Ngày hôm sau.
Họp lớp bắt đầu vào khoảng 4 giờ chiều, 6 giờ ăn cơm.
Dù sao mọi người cũng không gặp nhau lâu như vậy, chắc chắn sẽ ngồi một chỗ chuyện trò hoài niệm thanh xuân đã qua.
Dựa theo kịch bản đó, cơm nước xong sẽ còn phải đi hát kara, hát kara xong sẽ đi quẩy, không đến nửa đêm chưa được về.
May mà Hàn Chấn thông minh đoán được trước.
Cậu gõ chữ cho vào trong thùng lưu trữ ở nhà trước, sau đó cho AD Canxi ăn một bát to.
Hơn năm giờ chiều, cậu mới lề mà lề mề xuống lầu bắt xe buýt.
Vẫn chưa tới giờ cao điểm buổi chiều, trong xe vắng người.
Hàn Chấn tìm ghế trống ngồi xuống, rút điện thoại ra xem WeChat.
Hà Cẩn Nhiên đang giục cậu tới, cậu bèn trả lời một câu: Bị kẹt xe
Đàn anh: Em ra ngoài sớm hơn chút là được mà?
Hàn Chấn: Em phải gõ chữ.
Đàn anh: ☹️ cắn ngón tay
Emo giả moe này rõ ràng siêu đáng yêu, lại làm Hàn Chấn bỗng nhiên thấy ớn lạnh.
Cậu trợn trừng mắt, trả lời: Cắn ngón tay cái gì, anh không thấy bẩn hả
Đàn anh: Ăn jj?
Hàn Chấn:……
Sợ tới mức rớt điện thoại.
Gần đến 6 giờ, trời đã xẩm tối.
Xe buýt nghiêng ngả đậu trước cổng chính khách sạn Phú quý.
Khách sạn Phú quý chính là nhà hàng đắt đỏ và nổi tiếng nhất thành phố này, cũng hệt như tên, toát ra mùi giàu sang, người tới lui đều là nhân vật tầm cỡ ăn mặc hàng hiệu.
Hàn Chấn lần này tới ăn chực, mới xuống xe buýt liền hơi xấu hổ đi vào trong.
Cậu vẫn còn đang phân vân không biết ở đâu, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Hà Cẩn Nhiên.
“Em tới chưa?”
“Tới rồi, ngoài cửa.”
“Em chờ đấy, anh xuống đón.”
Hàn Chấn vừa định nói cậu có thể tự đi lên, điện thoại đã tút tút dập máy.
Cậu đi chưa được vài bước đã bắt gặp Hà Cẩn Nhiên ở đại sảnh.
Dung mạo đối phương qua mấy thế giới vẫn chẳng hề thay đổi chút nào.
Dưới ánh đèn chùm sáng lòa trên đỉnh đầu, từng đường vân trên làn da người đàn ông đều rõ ràng.
Hắn nắm nhẹ lấy cánh tay Hàn Chấn, cười nói: “Chờ lâu chưa?”
Hàn Chấn lắc đầu, “Em cũng mới vào thôi.”
Vừa nói chuyện, hai người vừa vội rảo bước vào thang máy sắp đóng cửa.
Ngay trước mặt những người khác, Hà Cẩn Nhiên thân mật xoa đầu Hàn Chấn, nói: “Đói bụng không? Anh chừa đồ ăn ngon lại cho em rồi.”
Hàn Chấn hơi xấu hổ, muốn lùi về sau.
Nhưng thang máy cũng chỉ rộng có vậy, còn nhét thêm mấy người khác, không gian chất hẹp đến mức không còn đường lui.
Hà Cẩn Nhiên đưa tay ôm lấy eo cậu, giọng cưng chiều: “Sao còn ngốc vậy, đứng trong thang máy cũng suýt té được.”
Hàn Chấn chỉ biết câm nín.
Anh giai ơi, anh mù hả?
