quan sát tình hình.

Khi con cự thú đó bước ra, bọn cô mới có thể nhìn toàn diện.
Màu lông xanh đậm với hắc khí bao trùm, tạo nên một hồi ảo ảnh.

Con mắt sáng đến mức như tia chớp phóng thẳng, chẳng hề kiêng dè.

Sáu chân đạp xuống nền đất, tai đuôi ngoe nguẩy như đang hút máu người.

Tạo ra vòng xoáy huyết thẫm không ngừng bị nuốt chửng bởi u gian...
" Êh êh...!Thập Cửu là bao nhiêu vậy? "
Sát Hoàng xòe bàn tay ra thì thầm hỏi cô, dường như không nhận thức hiện trạng nguy kịch của mình.

Diệu An liếc xuống khinh miệt, nhưng chẳng có thời gian để lo chuyện bao đồng, thúc giục Yêu Nhi...
" Tiểu Nguyệt, mau nghĩ cách đi.

"
Cô thấy nàng ta đang nhìn xung quanh, phía sau sương đêm vẫn còn rất nhiều quái vật bao vây.

Bọn họ gần như đã bị dồn vào đường cùng...
" Suỵt...!"
Nữ nhân lần nữa ra ám hiệu im lặng, tự mình rời khỏi đội hình.

Từng bước thật khẽ tiến về một phía...
Rắc...!!!
" GRỪ..."
RẦM RẦM...!!!!
Vô tình đạp trúng nhánh cây, con thú cường đại ngay lập tức lao vào tấn công.

Yêu Nhi không hốt hoảng, rất nhanh phản ứng, đạp gió bay lên tránh khỏi quai hàm tàn nhẫn.

Mặt đất vì tốc độ nặng nề như sấm chớp đó mà nứt ra từng đường...
" GRỪ...!"
Quái Thú chần chừ nghiền ngẫm, cô híp mắt nhìn thấy được hành động khác biệt, liền hiểu ra.

Cũng bắt đầu tách lẻ, chạy về một hướng vô định, hai tay đập vào nhau tạo nên thanh âm...
Clap...!Clap...!!
Rầm Đoàng...!!!
Cô nghiêng ra sau tránh né khi bị hai, ba con công kích.

Tuy hơi chật vật nhưng vẫn an toàn, Diệu An cũng ồ lên thông tuệ.

Vỗ tay mà bắt đầu di chuyển...
Clap Clap Clap...!!!
- GRỪ...!!!!!!
- GRAMMM...
" Ủa gì vậy? Đi đâu vậy? "
Sát Hoàng chôn chân tại chỗ mà dại ra, chưa thích ứng được môi trường.

Hắn gãi mũi ngáo ngơ, một đám quái vật cũng dồn tới sau câu nói của hắn.

Sát khí cuồng phong, Yêu Nhi từ đâu hét lên...
" Chúng bị mù...!"
" Hả? "
ẦM ẦM ẦM ẦM...!!!!!
Chưa để nam nhân hiểu vấn đề, âm thanh hỗn độn như sấm bổ nhào về phía hắn.

Đôi con ngươi rực lãnh, Sát Hoàng bay lên đạp vào một con mà tung cước.

Nhưng linh khí ngay lập tức bị hút đi, hắn kinh ngạc nhảy bật ra xa...

' Hửm??...!'
Cô nhướn mày cười khẽ, mâu quang bình đạm muốn tìm lối thoát.

Bỗng từ trên bầu trời, dư lực quen thuộc lướt ngang.

Đám Ngư Lang đồng loạt ngửa đầu réo vang hùng mãnh, Yêu Nhi cất tiếng...
" Chính là lúc này, chạy thôi...!"
Cô nghe xong liền lao thẳng về phía trước, bọn quái thú vẫn tạo ra thứ hỗn âm phức tạp...!Con ngươi lóe lên ý cười, cô dùng hết tốc lực chỉ mong rời đi kịp thời...
Phía trên kia, dãy lụa lất phất tựa tiên nữ đang tung bay trong gió.

