Hàn Chấn thực chất là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống.
Từ có tiên hạc thay đi bộ, ngày nào cậu cũng đều sẽ dạo nội cần các một vòng, nhìn chỗ này ngó chỗ kia, dù sao cũng không phải tiêu tiền của mình, cả ngày mua sắm.
Căn nhà gỗ nhỏ bơ vơ trong gió đã được sửa hoàn toàn, tuy rằng bề ngoài vẫn giản dị như cũ, nhưng đẩy cửa ra, các loại linh khí sáng lấp lánh bên trong sẽ khiến người ta ngỡ mình đang ở xã hội hiện đại.
Hàn Chấn vời đạo hữu lợi hại xây trận pháp, chỉ cần linh thạch không ngừng, nước chảy ra khỏi ống nước đồng sẽ luôn nóng, tắm rửa cực kỳ thuận tiện.
Cậu còn tìm một vị luyện khí sư ở Thanh vân phái phát minh ra một bảo vật về sau sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến Tu chân giới — bồn cầu.
Kèm với đó còn có tủ lạnh khắc trận pháp hệ băng có thể tự động, công tắc đèn điều khiển bằng pháp thuật, giường lớn phủ kín lông thú bắc cực êm ái.
Nhoắng cái mấy ngày, Hàn Chấn đã lưu luyến không rời căn nhà gỗ nho nhỏ mà tiện nghi này.
“Sau khi nhiệm vụ kết thúc tao mang mấy thứ này về hiện đại được không?”
Hệ thống: “Hông pé ơi.”
Hàn Chấn thấy tiếc, nói thầm: “Vậy lúc nào rời đi tao sẽ phá hết mấy thứ này, không thể để kẻ ất ơ nào khác được lợi.”
Hệ thống: “……”
Mấy ngày rảnh rang, Hàn Chấn không gặp lại Ân Húc Đạo Quân.
Cậu cũng không quá muốn gặp vị nhân huynh này, tuy đối phương là cha mẹ áo cơm của cậu, nhưng không thay đổi được mỗi lần gặp nhau cậu đều sẽ căng đau dưa leo.
Rảnh rỗi, Hàn Chấn bắt đầu tính tiền lương với hệ thống, “Tao vất vả như thế, có tiền thưởng chuyên cần không đấy?”
Hệ thống: “Ngày nào bạn cũng ăn rồi ỉa, ỉa rồi ngủ, dậy ra ngoài dạo phố, mà còn mặt dày đòi tiền thưởng chuyên cần?”
“Tôi nói cho bạn nghe, keo kiệt như bạn là sẽ bị đánh.” Hàn Chấn nghiến răng nghiến lợi: “Tôi xuyên sang thế giới khác cũng vất vả lắm chứ bộ! Một mình lẻ loi hiu quạnh sinh tồn khó khăn ở nơi xa lạ, cả ngày 24 giờ đều coi như đang làm việc, còn phải chịu đựng người khác coi thường cười nhạo……”
Hệ thống: “Thôi được rồi, cho bạn thêm vài ngày nghỉ.”
Hàn Chấn hừ một cái.
Gần đây khát vọng mua sắm của cậu càng khổng lồ, nghĩ tới những thứ ở đây đều không thể mang về thế giới hiện thực, cậu bèn nghĩ phải mau mau tranh thủ lúc này tận hưởng một phen.
Vừa hay hôm nay tiết trời sáng sủa, vạn dặm không mây.
Hàn Chấn mở túi trữ vật, giữa cả đống quần áo lấy ra một chiếc gương màu đen nạm vàng thay đồ, chải một kiểu tóc đẹp trai, gọn gàng đâu ra đấy cưỡi lên tiên hạc bay lượn trên không trung.
Một lúc sau, Hàn Chấn đáp xuống nội cần các.
Mấy hôm trước đi ngang qua đây, cậu luôn thu hoạch được một loạt ánh mắt ngưỡng mộ hoặc ghen tị, chung quy ở Thanh vân phái cậu cũng xem như một nhân vật lừng lẫy.
Thi thoảng Hàn Chấn nghe thấy vài người lén xì xào rằng thực ra cậu trông cũng thuận mắt, thêm vào quần áo chăm chút, còn âm thầm khen ngợi trong lòng một câu, đạo hữu có mắt nhìn.
Nhưng hôm nay lại dường như có gì đó không bình thường.
Bất thường, đầu tiên là không còn nghe thấy tiếng rao hàng trên đường.
Sau đó, Hàn Chấn phát hiện những con đường thường đông đúc người qua lại nay chỉ còn bụi đất lá úa, hiu quạnh tiêu điều, tới sợi tóc cũng không thấy đâu.
Cậu tức thì thấy bất an, chạy nhanh như bay vào nội cần các, tóm lấy tay một tạp dịch hỏi: “Người bên ngoài đi đâu hết cả rồi?”
Tạp dịch mới vào làm liếc nhìn cậu, há hốc miệng: “Ngươi là Hàn sư huynh?”