Người đứng cùng thang máy đều phóng ánh mắt khác thường về phía bọn họ, Hàn Chấn cũng chẳng buồn nhìn.
Cảm giác bị Hà Cẩn Nhiên ôm lấy eo ấm áp nóng ran, bàn tay dán sát vào người mình lan đến hơi ấm làm người an tâm, bất ngờ lại có chút… tê dại.
Cực! Hàn Chấn thầm mắng mình, mày là M sao? Bị máy ép hoa quả ép nghiện luôn rồi?
Hệ thống lạnh lùng vạch trần hiện thực: “Tôi thấy bạn nghiện rồi.”
“Không! Mày câm miệng đi!” Hàn Chấn vô cùng đau đớn, “Giờ tao không muốn nói chuyện với hệ thống dơ bẩn mày!”
“Bạn cứ tự lừa mình đi.”
Hệ thống đại nhân lãnh ngạo giận dữ nói.
Thang máy kêu tinh một tiếng, chẳng mấy chốc đã tới nhà hàng tầng 17.
Hà Cẩn Nhiên dẫn cậu đi vào phòng riêng.
Hai người vừa mới tới cửa đã nghe thấy tiếng cười nói náo nhiệt bên trong.
“Dương Tử Dung, chốc nữa Hàn Chấn sẽ đến, cậu có muốn nói gì với cậu ta không ha ha ha?”
Giọng nữ nhàn nhạt, “Có gì để nói? Dù sao trước kia cũng là tôi đá cậu ta mà.”
“Nghe nói cậu ta sống cũng chẳng ra sao, hình như là nhà văn mạng gì đó……”
Tiếng nói chuyện trong phòng đột nhiên im bặt.
Cửa bị đẩy ra, Hà Cẩn Nhiên vào trong trước.
Hắn dùng ánh mắt lạnh băng liếc nhìn một cô gái tên là Dương Tử Dung, chưa nói gì đã nắm cánh tay Hàn Chấn tìm chỗ ngồi xuống.
Không khí nhất thời trở nên lúng túng.
Lập tức có bạn học cũ giỏi khuấy động không khí lại gần Hàn Chấn kính rượu, “Kính hotboy trường một ly nào!”
Nhưng câu này của hắn lộ ra ít nhiều ý vị châm chọc.
Hàn Chấn trước kia không được xem như hotboy trường.
Tuy cậu cũng đẹp trai đấy, nhưng tính cách quái gở, danh tiếng trong trường không hay.
Rất nhiều người đều nói cậu là một tên âm u gàn dở.
Hà Cẩn Nhiên thoạt nhìn hiền hòa tuấn mỹ lại được học sinh trong trường yêu mến hơn.
Dù sao hắn cũng từng đảm nhiệm chức chủ tịch hội học sinh suốt ba năm.
Hàn Chấn chỉ tới làm nhiệm vụ, nào có tâm tư suy nghĩ nhiều việc lắt léo như vậy, bèn theo phản xạ muốn nhận lấy chén rượu.
Hà Cẩn Nhiên lại tranh trước cậu đoạt chén rượu đi, mỉm cười nói: “Đàn em của tôi không uống được, tôi thay cậu ấy.”
Lời Hà Cẩn Nhiên thực sự nghe hơi kỳ quái, che chở từ trong ra ngoài chỉ cần không bị điếc thì đều nghe thấy được.
Người bạn học kia ngượng ngùng nói: “Tôi không thân bạn Hàn lắm.”
“Không sao.”
Không một ai đoán được lúc này Hà Cẩn Nhiên đang suy nghĩ điều gì, dù sao bọn họ cũng chẳng có cơ hội quen thân nhau, tạm thời nhượng bộ vậy.
