Một ngày khiến người ta khó thở cuối cùng cũng kết thúc.
Hàn Chấn giật cà vạt, lưng đeo ba lô Adidasdas màu hồng ra khỏi phòng học.
Bạn Sở Mỹ Lệ mới quen khen: “Bạn học Hàn, cậu có mắt thẩm mỹ tốt thật, cái ba lô màu hồng này đẹp lắm!”
“Thế à?” Hàn Chấn mặt tê dại, “Cảm ơn, tôi cũng thấy rất đẹp.”
Nhân lúc Lệ Đại Hải còn chưa đuổi theo, cậu chui tọt vào văn phòng Hà Cẩn Nhiên, cầm lấy một cốc nước trên bàn uống ừng ực.
Hệ thống: “Hôm nay mệt không?”
Hàn Chấn lau miệng, cáu tiết: “Cái qq gì dz! Vì sao lại bắt tao diễn theo kịch bản? Kịch bản occhos ở đâu ra đấy!”
Hệ thống cười haha: “Mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi, thực ra hôm qua tôi lừa bạn đấy, kịch bản đọc thôi là được.”
Hàn Chấn mắt cá chết, “Mày mẹ nó muốn chết lắm đúng không?”
Hệ thống quát: “Mẹ kiếp bạn dám mắng tôi?”
“…… Thôi.” Hàn Chấn hít sâu một hơi, nói: “Tao không thèm chấp hệ thống đùi bầu mày.”
Cậu nói với bản thân, không nên tức giận, cuộc sống giống như một vở kịch, vì có duyên mới gặp nhau.
Gặp nhau không dễ dàng, càng nên trân trọng.
Mình mà tức chết là đúng ý nó, huống hồ còn vừa hao tổn tinh thần vừa mất sức……
Đang niệm kinh, cửa văn phòng bị mở ra lạch cạch.
Hà Cẩn Nhiên chậm rãi đi vào, nói: “Các thầy cô khác đều không ở đây à?”
Hàn Chấn nói: “Bọn họ nghỉ hết rồi.”
“Ồ.” Hà Cẩn Nhiên bước nhanh vào đặt sách giáo khoa lên bàn, cầm chìa khóa xe trong ngăn kéo ra, nói: “Xin lỗi để em chờ lâu như vậy.
Bây giờ về nhà với thầy đi.”
Hai người đi một mạch đến bãi đỗ xe.
Hà Cẩn Nhiên nhìn cặp sách Adidasdas màu hồng của cậu, cười nói: “Đây là ba thầy mua cho em à?”
Hàn Chấn: “Sao thầy biết?”
Hà Cẩn Nhiên: “Bởi vì hồi thầy nhỏ ông ấy cũng mua cho thầy một cái y hệt.”
Hàn Chấn: “……” Cái trend đáng chết này là một vòng tuần hoàn.
Ngồi vào trong xe, Hà Cẩn Nhiên vừa cài dây an toàn vừa hỏi cậu: “Em thích ăn món gì?”
“Em thế nào cũng được.” Hàn Chấn thuận miệng nói: “Sườn xào chua ngọt, cá hấp, trứng xào cà chua, khoai tây thái sợi, vịt da giòn……”
Hả? Sao như thể lẫn vào thứ gì kỳ quái?
Cậu vội vã ngậm miệng.
“Vịt da giòn phải ra ngoài mua, nướng hơi phức tạp.” Hà Cẩn Nhiên nói: “Nếu như em muốn ăn thật thì giờ chúng ta đi chợ mua?”
“Không cần.” Hàn Chấn xua tay: “Em nhỡ nói nhầm, thực ra em ghét ăn vịt lắm.”
Về đến nhà, Hàn Chấn phát hiện Hà Cẩn Nhiên thế mà làm tất cả các món như cậu nói, đã vậy còn có vịt da giòn…… Cậu nhấm nháp một miếng, phát hiện con vịt đáng chết này ngon lành một cách bất ngờ.
Hà Cẩn Nhiên trong thế giới này có tay nghề nấu ăn rất tuyệt, không hề thua kém thế giới hiện thực.
Ăn cơm xong, Hà Cẩn Nhiên giục cậu đi ôn bài.
Thực ra Hàn Chấn không hiểu sao Hà Cẩn Nhiên là con trai của Hà Lũng Hữu lại đi làm thầy giáo.
Tuy rằng tiền lương của trường học này rất cao, nhưng vẫn cảm thấy rất sai.
Dù sao Hà Lũng Hữu cũng là cảnh sát kỳ cựu từng liên tục tập nã trùm ma túy quốc tế, con trai ông lại chỉ là một thầy giáo chính trị bình thường, không hề thuyết phục chút nào?
“Uống sữa đi.”
Hà Cẩn Nhiên đặt sữa nóng lên bàn cậu, dịu dàng nói: “Có bài nào không biết làm có thể hỏi thầy.”
“Cảm ơn thầy, nhưng tạm thời em chưa có bài nào không biết làm.”
Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Hàn Chấn mở vở bài tập ra, bắt đầu lật đọc kịch bản trong đầu.
Lần này, cậu không bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào, góc cạnh cũng bị cậu liếm trọn bằng sạch như liếm kem.
“Kỳ lạ, trong kịch bản óc chó này tại sao chỉ có lời thoại đọan trước? Tại sau đoạn bắt thủ phạm lại không có?”
Hệ thống: “Phần trống cần bạn phát huy sáng tác.”
Hàn Chấn cúi đầu uống sữa, nói: “Thời buổi này kiếm chút tiền chẳng dễ.”
“Được rồi được rồi, bạn cẩn thận đừng chết là được.”
Hàn Chấn suýt nữa phun sữa, “Đây, đây không phải là truyện vườn trường à?”
“Ngu người rồi à?” Hệ thống ngoáy mũi, “Đây là phim cảnh sát sự nằm vùng phá án, bạn quên rồi hả? Dựa theo kịch bản bình thường, mỗi tập đều sẽ có người chết.”
Hàn Chấn rơi lệ, “Tôi xem phim truyền hình sợ nhất gặp phải kịch bản này.”
“Đừng sợ.” Hệ thống vỗ về cậu, an ủi: “Mọi việc cứ tự mình trải nghiệm là sẽ không sợ.
Không phải bạn thích nhất Conan à? Ở thế giới này, bạn có thể chất Conan, đi đến đâu nơi đó sẽ xảy ra án mạng.
Đừng khóc xấu mặt, vui lên nào, cười một cái cho ông xem?”
Hàn Chấn mặt mày vô cảm, “Tao đtbm!”
Hệ thống: “Đi tất trước đi giày sau, làm cháu trước làm ông sau.”
Hàn Chấn ngó trăng sáng ngoài cửa sổ, ảo tưởng một ngày nào đó, cậu cũng sẽ làm ông hệ thống.
Sau đó, cậu sẽ vả cho nó mấy phát haha……
****** ****** ****** ******
Sáng sớm, Hàn Chấn bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cậu liếc nhìn điện thoại, vãi mới 6 giờ.
Đang muốn ngả đầu ngủ tiếp, lại nghe thấy Hà Cẩn Nhiên bên ngoài nói: “Nhanh lên, ăn sáng xong, 7 giờ chúng ta sẽ lên đường đến trường học.”
Không thể ngủ nướng nữa.
Cậu vừa mặc quần áo vừa rớt nước mắt buồn thương.
Cậu nói với hệ thống: “Sau này tao không muốn làm mấy việc phải thức khuya dậy sớm như này nữa đâu.”
Hệ thống: “Ai cũng bán thân thôi, làm gì có quyền chọn lựa.”
Hàn Chấn: “…… Thằng ngốc này lại đang nói sảng gì.”
Mở cửa đi ra ngoài, Hà Cẩn Nhiên đặt bát cháo và bánh kem mứt táo lên bàn, còn rót cho cậu một cốc sữa nóng.
Căn nhà này của Hà Cẩn Nhiên rất rộng rãi, được trang hoàng theo phong cách hiện đại, chỉ là bàn hơi nhỏ, có lẽ trước kia hắn toàn ăn cơm một mình.
Hàn Chấn ngồi bên bàn phải dán sát vào Hà Cẩn Nhiên.
Cậu húp xì xụp hết bát cháo, Hà Cẩn Nhiên gắp cải chíp cho cậu, nói: “Ăn nhiều vào, không đủ thì trong nồi vẫn còn.”
“Em em em ăn no rồi.”
Cậu vội vã đứng lên, đột nhiên nhớ tới nỗi sợ hãi lần trước bị Hà Cẩn Nhiên cho ăn như heo.
“Ăn chút vậy thôi à?” Hà Cẩn Nhiên hơi ngạc nhiên.
Hắn thu dọn bát đũa bỏ vào máy rửa bát, sau đó lại chọn mấy món đồ ăn vặt bỏ vào cặp Hàn Chấn, nói: “Nghỉ giữa giờ đói thì ăn.”
Hàn Chấn đeo chiếc ba lô màu hồng chứa đầy đồ ăn vặt vui vẻ bước trên đường, cảm giác mình giống trẻ mẫu giáo ngu học.
Một ngày bình thường lại bắt đầu.
Không bình thường chính là thế giới này.
Hàn Chấn nhân lúc cô giảng bài không chú ý nhét vượng vượng tiên bối vào miệng, quay đầu sang hỏi Lệ Đại Hải: “Cậu ăn không?”
Lệ Đại Hải nhíu mày nhìn thứ đó, hỏi: “Đây là cái gì?”
Hàn Chấn: “…… Đồ nhà quê.”
Vượng vượng tiên bối vĩ đại mà chưa ăn, không có tuổi thơ.
Lệ Đại Hải cảm thấy gã không thể dọa chàng trai nhỏ của mình, thế là nhún nhường nói: “Lấy ra cho bổn thiếu gia nếm thử.”