Hàn Chấn hoảng loạn nói: “Đúng đúng, là ta.
Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tạp dịch tỏ vẻ khiếp sợ: “Hàn sư huynh ngươi không biết gì ư? Hôm nay chứng hôn thư ngươi và Ân Húc Đạo Quân sắp kết làm đạo lữ đang dán trên bảng bố cáo của môn phái, mọi người đều chạy tới xem hết rồi.”
Chứng, hôn, thư……
Hàn Chấn cảm thấy choáng váng, trước mặt như thể xuất hiện một cái cây đại thụ đập thẳng về phía cậu.
Bên tai vang lên giọng nói chị gg của hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, chúc mừng ký chủ! Chúc ký chủ tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử!”
Hàn Chấn: “… Mày nín đi được không?”
Hàn Chấn hơi bực bội.
Vị Ân Húc Đạo Quân kia thật là gia trưởng độc đoán, chưa bàn gì với cậu đã lan truyền chuyện này ra toàn môn phái, sau này bảo cậu dạo phố sung sướng thế nào đây?
Cậu thở phì phò đi lại trong tiệm, lập tức xách lấy mấy thứ đắt đỏ trong tiêm ghi vào tên Ân Húc Đạo Quân.
Tạp dịch dè dặt mở miệng nói: “Hàn sư huynh, ngươi và Ân Húc Đạo Quân bắt đầu sư đồ luyến thế nào?”
Hàn Chấn hít sâu một hơi: “Chưa hề bắt đầu.”
“Cưới chạy?” Tạp dịch kinh ngạc không thôi: “Hàn sư huynh thật là có sức hút.”
Hàn Chấn cứng đờ da mặt: “Hờ hờ.”
Tạp dịch tiếp tục xì xào, “Ta nghe nói Hàn sư huynh năm nay mới 14 tuổi, ngài đỡ nổi Ân Húc Đạo Quân không?”
“Ờm…” Hàn Chấn đảo mắt, muốn đánh lảng sang chuyện khác: “Bảng thông báo ở đâu? Ta muốn đi nhìn thử xem”
“Ngài tuyệt đối đừng đi.” Tạp dịch nhìn cậu đầy thương xót, “Nếu như bị nhận ra, ta sợ ngài không thể sống sót trở về đâu.”
Hàn Chấn: “?”
Cậu bị ghét bỏ đến thế ư?
Thấy Hàn Chấn khăng khăng phải đi, tạp dịch chỉ có thể bất đắc dĩ chỉ đường cho cậu, “Phía trước rẽ trái, đi thẳng vài phút sẽ nhìn thấy một quảng trường nhỏ, trung tâm là bảng thông báo, chuyện lớn trong tông môn đều dán bên trên.”
Hàn Chấn hơi không hiểu tại sao ánh mắt cậu tạp dịch này nhìn mình lại đau xót đến thế, rất giống như cậu sắp vào đài hóa thân không bằng.
Cậu suy đoán, có thể là vì fan của Ân Húc Đạo Quân trải rộng khắp Thanh vân phái.
Nói như vậy, nếu đột nhiên biết thần tượng sắp kết hôn, các fan chắc sẽ muốn giết luôn đối tượng idol muốn kết hôn mất…
Hàn Chấn tức thì không rét mà run.
Cậu không dám quá nghênh ngang, mà mua một cái mũ rơm trong nội cần các đội lên, lén lút trà trộn vào quảng trường nhỏ đông nghịt người.
Chắc phải một nửa đệ tử Thanh vân phái đều tề tụ về đây.
Bọn họ vây kín mít bảng thông báo, đạo hữu các phong mọi ngày lục đục, khắc khẩu không ngừng lần đầu tiên hòa thuận đến thế, xem đại sư huynh Hàn Chấn của Tử Đàn Phong như kẻ địch chung mắng xối xả.
“Hắn chắc chắn là một tên tà dăm đê tiện! Quá hạ tiện! Thế mà ngang nhiên dụ dỗ sư tôn mình! Không ngờ Thanh vân phái xưa nay đạo đức tốt cũng sẽ có tiểu nhân vô liêm sỉ như vậy!”
“Nguyên dương kim đan kỳ của Ân Húc Đạo Quân lại bị kẻ khác cướp đi…… Ta vốn còn tưởng sẽ thuộc về ta.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía kẻ nói ra những lời này, căm hận bất bình: “Ngươi có thấy xấu hổ không? Ân Húc Đạo Quân là của chung! Không một ai có thể độc chiếm hắn!”
“Nào, chúng ta tiếp tục vạch trần gương mặt thật của tên đãng phu âm hiểm Hàn Chấn này!”
Trông thấy toàn cảnh, Hàn Chấn: “……”
Không ngờ, vịt vương đầu bảng từ trước đến nay luôn đắc ý trên tình trường gặp chuyện gì cũng thuận lợi trăm trận trăm thắng, không gì cản nổi cũng sẽ có hôm nay.