Hàn Chấn mặt oán hận nhìn chằm chằm Hà Cẩn Nhiên cạn sạch ly rượu kia, thầm nhủ đáng tiếc, là Ngũ Lương Dịch hảo hạng đó……
Sau đó, một đám bạn học rượu quá ba tuần bắt đầu nhân men rượu hồi ức mấy chuyện 囧 thời đại học, không khí rất vui vẻ.
Hà Cẩn Nhiên dẫn Hàn Chấn ngồi sang bàn khác, chốc chốc lại có người tới bảo hắn sang chơi.
Hà Cẩn Nhiên đều không nghe.
Hắn đang bận rộn gắp đồ ăn cho Hàn Chấn.
Đám bạn học hóng hớt thấy hắn tay chân lanh lẹ bóc một con tôm hùng Australia cẩn thận đút vào miệng Hàn Chấn, đều dồn dập cảm thán bạn Hàn kiếp trước cứu vớt vũ trụ hay sao mà kiếp này có thể được hội trưởng đại nhân đối đãi như vậy.
Phải biết đám nữ sinh này, mười người thì có chín người đã từng yêu thầm đàn anh họ Hà.
Nhưng bọn họ đều không phải hủ nữ, cho nên không nghĩ nhiều.
Hà Cẩn Nhiên từ thời đại học đã chăm sóc đàn em này.
Hàn Chấn ăn tôm hùm ngon lành, nghĩ thầm lần này mình không đi một chuyến vô ích.
Cậu vô tình nhìn thấy Dương Tử Dung đứng giữa mọi người, có vẻ rất được yêu mến, không hiểu lắm tại sao cô gái như vậy lại có thể đá nguyên chủ.
Hà Cẩn Nhiên cười nói: “Vẫn thích cô ta à? Trước kia cô ta còn cắm sừng lên đầu em đấy.”
Hàn Chấn: “……”
Nguyên chủ có khuôn mặt xịn xò như cậu lại vô dụng đến thế.
Thật khiến cậu mất mặt, hừ ( tay chống nạnh).
Ly rượu trắng ban nãy hơi mạnh, Hà Cẩn Nhiên bất tri bất giác ngà ngà sau.
Đám con trai kia hô hào muốn uống thêm tuần rượu nữa, hắn nhéo mũi, đứng lên, nói với Hàn Chấn: “Đi, anh đi mua thịt cho em.”
Hàn Chấn không ngờ hắn sẽ mua thật.
Giờ đã không còn sớm, hai người bọn họ lại cùng nhau đi ra ngoài.
Có người chú ý tới bọn họ, vội vàng nói: “Hà đàn anh, không ở lại uống vài chén à?”
“Không.”
Hà Cẩn Nhiên nắm cổ tay Hàn Chấn biến mất cuối hành lang.
“Nếu không phải Hàn Chấn là nam, tôi đã nghi ngờ hai bọn họ có gì với nhau, ha hả……”
“Đừng có mắng nam thần của tôi! Hà đàn anh tuyệt đối không phải gay!”
“Thực ra là gay cũng được mà.
Tôi cảm thấy trên đời này không có một người phụ nữ nào có thể thu phục được con người hoàn hảo như anh ấy.”
Tiếng mấy bạn học nữ thầm thì lọt vào tai Dương Tử Dung.
Sắc mặt cô ta thay đổi, cũng không biết rốt cuộc đang nghĩ gì.
****** ****** ****** ******
Không khí bên ngoài làm Hà Cẩn Nhiên tỉnh táo hơn.
Nhưng hắn tranh thủ giả say ăn vụng, cả người xiêu vẹo ngã vào người Hàn Chấn, lẩm bẩm nói: “Chúng ta đi mua thịt…… Anh phải mua cho em thật nhiều thịt ngon……”
Hàn Chấn xấu hổ, “Anh say vậy rồi mà vẫn còn nhớ tới thịt nữa?”
Hà Cẩn Nhiên ôm lấy cổ cậu, cọ tới cọ lui lên ngực cậu như chó con, lẩm bẩm: “Anh cũng muốn ăn thịt thịt……”
Hàn Chấn mặt đầy vệt đen, vội vã bắt một chiếc xe taxi trên đường muốn tống Hà Cẩn Nhiên vào trong.
