Khán giả trên sân nhốn nháo tìm kiếm người may mắn tên Hàn Chấn này.
“Tên này nghe quen nhỉ.”
“Sao thế, ngươi biết hắn?”
“Ớ, ngươi chưa nghe chuyện đạo quân trẻ tuổi nhất Thanh vân phái đột phá Nguyên Anh à? Ta nhớ hình như đạo lữ hắn tên Hàn Chấn…”
“Không thể chứ.” Một người khác xen vào: “Hẳn là trùng tên thôi, đạo lữ của đạo quân kia là phàm nhân, chắc chắn sẽ không tới báo danh Tu Chân Đại Tái đâu.”
Mọi người hóng xong náo nhiệt liền mất đi hứng thú hừng hực.
Chuyện may mắn như được qua thẳng này cũng là của người khác, sau đó bọn họ còn phải đối mặt với vòng thi đấu toàn kẻ địch mạnh.
Chuông trống réo gọi, sau buổi trưa, vòng lôi đài đầu tiên chính thức bắt đầu.
Hàn Chấn phơi nắng cả sáng, cắn xong hai túi hạt hướng dương vốn định trở về khách điếm ngủ, lại bị Lệ Đại Hải ép ở lại đây với gã.
Mỗi thí sinh sẽ được quyết định làm chủ lôi đài bằng rút thăm, còn những tu sĩ không rút thăm được có thể thông qua khiêu chiến để đánh bại chủ lôi đài, thay thế hắn.
Vòng lôi đài diễn ra cả ngày.
Như vậy thì, người đầu tiên rút được chủ lôi đài sẽ lại là người chịu thiệt nhất, đấu liên tục một ngày một đêm, tu giả Trúc Cơ kỳ bình thường chắc chắn không chịu nổi.
Nhưng, thân là công chính, Lệ Đại Hải không hề tầm thường.
****** ****** ****** ******
Trời chiều ngả về tây, ánh nắng nhàn nhạt phủ lên ngọn núi lớp mạ vàng.
Các tu sĩ thi đấu một buổi chiều đã uể oải, người ban đầu đứng trên lôi đài đã thay đổi hết đợt này sang đợt khác, pháp thuật cấp thấp thường xuyên xuất hiện khiến thẩm mỹ của khán giả bị tra tấn.
Hàn Chấn xem mấy phút, phát hiện kể từ khi thi đấu bắt đầu, vậy mà chỉ có một mình Lệ Đại Hải vẫn giữ kỉ lục chưa hề bị đánh bại trên lôi đài.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì chuyện này cũng không có gì sai, dù sao Lệ Đại Hải cũng là tu sĩ Kim Đan kỳ, giả heo ăn thịt hổ đánh hết Tu Chân Đại Tái không địch thủ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt từ Hàn Chấn, Lệ Đại Hải ngẩng đầu nhìn cậu từ xa, mỉm cười nhẹ.
Hàn Chấn ngáp một cái rồi đứng lên, đi đến người bán hàng rong cạnh đó mua thêm một túi hạt hướng dương linh.
Cậu đang định trả tiền, lại thấy Ninh Kha Tư đi từ đằng trước tới nhíu mày trừng cậu nói: “Đừng tưởng rằng có Ân Húc Đạo Quân chống lưng cho ngươi là có thể muốn làm gì thì làm! Có thể thông qua vòng thi đấu này coi như ngươi may mắn, ta không tin lần sau ngươi cũng được đặc cách!”
“Aiii, bạn hiền, ngươi thành như vậy mà còn dám nói ta?”
Hàn Chấn trợn tròn mắt nhìn bộ trang phục khoét lỗ dẫn đầu trào lưu của Ninh Kha Tư, hơi cảm thán.
Ninh Kha Tư dường như vừa mới đi xuống khỏi lôi đài, tóc bù xù, áo bào trắng rách tơi tả, dính lấm lem vết bùn.
Hắn đối chiếu bản thân với bộ dạng trời quang trăng sáng của Hàn Chấn, không hiểu sao hơi tự ti, mạnh miệng nói: “Ngươi tốt nhất hãy cầu nguyện thi đấu sau đó không bị gặp phải ta, ta sẽ không nhẹ tay, cẩn thận bị ta đánh cho răng rơi đầy đất……”
Hàn Chấn kinh ngạc nói: “Ngươi có thể vào vòng tiếp theo?”
Ninh Kha Tư: “……”
Thọc tim.
Đằng kia, lại có một tu sĩ không sợ chết bước lên lôi đài của Lệ Đại Hải.
Có lẽ là thấy mãi bên này không có người tới quyết đấu, kẻ nào không có mắt nhìn còn tưởng rằng mình nhặt của hời chọn được quả hồng mềm có thể bóp sao thì bóp, trong lòng mừng thầm.
Nam tu sĩ kia là thể tu, trông cao lớn thô kệch, dáng người còn cường tráng hơn cả Lệ Đại Hải, cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay trông hơi đáng sợ.
Hắn xách một cặp đại chuỳ, nhếch miệng cười ngờ nghệch nói: “Tiểu bạch kiểm, ngươi chủ động nhảy xuống, đỡ bị ta đánh bay.”