Hàn Chấn ném qua một cái.
Lệ Đại Hải xé túi đóng gói, vài vị hoàng tử khác cạnh đó lập tức xúm lại: “Hoàng tử Lệ, cậu đang ăn gì vậy? Trông thật là sang chảnh.”
Lệ Đại Hải tự hào vung miếng tiên bối, nói: “Chàng trai nhỏ nhà tôi mua cho tôi ăn đấy.”
Nói xong, gã nhìn chằm chằm vào Hàn Chấn từ trên cao, nói: “Em, đút cho bổn thiếu gia ăn.”
Chóp chép.
Hàn Chấn ăn xong tiên bối của mình, liếc mắt nhìn gã, “Thần kinh.”
“Em dám chửi bổn thiếu gia…… Giỏi lắm, chàng trai nhỏ, em đã hoàn toàn khơi lên lửa giận trong lòng bổn thiếu gia……” Lệ Đại Hải đang chuẩn bị nổi bão.
Giáo viên dạy văn đứng trên bục giảng không thể nhịn nổi nữa, ném một cái bảng đen tới, mắng: “Đi học không tập trung nghe giảng tôi đã nhịn rồi, Lệ Đại Hải! Tay em cầm thứ gì? Lên lớp ăn đồ ăn vặt! Em nghĩ em là học sinh tiểu học học hả?”
Cả lớp cười ồ.
Lệ Đại Hải đỏ mặt, âm thầm bóp nát tiên bối.
Chàng trai nhỏ to gan, em nhất định sẽ phải trả giá lớn cho hành vi của mình hôm nay!
Giờ nghỉ, vẫn trong WC, Hàn Chấn lại một lần nữa bị Lệ Đại Hải cản.
Lệ Đại Hải cười tà mị, nói bằng giọng lãnh khốc: “Giờ em quỳ xuống cầu xin bổn thiếu gia, có lẽ bổn thiếu gia sẽ còn có thể lương thiện tha thứ cho em lần này.”
Hàn Chấn kéo dây quần bắt đầu đi tiểu, giả vờ không nghe thấy gì.
Nào ngờ Lệ Đại Hải lại vô liêm sỉ lại gần cậu, âm thầm quan sát, hoang mang: “Sao nơi đó của em lại lớn như vậy? Dài và dày gấp đôi của tôi.”
Hàn Chấn: “……”
Hoàng tử Lệ đâu biết mình đã vô hình trung lộ ra là ngắn nhỏ quái.
Xong tiết chính trị thứ ba, Hàn Chấn được Hà Cẩn Nhiên đề bạt là cán sự môn chính trị.
Cậu lấy làm lạ, liền hỏi: “Cán sự môn chính trị trước kia là ai?”
“Là Lệ Đại Hải, nhưng vì lần nào thi chính trị cũng không qua được 20 điểm nên đã bị cách chức.”
Hàn Chấn nhìn đề chính trị hầu như là câu hỏi trắc nghiệm, thầm nghĩ tới 20 điểm cũng không đến được, Lệ Đại Hải rốt cuộc xui xẻo nhường nào.
Đang nghĩ ngợi, hệ thống bỗng nhiên phát ra tiếng tít tít: “Báo động, phía trước có năng lượng cao!”
Rầm!
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Cách đó không xa vọng lại tiếng thét chói tai nhốn nháo của đám học sinh, tất cả mọi người đứng trên hành lang đều mặt mày hoảng sợ.
Rèm trắng tinh thổi bay theo gió, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Hàn Chấn cũng cứng đờ, cảm giác cốt truyện kịch tính như thể lập tức từ truyện tình yêu gà bông sang tiểu thuyết trinh thám của Higashino Keigo.
Bạn học nào đó hét lên: “Sở Mỹ Lệ nhảy lầu rồi!”
Mà đoạn này trong kịch bản lại trắng tinh.
Có người vỗ vỗ vai Hàn Chấn từ đằng sau.
Cậu lùi lại mấy bước theo phản xạ, mới phát hiện đối phương là Hà Cẩn Nhiên.
Hà Cẩn Nhiên đưa cho cậu một thanh chocolate, nói nhỏ: “Không cần lo lắng nhiều như vậy, mau đi đi học đi.”
Hàn Chấn run bắn: “Có người, người chết, trường học không được nghỉ ư?”
Hà Cẩn Nhiên cười, “Trường học, tới tận thế mới được nghỉ.”
Ánh mắt Hàn Chấn theo dõi bóng người qua lại tòa đối diện, F4 vườn trường F4 đang được mọi người vây quanh đi tới thang lên sân thượng.
Cậu trầm giọng, “Có phải vì áp lực mà bạn học Sở mới nhảy lầu không?”
“Chắc là vậy.” Hà Cẩn Nhiên nhìn cậu, nói nhàn nhạt: “Bạn ấy chỉ rời đi nơi này.
Ở đây, mọi người đều phải cõng cái chết trên lưng mà sống.”.