Không ngờ Hà Cẩn Nhiên tuy say mà vẫn rất khỏe, cậu và tài xế cùng lôi cũng không lôi nổi.
Hàn Chấn mới lần đầu thấy người này mượn rượu ngang ngược, chỉ đành dỗ ngọt như dỗ golden nhà mình: “Ngoan, về nhà là sẽ có thịt ăn rồi ha.”
“Em lừa anh!” Hà Cẩn Nhiên tủi thân nói: “Nhà em mới có thịt! Nhà anh không có!”
Hàn Chấn: “…… Anh không biết đường mua thịt à?”
Hà Cẩn Nhiên: “Thịt của anh không có mùi thịt của em.”
“Clm.” Hàn Chấn chửi bậy, bất đắc dĩ vò tóc nói: “Hai ta đừng đứng đây thịt qua thịt lại nữa được không? Mau về nhà đi anh giai à!”
Hà Cẩn Nhiên: “Em mắng anh.”
Hàn Chấn: “……” Thằng nhóc thịt này hết thuốc chữa rồi.
Cuối cùng Hà Cẩn Nhiên vẫn bị nhét vào xe taxi.
Hàn Chấn cũng gọi một chiếc xe về nhà, đầu tiên mua thịt dẻ sườn dưới tầng thết đãi AD Canxi.
Nhìn chó con sung sướng ăn thịt, Hàn Chấn bỗng dưng nhớ lại Hà Cẩn Nhiên ầm ĩ đòi ăn thịt ban nãy.
Một người một chó…… thế mà lại giống hệt nhau.
Nên nói gì đây? Hà Cẩn Nhiên…… là trai chó??
Cho chó con ăn xong, Hàn Chấn liền lên giường ngủ.
Cậu xoa cái bụng tròng vo, thỏa mãn chép miệng trong giấc mơ.
Có thêm mấy tên coi tiền như rác bao ăn cậu đi……
Host N1 đã từng chỉ ăn ức gà luộc đê giữ dáng cầu nguyện với chúng thần trong mơ.
****** ****** ****** ******
Vài ngày sau, truyện của Hàn Chấn sẽ vào V.
Đam mỹ trên JJ cần đạt đủ 500 lượt lưu lại mới có thể mở chương trả phí, hay còn được gọi là vào V.
Mà bất cứ truyện nào trong vòng hai ngày sau khi vào V cũng đều có thể lên bảng kẹp.
Lọt vào bảng này đều có tiềm năng nổi lên, sắp xếp dựa theo thu nhập.
Năm truyện đầu tiên trong bảng gần như lọt vào bảng một ngày sau đều có thể tăng thêm vạn lượt lưu lại.
《 tôi bán quà vặt ở cổ đại》 mấy ngày nay đã được lưu lại hơn 6000 lượt.
Sau khi lên bảng đã tăng một mạch lên hai vạn!
Đối với một người mới, thành tích này đã là rất tốt.
Cùng lúc đó, sau đồ ăn vặt hamster, Hàn Chấn lại nhận được một đơn đặt hàng quảng cáo khác.
Không ngờ lại là thịt bò nấm!!!
Món đồ ăn vặt 5 mao một gói này đã từng gắn bó suốt tuổi thơ Hàn Chấn.
Cho đến tận ngày hôm nay, cậu vẫn còn nhớ hồi tiểu học, chủ nhiệm lớp tò mò nhìn túi đóng gói trong tay cậu, hỏi: “Đây là thịt bò?”
Không đợi Hàn Chấn trả lời, chủ nhiệm lớp đã bốc một miếng cho vào miệng miệng, biến sắc, “Là thịt bỏ giả ư! Bạn Hàn, thứ này rất có hại có sức khỏe của em, em tuyệt đối không được ăn, tôi tạm tịch thu bao này của em trước.”