Lệ Đại Hải: “……”
Ai cho ngươi tự tin?
Ngay cả quần chúng hóng chuyện cũng không biết phải nói sao.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra thực lực của thanh niên tuấn mỹ này phi phàm, cho tới nay chưa một người khiêu chiến nào có thể chịu được 1 nén hương dưới tay hắn.
Thực lực của hắn… ít nhất phải là cảnh giới đỉnh Trúc Cơ.
Lệ Đại Hải là kiếm tu.
Nhưng gã vẫn chưa hề lấy kiếm ra, nên mọi người đều nghĩ gã là thể tu.
Nam tu sĩ hét toáng, khiêng đại chuỳ chạy về phía gã, hai chân đạp xuống mặt đất, phát ra tiếng động rầm rầm như động đất.
Bốp
Một giây sau, nam tu sĩ đã kêu thảm thiết không ngớt, dáng người cường tráng bay đi như một đường parabol, bị Lệ Đại Hải đá văng ra khỏi lôi đài.
Mọi người: (⊙o⊙)
Run lẩy bẩy.
Âm thanh quá to khiến Ninh Kha Tư quay đầu lại, liếc thấy thanh niên cao to tuấn tú trên lôi đài: “Hắn là bạn ngươi?”
“Đúng.”
“Giờ ngươi đã là đạo lữ của Ân Húc Đạo Quân, mọi việc phải chú ý đúng mực, kết giao bừa bãi với nam nhân khác sẽ làm Thanh vân phái mất hết thể diện.”
Ninh Kha Tư nói đạo lý rất hay.
Hàn Chấn ngây người.
“Đại ca, ta và ngươi thân nhau lắm à?”
Tình cảnh một lần nữa trở nên xấu hổ.
Ninh Kha Tư bỗng nhiên nhận ra Hàn sư huynh đã không còn là phàm nhân mặc người chà đạp trước kia.
Tuy hắn vẫn không có thực lực, vẫn bình phàm như cũ, nhưng…… hắn đã có được Ân Húc Đạo Quân.
Về sau Hàn Chấn mà thổi vài lời vào tai Ân Húc Đạo Quân lúc ở trên giường, nói xấu hắn vài câu, vậy thì tiền đồ ngày sau của hắn ở Thanh vân phái sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Ninh Kha Tư xám xịt rời đi.
“Ơ hơ?” Hàn Chấn nhai hạt hướng dương, chê bôi với hệ thống: “Mấy người xấu đó đúng là khó hiểu, tùy tiện nói mấy câu đã tự chạy mất.”
Hệ thống: “Đó là bởi vì Ninh Kha Tư quá yếu.
Sao, bạn muốn gặp người xấu lợi hại hơn đúng không? Về sau còn nhiều cơ hội lắm.”
Hàn Chấn: (*゜ロ゜)ノ
Không!! Cậu không muốn!
****** ****** ****** ******
Cho tới tảng sáng ngày hôm sau, trận chiến đã tiến vào hồi gay cấn.
Những lôi đài khác vẫn còn đánh đến khó phân thắng bại, chỉ có mình chỗ Lệ Đại Hải trống không, không có một ai dám lên khiêu chiến.
Tiếng chuông vang lại lần nữa vang lên.
Sau khi chủ nhiệm chủ trì cuộc thi đấu tu chân lần này tuyên bố kết thúc, tiếng rên rỉ và hoan hô rầm rạo khắp sân.
Lệ Đại Hải đi xuống lôi đài, vỗ Hàn Chấn đã thiếp đi, nói: “Chúng ta trở về khách điếm đi.”
Hàn Chấn lau nước miếng, mặt nghệt ra: “Trời sáng rồi.”
Lệ Đại Hải: “……”
Đứa nhỏ này chỉ e đã ngủ ngu người rồi.
Gã nắm tay Hàn Chấn, chậm rãi dẫn thiếu niên trở về khách điếm.
Dọc đường đi còn gặp phải người của Thanh vân phái, có ánh mắt kinh ngạc, có âm thầm nổi giận, còn tưởng rằng hai người bọn họ đã xảy ra việc gì không thể miêu tả sau lưng Ân Húc Đạo Quân.
Hàn Chấn mơ mơ màng màng, căn bản không chú ý đến những người đó.
Lệ Đại Hải không hiểu sao lại hơi vui vẻ, gã nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của thiếu niên, sinh ra kích động muốn công khai tuyên bố chủ quyền với toàn thế giới.
“Quý trưởng lão, ngươi mau nhìn đi! Hàn sư huynh thế mà lại ngang nhiên nắm tay gã đàn ông khác!”
Quý Như Ý nhàn nhạt liếc mắt, nói: “Chuyện nhà người khác, không cần xía vào.”
Ninh Kha Tư phẫn nộ bất bình: “Nhưng Ân Húc Đạo Quân…… Đạo quân không biết chuyện này mà! Như vậy là không công bằng với Ân Húc!”
Tại sao có thể làm Ân Húc Đạo Quân hoàn hảo như vậy tự dưng cao thêm mấy cm?