Hệ thống sung sướng trên nỗi đau khổ của cậu: “Đừng quá tự luyến, trên đời này có phải mỗi bạn là vạn nhân mê đâu.”
Thoáng chốc, một cơn gió thổi đến.
Thổi bay mũ rơm trên đầu Hàn Chấn.
Ninh Kha Tư đứng hàng đầu tiên trước bảng thông báo liếc mắt một cái đã nhận ra cậu, chỉ vào cậu hét: “Các huynh đệ mau xông lên! Người mặc hắc y phục chính là Hàn Chấn!”
Fan cuồng một khi mất lý trí, đến thượng đế cũng sợ hãi.
Đám người nghìn nghịt đồng loạt chạy về phía Hàn Chấn đứng trong góc.
Kiếm tu ngự kiếm phi hành, phù tu ném bùa tăng tốc, thể tu bước đi như bay, ngự thú tu triệu hồi linh thú chạy nhanh nhất của mình, đan tu thể lực kém thì đỡ thắt lưng thở hồng hộc như trâu chạy phía sau.
Nói chung là cảnh bát tiên vượt biển, người nào người nấy tự hiện thần thông, hùng hùng hổ hổ.
Hàn Chấn sợ vãi linh hồn: “Bạn ơi, giờ tôi chạy còn kịp không?”
Hệ thống: “Yên giấc ngàn thu đi ký chủ.”
Thế là, Hàn Chấn từ bỏ ý nghĩ không thực tế là chạy trốn.
Cậu thầm mắng chửi mình trong lòng ban nãy tại sao lại nhất thời tò mò chạy đến hóng chuyện, vừa bất động đứng hóng gió tại chỗ.
Mà trong mắt đám đệ tử Thanh vân phái…
Chỉ thấy thiếu niên hắc y kia vẫn bình thản thong dong như trước, gió xuyên qua vạt áo, ánh mặt trời như quyến luyến dung nhan tuấn mỹ bất phàm ấy.
Nước da trắng nõn như tuyết, mặt như quan ngọc, hình tựa trích tiên.
Một đệ tử lẩm bẩm: “Tiên tư đạo cốt……”
“Ta vậy mà cảm thấy Hàn sư huynh hơi đẹp trai.”
Người khác lập tức mắng: “Các ngươi mù hả!”
Một kẻ khác khịt mũi coi thường: “Chưa hiểu sự đời! Hàn Chấn chẳng qua chỉ là một giới phàm nhân, tiên khí ở đâu ra? Nếu ngươi đã gặp Ân Húc Đạo Quân, so sánh cả hai sẽ nhận ra Hàn Chấn chỉ là một con chó cỏ.”
Thoắt cái, chúng đệ tử chỉ còn cách Hàn Chấn hơn ba bốn mét.
Từ đâu bỗng giáng xuống một đạo kết giới trong suốt chặn đường đi của đám đệ tử.
Bọn họ vốn phải chửi ầm lên, bọn họ vốn phải không màng hết thảy xông qua kết giới xử lý Hàn Chấn……
Nhưng giờ phút này, tất cả mọi người đều nghẹn uất mà nhìn.
Ân Húc Đạo Quân xuất hiện.
Hắn ngự kiếm đến, gió dữ căng quần áo, bạch y trên người tạo thành tương phản thị giác đầy mờ ám với thiếu niên hắc y bên cạnh.
Dung mạo hắn nhiều năm chưa đổi, phong tư dục tú, hai con mắt lạnh băng tựa như sương khói bảng lảng nơi non xanh, mơ hồ toát ra cảm giác thần bí làm người không nhìn thấu.
Hắn nắm lấy tay hắc y thiếu niên, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, để ngươi phải chịu thiệt.”
Thiếu niên hắc y im lặng.
“Ta sẽ trừng phạt tất cả đệ tử đã mắng chửi ngươi hôm nay, trừng phạt bọn họ thật nặng nề, được không?”
Mọi người ở đó, chỉ cần tai không điếc đều nghe thấy nâng niu và cưng chiều trong lời Ân Húc Đạo Quân.
Đây, đây là Ân Húc Đạo Quân thật sao??
Hàn Chấn cũng không hề bất ngờ vì Ân Húc Đạo Quân xuất hiện ở nơi này.
Nghe nói tu sĩ Kim Đan kỳ có thần thức trải rộng trăm dặm, nơi đây cách Tử Đàn Phong không xa, hẳn nằm trong phạm vi đối phương cảm nhận được.
Nhưng cậu vẫn thấy hơi hơi cảm động, lập tức chỉ vào Ninh Kha Tư nói: “Là hắn! Chính là hắn! Kẻ mặc áo vàng kia, ta muốn trừng phạt hắn gấp đôi.”
Mặt Ninh Kha Tư tím như quả cà, miệng lầm bầm làu bàu không biết giải thích gì.
“Được, có thể.”
Hàn Chấn nghe thấy sau đó, Ân Húc Đạo Quân nhỏ nhẹ nói vào tai mình, “Ngươi muốn thế nào cũng được.”.