Sau đó, Hàn Chấn chứng kiến rất nhiều lần chủ nhiệm lớp trốn trong văn phòng ăn vụng “thịt bò nấm”.
Cậu bình tĩnh lui ra ngoài, lòng âm thầm khinh thường.
Lại sau đó nữa, nghe nói vị chủ nhiệm lớp kia đã trở thành khách hàng ruột thường xuyên ghé thăm quầy quà vặt trường……
Ngừng hồi ức, Hàn Chấn yên lặng mở thùng hàng mẫu mà công ty thịt bò nấm gửi đến.
Ngoài vị thịt bò, không ngờ còn có cả vị thịt vịt đen???
Thịt bò giả vị thịt vịt…… phối hợp khó hiểu.
Công ty sản xuất thịt bò nấm nói vị vịt đen là sản phẩm bọn họ mới ra mắt, hi vọng Hàn Chấn có thể hỗ trợ tuyên truyền.
Tuy tiền bọn họ trả không nhiều bằng đồ ăn vặt hamster, một lần chỉ một trăm tệ, nhưng Hàn Chấn cũng thông cảm.
Dù sao người ta kinh doanh có 5 mao một gói đã vất vả, có thể trả tiền quảng cáo là giỏi lắm rồi.
Kế đó Hàn Chấn liền chuyên tâm sủng ái đồ ăn vặt hamster và thịt bò nấm trong tiểu thuyết, ngay cả vượng vượng và a ha ha trước đó cậu yêu nhất đều bị quẳng ra sau đầu.
Cậu viết thú vị, miêu tả đồ ăn cực kỳ sinh động chi tiết, mười người đọc có tám người sẽ thấy thèm thuồng.
Hơn nữa chỗ đồ ăn vặt đó lại không đắt, rất nhiều người nhìn thấy đều muốn mua một ít ăn.
Sau vài lần đẩy hàng, shop online thịt bò nấm phát hiện vị vịt đen xưa nay rất khó bán bỗng nhiên lại tăng trưởng doanh số vượt bậc, nhất thời mừng rơn.
Mà độc thủ sau màn thúc đẩy tất cả chính là tác giả sướng rên của 《 tôi bán quà vặt ở cổ đại》!
Trước đó quảng cáo cho đồ ăn vặt hamster vẫn không nhìn ra manh mối.
Dù sao cửa hàng chính thức tmall cũng lắm tiền nhiều của, phương thức tuyên truyền cũng đa dạng, Hàn Chấn không phải gì đáng kể.
Nhưng mà thịt bò nấm nghèo túng lại chỉ tìm đúng một mình Hàn Chấn quảng cáo thịt bò giả vị vịt đen!
Nói cách khác, doanh số tăng vượt bậc đều là nhờ công của cậu.
So sánh với tiền quảng cáo một trăm tệ trước đó, thịt bò giả quả thực kiếm về gấp bội.
Vốn dĩ chuyện này chỉ có Hàn Chấn và công ty thịt bò nấm biết.
Nhưng không hiểu sao lại bị ai đó đăng lên Weibo rồi lên cả hot search.
【# Đáng sợ! Tác giả JJ nào đó quảng cáo trong truyện của mình vậy mà khiến cho doanh số một cửa hàng bán quà vặt sắp phá sản tăng gấp mấy lần! #】
Phía dưới kèm theo ảnh thể hiện doanh số của cửa hàng cùng ảnh chụp màn hình tiểu thuyết của Sướng rên, nói có sách mách có chứng, khiến mọi người đều tin tưởng.
Nhưng chỉ có đương sự Hàn Chấn biết trong đó có bao nhiêu công của seeder.
Đồ ăn vặt nổi tiếng như thịt bò nấm sao có thể sắp phá sản chứ……
Chỉ cần có học sinh tiểu học, đồ ăn vặt que cay sẽ không bao giờ đổ!