Đôi mắt đa tình liếc nhìn xuống, khởi vân bay ngang qua cả vùng sương dày đặc.

Môi hồng ướt át vươn lên, ngữ âm khó hiểu...
" Kỳ quái, là thứ gì lại hét to như thế?.

Tà ám giống nghĩa địa thật...!"
Nhất Khuynh nhướn mày, tuy tò mò về khoảng không bên dưới.

Nhưng vẫn vung tay, nghiêng người về trước.

Bộ váy đầm thấm yêu kiều, không ngừng ôm sát mà toát lên bóng hình quyến rũ.

Nàng ta liếm môi cười duyên...
" Kệ đi, tìm tiểu hung dữ trước đã...!"
Vụt...!!!!
Dứt câu, mỹ nhân đã như làn gió hòa vào khung trời mất tăm.

Để lại phía nhân gian, Thập Cửu Ngư Lang đã dừng gào thét.

Bọn chúng di tán mỗi kẻ một nơi, chỉ còn lại con thú duy nhất từng nói chuyện là đứng trầm ngâm...
" GRỪ...!Phải về báo với Chu Ma...!"
__________ __________
Bốn người bình an thoát khỏi nguy hiểm, Diệu An tựa lưng vào cây mà thở dốc.

Mồ hôi thi nhau chảy dài, trông thật sự đã thấm mệt.
" Gì...!gì chứ...!Cái quỷ gì vậy?.

"
" Nhìn kìa...!"
Nguyệt Yêu Nhi chỉ tay về phía trước, vài tiều phu vác củi khô đi ra ngoài bìa rừng, họ nói nói cười cười, chẳng quan tâm ai.

Sát Hoàng chống hông bước tới bên cột đình, nhìn dòng chữ được viết điêu xảo.

Ngu ngốc hỏi...
" Viết gì vậy? "
" Đảo Chánh Tà Lai Kỳ Hy Quốc.
Trấn Tà Bí Sử Quái Oanh Thiên.

"
" Nguyệt cô nương, nghĩa là gì? "
" Sát công tử, đây là Đảo Trấn "
" Vậy cái vừa rồi...!"
Yêu Nhi mím môi lắc đầu bởi câu hỏi khó, bọn cô cứ thế đứng bên ngoài nhìn thật lâu.

Dòng người qua lại chẳng ai màng đến những kẻ lữ khách.

Sát Hoàng gãi đầu, xung phong bước vào trước.

Vừa đặt chân qua cổng làng, hắn ngay lập tức nhận được toàn bộ ánh mắt của người dân.
" Ặc...!Ha ha ha...!Xin lỗi, xin lỗi...!"
Nam nhân đưa tay lên cười cười hối tội, đang định lùi lại thì bị một đại thẩm kéo đi mạnh bạo.

Hắn ú ớ nhìn bọn cô, cứ thế dần mất hút...
" Tiểu Nguyệt...!Chúng ta phải vào sao?.

Lúc trước đến Khải Hoàn Tông đâu cần thông qua chỗ này? "
" Nhưng chúng ta đi trước các tiền bối, không thể đường đường chính chính mà ra đường khác.


Huống hồ...!không chừng người ta cần tìm cũng đi qua đây "
Yêu Nhi vừa nói vừa nhìn cô, tuy nhận ra ẩn ý sâu xa và sự dò xét đó.

Cô cũng giả điếc, một lòng chú tâm về hướng làng như thật sự không hiểu gì.
" Chúng ta vào chứ? "
" Hai tiểu nữ xin đi sau Nhạc công tử "
Cô gật đầu mỉm cười với đề nghị của Yêu Nhi, rất ung dung tiến vào làng.

Lần nữa bọn họ trở thành trung tâm của sự chú ý.

Cô không để cho ai có cơ hội lôi mình, mà trực tiếp bước về phương hướng vừa nãy của Sát Hoàng.