“Vậy ngươi đi nói với hắn đi.” Quý Như Ý giật khóe miệng, “Chỉ sợ Ân Húc chẳng buồn để ý.”
“Không, không thể nào……”
Quý Như Ý cất bước đi về phía trước.
Hắn biết Ân Húc Đạo Quân là Thuần Âm Chi Thể, đương nhiên cũng đoán được Ân Húc không hề có tình yêu với Hàn Chấn.
Sở dĩ Ân Húc kết làm đạo lữ với Hàn Chân e cũng chỉ là vì âm dương cân bằng, tu vi tiến thêm một bước.
Cùng lúc đó, Hàn Chấn và Lệ Đại Hải đã về tới khách điếm Phúc Vân.
Hàn Chấn thức nguyên đêm, ngả đầu ra là ngủ, Lệ Đại Hải không nhìn nổi, bèn giúp cậu cởi giày vớ, lưỡng lự, rồi lại giúp cậu cởi áo ngoài.
Vạt áo đỏ rực rộng mở, lộ ra làn da trắng nõn của thiếu niên, ân ẩn vẻ gợi cảm.
Mi mắt cong cong yên tĩnh hơn so với lúc cười rộ lên lại càng trở nên quyến rũ, làn lông mi dài rợp kề sát trước mắt, ngũ quan tú mỹ tinh xảo mà tinh tế, đôi môi mỏng nhạt màu bóng ánh sáng.
Ừng ực.
Lệ Đại Hải nuốt nước miếng.
Ánh mắt trầm xuống, gã cúi người, ma xui quỷ khiến muốn ở hôn lên môi thiếu niên.
Nhưng không được.
Sắp tới khoảnh khắc chạm lên mềm mại của thiếu niên, gã bỗng nhiên bừng tỉnh.
Hoảng loạn lui liền về sau vài bước, gã suýt nữa làm đổ nước trà trên bàn, suy sụp ngồi xuống ghế.
Hàn Chấn đã thành hôn với Ân Húc Đạo Quân.
Gã… không nên, cũng không thể làm như vậy.
“Tít tít tít tít tít!”
Hàn Chấn trở mình, dùng gối bịt tai, lẩm bẩm một câu “ồn chết đi được”.
Phải nỗi tiếng gọi của hệ thống càng lúc càng lớn, cho đến khi cơn buồn ngủ của cậu bay sạch.
“ĐKM!” Hàn Chấn mắng hệ thống: “Mày bị điên à?”
Hệ thống: “Xin ký chủ chú ý, vừa rồi mục tiêu công lược Lệ Đại Hải mưu toan hôn bạn.”
Hàn Chấn lập tức ngoảnh sang, thấy Lệ Đại Hải đang mặt mày rối rắm nhìn cậu, “Ngươi tỉnh rồi à?”
“……Ừ.”
“Vậy ta về phòng trước.”
Lệ Đại Hải đứng lên.
“Từ từ.” Hàn Chấn giả vờ hoảng sợ hỏi: “Vừa nãy ngươi muốn hôn ta à?”
“Không.” Lệ Đại Hải lạnh lùng nói: “Ta thấy khóe mắt ngươi có ghèn, dán lại gần nhìn thôi.”
Hàn Chấn: “……”
Xem ra là cậu cả nghĩ.
Đợi đến khi Lệ Đại Hải đi rồi, cửa vừa đóng lại, Hàn Chấn bắt đầu tiến hành giáo dục xã hội chủ nghĩa hài hòa với hệ thống.
“Mày đừng có lúc nào cũng nói Lệ Đại Hải có ý với tao, gã muốn hôn tao, kiểu thế.
Lần nào cũng làm cho tao xấu hổ.”
Hệ thống tủi thân nói: “Vừa nãy tôi nghĩ là gã định hôn thật chứ bộ, ai mà biết được vì mắt bạn có ghèn.”
Hàn Chấn vội đứng trước gương soi qua soi lại, hoài nghi: “Sao tao không thấy mắt tao có ghèn nhỉ?”
“Có thể là Lệ Đại Hải đã lau hộ bạn rồi cũng nên……”
“Coi như tao xin mày đi, hệ thống, mày không thể biến ra một con vịt nướng nữa làm Lệ Đại Hải ăn xong trúng tiếng sét ái tình với tao à?”
Hệ thống: “Kể cả tôi cho bạn vịt nướng, Lệ Đại Hải cũng sẽ không ăn.”
“Tao không tin!”
Hệ thống giải thích: “Người ta là tu sĩ Kim Đan kỳ đã tích cốc, bạn bảo gã ăn thứ đó khác gì ăn phân người, kinh tởm không?”
Hàn Chấn cả kinh: “Đối với bọn họ, đồ ăn thế tục đều là phân?”
“Đúng vậy, hôi thối không ngửi được.” Hệ thống nói: “Trước lúc bạn tích cốc trên người bạn cũng toàn mùi đó thôi, tôi mấy lần toàn quên nhắc bạn.”
Hàn Chấn: “…Mày còn lẩm cẩm như thế nữa sớm muộn gì cũng sẽ mất đi tao.”.