Giờ Hàn Chấn đã thật sự nổi tiếng.
Quá nổi, không thể nổi hơn được nữa.
Bởi vì cậu…… lên bản tin xã hội.
Lên tin tức giải trí thì thôi, dân chúng sẽ coi như đề tài tám chuyện sau bữa ăn.
Nhưng tin tức xã hội thì khác hẳn, ngay cả đài truyền hình thành phố cũng điện thoại tới muốn phỏng vấn cậu.
Hàn Chấn vội vã từ chối.
Cậu chỉ sợ có người bới ra clone đại thần H văn của nguyên chủ.
Đến lúc đó cậu vừa lên TV, chẳng phải là sẽ trở thành chuột chạy qua đường người người đòi đánh, hoặc là tác giả đồi trụy xú danh lan xa?
Cậu vẫn còn cần thể diện.
Hà Cẩn Nhiên còn cố ý gọi điện thoại trấn an cậu, bảo cậu đừng cả nghĩ.
Thời buổi này, cư dân mạng rất dễ quên, chờ phong ba qua đi sẽ không sao.
Nói thật, mấy ngày nay Hàn Chấn sống trong nơm nớp lo sợ.
Người nổi tiếng nhiều thị phi, cậu rất lo lắng bị ai đó rảnh háng công bố thông tin rồi bạo lực mạng mình.
Đây không phải chuyện gì hay với tác giả mạng.
Dạo gần đây, có nhiều vụ người đọc rác rưởi gửi lưỡi dao, bắt cóc, cầm tù tác giả giục chương mới.
Có vài người thù đời còn bắt đầu nhục mạ mười tám đời tổ tông tác giả……
Haizzz, thời đại thế giới ảo mà, kiểu người nào cũng có.
Trong khi “tác giả JJ sướng rên” sắp sửa trôi khỏi tầm nhìn mọi người, nhưng chuyện Hàn Chấn sợ hãi nhất vẫn xảy ra.
Cậu lại một lần nữa bị đưa lên hot search!
【# thật sự khiến mọi người sợ ngất! tác giả JJ quảng cáo kia có clone là đại thần H văn! Nhanh nhanh đến hóng……】
Phía dưới còn đính kèm đường link download văn.
Trong đó có một hàng chữ nhỏ: gần đây quản nghiêm, tranh thủ xem đi, xóa ngay lập tức!
Hàn Chấn tiện tay click vào đọc, chỉ hận không thể chọc mù mắt.
Cậu nghĩ mình sắp bị cư dân mạng nhổ nước miếng, không thể nào ngờ tới, comment bên dưới lại khiến cậu mê man hoài nghi.
— Gốc đại thụ
Cảm ơn bác chủ! Người tốt cả đời bình an! [ 999 like]
— Ai gia cho một bạt tai vả chết ngươi
A di đà phật, thí chủ thiện tai, thiện tai [ 999 like ]
— Thịt kho tàu
Tôi trước kia chúng là fan cuồng của Thịt đại! Không ngờ cô ấy lại chính là sướng rên! Quay ngựa thích quá hớ hớ hớ ~ thịt hầm của đại đại ăn vẫn ngon nhất [ 999 like ]
— thải cúc đông li hạ
vịt bí truyền của đại đại da đỏ au, thịt mềm nhũn, hương vị đậm đà, béo ngậy mà không ngấy, mượt mà không dầu mỡ, đây là vịt da giòn lương tâm, tại hạ muốn đặt mấy con [ 999 like ]
— Phòng vịt
Một vịt hai người ăn! Phối hợp với sướng rên ngon miệng, dao vừa rạch xuống, nước thịt bắn tóe, môi răng đượm hương [ 999 like ]
Hàn Chấn: (*゜ロ゜)ノ
Là Sướng rên cậu đang phê, hay là cảnh sát mạng chưa động dao?.