Diệu An hơi run, nói khẽ...
" Sao họ dõi theo chúng ta ghê quá?.

Như muốn ăn tươi nuốt sống vậy...!"
" Suỵt...!Đi nhanh thôi "
Cô dẫn đầu cùng họ đi vào một con hẻm vắng tanh.

Hai bên là hàng cây xanh như đánh dấu, tiếng lá xào xạc càng rõ ràng.

Diệu An hoang mang nhìn quanh...
" Sao lại vắng như vậy? Giống như hai thế giới tách biệt...!"
Không một âm thanh nào ngoài tiếng gió lãng du.

Cô đi vào hẻm nhỏ, hai bên tường bám đầy rong rêu cùng vết sạm đen.

Thanh âm bước chân nhẹ nhàng, cho đến khi nhìn thấy một cánh cửa gỗ cũ kỹ.

Bên ngoài dán giấy đỏ hình Quỷ Tướng như phòng hộ.
Kẽo kẹt...!!!
" Vào đi "
Giọng nói già nua khàn đặc, cánh cửa chỉ hé ra để lộ một khoảng không đen tối.

Hơi thở bí hiểm khiến cho nhân sinh phải cảnh giác.

Cô nhướn mày, đưa tay chỉnh lại cái đai trán, vuốt thẳng tóc bên thái dương.

Bình tĩnh đẩy cửa đi vào...
Cạch!!!
Diệu An giật mình nhìn ra sau, họ vừa vào thì đã ngay lập tức bị cách ngăn.

Ánh nến đỏ chập chờn ở phía xa, cô lặng lẽ đi tới.

Vào bên trong một căn phòng không cửa...
" Hí hí...!Hiền đệ, lại đây nè "
Sát Hoàng vẫy tay kêu cô lại, bên trong ngoài hắn ra thì còn một bà lão đang ngồi trước bàn.

Ánh sáng cũng từ ngọn đèn dầu kia mà phát ra.
" Tên đó cười được, đúng là bệnh thật rồi "
" Tiểu An...!"
Tiểu nữ tử bĩu môi bởi cái trách móc nhẹ nhàng của Yêu Nhi.

Cô bước lại ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh hắn, hai nữ nhân ngồi ghế bên cạnh.

Cùng hướng về phía trung gian là lão nhân quái dị đội khăn trùm đầu kia...
" Các ngươi, đến đây làm gì? "
"..."
"..."
"..."
Nguyệt Yêu Nhi nhìn qua, thấy ai cũng im lặng liền mỉm cười.

Đứng lên chắp tay cung kính...
" Nguyệt Yêu Nhi ra mắt trưởng bối "
" Diệu An Nhi "
" Nhạc Trì Diệp "
" Khụ khụ khục...!Nói "
Lão nhân ho khan rồi hằn giọng, nhìn bà ta xem ra muốn vào thẳng chủ đề.

Yêu Nhi ngọt ngào mỉm cười, trả lời.
" Chúng ta muốn đến kinh thành "
"..."
" Đảo Trấn từ khi được hình thành bởi máu của Hắc Long, trấn yểm tà khí để tránh cho Long tộc phát hiện.

Xưa nay luôn là ngôi làng nguy hiểm nhất đại lục, cũng là nơi an toàn nhất.

Nhưng cớ gì hôm nay lại để cho Ma Quái hoành hành? "
" Tiểu cô nương, ngươi đang nói gì? "
" Bà không biết sao? Trước khi đến đây, có một ngôi làng đầy sương mù.

Có đám tự xưng là Thập Cửu Ngư Lang đang cư ngụ, chúng ăn thịt và uống máu người.

Vô cùng cường mạnh "

Diệu An nhanh nhẹn tiếp lời, cô nhìn thấy thân ảnh lão nhân vừa run lên thật khẽ.

Tiếng nói già nua đều đều cất vang...
" Sao các ngươi thoát được? "
" Thật may mắn, không biết từ trên bầu trời có nhân vật lớn nào đi qua.

Cường khí đã vô tình giúp chúng ta khống chế Ngư Lang, nên đã thoát được "
"..."
" Tiền bối, xem ra người không biết gì?.

"
" Nguyệt cô nương, lão quả thật không hay biết, pháp trận lại bị yêu ma phá hủy...!"
Nữ nhân trầm ngâm, đôi mắt run nhẹ như đang suy tính điều gì.

Cô rất biết điều, tựa lưng vào thành gỗ nhìn xem nàng ta rốt cuộc có bản lĩnh thế nào...
" Ắt hẳn có liên quan đến Thiên Vật tứ tán ở nhân gian.

"
" Cô nương nói gì? "
" Không giấu gì trưởng bối, chúng ta đây đều ra từ Khải Hoàn Tông.

Phía trên đã sớm bị yêu quái quấy rầy, dường như liên quan đến một mảnh ngọc vỡ "
" Mảnh ngọc? "
" Phải.

Hiện thời giang hồ tứ phương đang náo loạn vì Thiên Vật này.

Thu hút cả yêu ma, chánh phái, khiến ai cũng tò mò.

Nên chúng ta mới đi tìm và thu thập lại, đem về cho các Trưởng Lão định đoạt "
Yêu Nhi không hề kiêng ngại mà nói ra, lão nhân ngẩng đầu lên, nhưng khăn đen vẫn che khuất dung mạo.

Cất tiếng khó hiểu...
" Sao ngươi lại nói cho lão biết? "
" Đảo Trấn hình thành 258 năm, đã trải qua 17 đời Bảo Tộc.

Từ khi Công Chúa rời đi, máu và tà khí của Hắc Long bạo phát oanh thiên, khiến cho thú rừng tử mạng.

Đến hiện giờ đã là đời 18 của Mẫn Tuệ Sư Bảo.

Nói chung cùng không khác gì là tương giao với Khải Hoàn Tông.

Cùng người một nhà, tại sao ta phải kiêng sợ? "
"...!Tiểu cô nương, kiến thức ngươi uyên thâm, xem ra không đơn giản.

"
Nguyệt Yêu Nhi đối với câu nói ẩn ý chỉ biết im lặng.

Lão nhân đứng lên, bước tới bên kệ đã sớm mục, lấy một quyển sách dầy cộm.

Bàn tay nhăn nheo gầy guộc, lật ra từng trang...
" Đó là gì vậy? "
Diệu An thắc mắc hỏi, lão nhân đặt xuống bàn.

Sau đó lắc đầu thở dài...
" Trong đây không có ghi chép về loại thú đó...!"
" Mẫn Tuệ Sư, pháp trận hiện tại quá nguy hiểm, sớm muộn gì cũng bị tấn công "
" Nguyệt cô nương, ngươi có cao kiến? "
" Trong kinh thành có một Thiên Thư Lâu, ta sẽ cùng các bằng hữu đến để điều tra thử.

Sau đó báo cáo chuyện này lên các tiền bối "
" Hiện tại ta đã già, sức khỏe không còn như trước.

Đời 18 trấn giữ lâu nhất trong 200 năm qua, thật sự phải biết lượng sức mình.

"
" Người đừng nói vậy...!"
Mẫn Tuệ Sư Bảo đưa tay ngăn lại lời nói khuyên nhủ của nữ nhân.

Xoay lưng về phía họ...
" Không cần an ủi lão, các ngươi nhanh một chút.

Lão không chắc sẽ trấn thủ được bao lâu...!Đi đi...!"
Rắc...!! Rầm...!!!
" Ahhhhh...!"
Diệu An hét lớn, cả đám bọn họ đột ngột bị một thông cửa phía dưới làm trượt té.

Ván gỗ tự đóng lại, trả về khoảng lặng bình yên.

Tiếng cười khàn khàn văng vẳng...
" Ha ha ha...!Lũ nhóc này, thật bất thường...!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận