“Vội như vậy làm gì?” Lệ Đại Hải nói: “Cậu bao tuổi, biết lái xe không? Biết đường đến đảo Hải Bắc không?”
“Tính tôi thích độc lai độc vãng.”
Hàn Chấn thuận miệng đáp.
Nguyên chủ có biết lái xe hay không thì cậu không biết, nói chung là cậu biết, đã vậy còn là tay lái lụa.
Vương Hoa cũng khuyên nhủ: “Cậu bạn, chúng tôi không thiếu khẩu phần của cậu.
Người nhiều sức nhiều, nếu gặp được zombie cũng có thể bảo vệ nhau.”
Câu này hình như cũng có lý, tiền đề là không phải đèo bòng nhiều gánh nặng như thế.
Nhưng Hàn Chấn nhìn chiếc xe buýt đang đậu giữa đường, thầm thở dài trong lòng.
“Xin lỗi, tôi vẫn muốn đi một mình.”
Cậu chầm chậm bước về xe việt dã, tai còn có thể nghe rõ tiếng trào phúng của bác gái nấu cơm, “Tưởng mình là ai.
Thằng ranh con vắt mũi chưa sạch làm được việc gì!”
Vừa hay ven đường có một vũng nước.
Cậu dừng chân, hơi khom lưng nhìn bóng mình trên mặt nước.
Thân thể này giống cậu lúc 17-18 tuổi, khuôn mặt thanh thiển tuấn mỹ tựa như bóng núi phương xa, trẻ trung mơn mởn đến mức khiến người khác phải đố kị.
Là rất nhỏ, nhưng tuyệt đối không phải ranh con vắt mũi chưa sạch.
Hàn Chấn nghĩ như vậy, bỏ tay vào túi quần, duỗi dài chân bước lên xe.
Trong balo đội trưởng để lại còn có máy tính bảng, bên trong download bản đồ chỉ đường cả nước, dựa vào thứ này cậu hoàn toàn có thể xuất phát một mình.
Bụng chưa hề no.
Cậu lại bóc một túi bánh quy, chai lì nhấm nuốt, ảo tưởng đây là vịt da giòn ngon lành Hà Cẩn Nhiên làm …
Đéo! Cậu không được nhớ tới hắn nữa!
****** ****** ****** ******
Nồi đun nước ấm, ùng ục tỏa ra hơi nóng.
Đám đàn ông ăn cơm xong, cũng không hề vội vã làm việc.
Một thanh niên ngoài hai mươi có khuôn mặt thanh tú hỏi: “Lệ ca, người vừa rồi là ai? Cậu ta muốn đi một mình, ngông cuồng đến vậy ư?”
Lệ Đại Hải nhàn nhạt nói: “Cậu ấy là một nhà sinh vật học, chính phủ từng phái quân đội tới mời cậu ấy đến căn cứ an toàn nghiên cứu vắc xin phòng bệnh zombie.”
“Anh nói đùa à?” Chàng trai ngạc nhiên nói: “Cậu bé kia trông chỉ mới 17-18 tuổi, nói là sinh viên cũng quá.”
“A Võ, Lệ ca nói thật.” Vương Hoa nói: “Nhà khoa học thiên tài lên báo năm ngoái cậu có còn nhớ nữa không? Chính là cậu ấy đó.”
A Võ chưa kịp trả lời, một ông bác trung niên ngồi bên kia đã mở miệng nói: “Tôi nhớ rồi! Lúc ấy trên trang web còn có cả ảnh chụp của thằng nhóc kia nữa, con gái tôi thích cậu ta lắm!”
A Võ vội vã nói: “Vậy thì chúng ta phải mời cậu ta ở lại chứ! Biết đâu cậu ta thật sự nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh……”
Bọn họ sẽ không cần sợ hãi những cái xác không hồn đó nữa!
“Người ta đã không chịu thì làm thế nào được.” Lệ Đại Hải thu dọn bát đũa, quay đầu thấy Dương Di đang nghe lén.
Cuối cùng cô ta cũng thấy hối hận.
Lệ Đại Hải rất bất đắc dĩ, đi qua đưa bát đũa cho cô ta.
Bàn tay Dương Di cầm chén run rẩy, cô ta hoảng hốt nói: “Lệ ca… Anh có thể đi xin lỗi cậu ấy hộ tôi không?”
Rồi cô ta lấy ra năm gói mì vốn bị giấu kín mít, vội vàng nói: “Lệ ca, anh giúp tôi trả cho cậu ấy đi được không.”
Lệ Đại Hải nhíu mày, “Tự cô đi trả, cũng tự xin lỗi đi.”
Gã đột nhiên chán làm đội trưởng của mấy người này.
Lúc đó Hàn Chấn đang nằm trong xe chơi Anipop trên máy tính bảng.
chiếc xe này có ổ điện để sạc, hơn nữa còn rất tiết kiệm nhiên liệu.
Cậu sử dụng điện cũng không hề tiếc.
Thế giới này thật sự quá nhàm chán…
Đang nghĩ ngợi thì cửa kính xe bị gõ.
Cửa kính một mặt, chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài, người bên ngoài không nhìn thấy bên trong.
Hàn Chấn buông máy tính bảng xuống, ngoảnh đầu sang thấy đứng bên trái chính là bác gái nấu cơm được gọi là “Dương Di” ban nãy.
Nói là bác gái thực ra cũng hơi quá.
Người phụ nữ này trông ngoài ba mươi, nhưng hiển nhiên là đã rất lâu chưa vệ sinh cá nhân, đầu tóc rối bù nên trông mới già hơn tuổi.
Hạ cửa kính xe xuống.
Hàn Chấn hỏi: “Có chuyện gì không?”
Dương Di đưa túi mì ăn liền qua, cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi.”
Hàn Chấn không nhận, nói: “Cô không cần trả, đây là tiền cơm của tôi.”
“Không được!” Dương Di xua tay, sợ hãi nói: “Tôi, tôi vừa nãy không biết cậu là nhà khoa học, nếu mạo phạm cậu…”
“Không sao.” Hàn Chấn ngắt lời cô ta, “Thật sự không sao.”
Cậu vốn dĩ cũng không bỏ vào lòng.
Nói đông nói tây một hồi, Dương Di vẫn mang năm túi mì gói trở về.
Hàn Chấn cũng không để ý chút đồ đó, không muốn nhìn thấy vẻ mặt nuối tiếc và đau lòng của cô ta, dứt khoát đóng cửa kính xe.
“Cậu…”
Cô ta có vẻ vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Hàn Chấn đã không còn hứng thú nghe nữa, tiếp tục chơi Anipop giết thời gian.
Xế chiều.
Quốc lộ đã hoàn toàn thông.
Đám đàn ông lau mồ hôi, hồ hởi đập tay nhau.
Bọn họ bắc nồi nấu ăn, mùi dầu muối nồng đậm bay tới.
Giờ Hàn Chấn đã hoàn toàn miễn dịch với mùi hương này, cậu lẳng lặng ăn Oreo của mình.
Bịch bịch.
Cửa kính xe lại bị gõ.
Hàn Chấn thực sự mất kiên nhẫn, cả buổi chiều không biết đã có bao nhiêu người chạy tới giữ cậu lại hỏi đông hỏi tây, cậu sắp mệt chết đi được rồi.
Tưởng cậu không biết giận hả? Ai nấy rách việc vl.
Người đến là Lệ Đại Hải.
Gã nhìn vào túi bánh quy đã bóc, nói: “Đi ăn cơm đi.”
“Không muốn ăn.”
“Không cần cậu dùng đồ ăn đổi.” Lệ Đại Hải vội nói: “Tôi mời cậu.”
“Tôi đã nói không muốn ăn rồi mà.” Hàn Chấn lẩm bẩm: “Đồ ăn chán như vậy, ai muốn ăn.”
Lệ Đại Hải im lặng.
Đúng là đồ ăn Dương Di nấu không thể xem là ngon.
Trước tận thế, gã cũng là cậu ấm nhà giàu ngày ngày ăn sơn hào hải vị, nhưng hiện giờ đối mặt với những đồ ăn đã từng không buồn liếc mắt, gã lại chảy nước miếng ròng ròng.
Chỉ người phải chịu đói mới biết quý trọng.
Nhưng gã biết mình không có quyền chỉ trích thiếu niên này tùy hứng.
Giữa người chung quy vẫn luôn có chênh lệch.
Thiếu niên trắng trẻo sạch sẽ trước mắt chê đồ ăn khó ăn cũng là việc hợp lý.
Lệ Đại Hải một lần nữa nói: “Đi cùng chúng tôi, tôi sẽ chăm sóc cho cậu.”
Hàn Chấn: “…………”
Cậu cuối cùng cũng phát hiện mình thật sự không thể nào giao tiếp được với người của đoàn xe này.
Cả buổi chiều, tất cả mọi người đều chạy tới, mặt bi thương nói với cậu, đi cùng chúng tôi đi, nhất định sẽ cho cậu cơm no rượu say!
Mà thực tế, dạ dày được nuông chiều của Hàn Chấn cũng chướng mắt cơm no rượu say của bọn họ.
Hàn Chấn không thể không nhắc lại: “Tôi sẽ không đi cùng các anh.”
Lệ Đại Hải: “Vì sao?”
Hàn Chấn gần như muốn phát điên, Đại Hải bị ngu ngốc ư??? Cậu hít sâu một hơi, cảm thấy khác biệt giống loài thực sự không thể giao tiếp được, chỉ đành nâng cửa kính lên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hệ thống bỗng nhiên chồi lên: “Đằng sau có thủy triều zombie.”
“Hả?” Hàn Chấn nhếch miệng, “Trời sắp tối rồi, tao vừa mới thoát ra mà.”
Hệ thống: “Đám zombie kia là bị mấy người Lệ Đại Hải dẫn ra khỏi thành phố S, mới đuổi theo.”
“Mẹ kiếp bầy zombie này đi nhanh thật.”
Hàn Chấn liền dùng nước khoáng nuốt miếng bánh quy cuối cùng vào miệng, vội vã mở cửa xe, gọi Lệ Đại Hải mới vừa đi không xa.
“Ê! Có zombie!”
Lệ Đại Hải quay đầu sang, mặt mày hoang mang: “Zombie ở đâu ra?”
“Anh không tin thì thôi.” Hàn Chấn nói: “Đại Hải huynh, tôi đi trước một bước đây!”
Hàn Chấn cảm thấy mình đã tận tâm hết mực, dùng tốc độ nhanh nhất bò vào xe, đột ngột giẫm chân ga, phóng vèo đi.
Giữ mạng quan trọng, kiếm tiền quan trọng, còn lại đều gác sang một bên.
Lái một mạch đi rất xa, Hàn Chấn mới thả lỏng, thậm chí còn bật hệ thống âm thanh lên nghe nhạc.
“Hệ thống, hóa ra mày còn có công năng cảnh báo zombie tới gần hả.”
Hàn Chấn cảm thấy hân hoan, như vậy là cột máu của cậu sẽ được bảo đảm.
“Hả, đâu có.” Hệ thống lạnh nhạt nói: “Vừa rồi chỉ là cảnh báo thời gian đầu thôi, về sau không có nữa.
Dù sao sau này bạn cũng không dùng tới tôi mà.”
“Vì sao lại không dùng đến mày?” Hàn Chấn nói: “Thống, mày là tiểu tâm can của tao, tao không thể rời xa mày được.”
Hệ thống: “Mau ngậm miệng vào đi! Không được nói bừa câu như vậy.”
“Ai dà, nơi này chỉ có mình hai ta, làm gì có ai nghe lén.”
Hệ thống thậm thụt nói: “Shhh! Tổng bộ mới vừa cài một đống máy nghe trộm đó.”
“Cài thứ đó để làm gì…”
“Nên mới bảo bạn đừng nói lung tung!” Hệ thống nói: “Hệ thống quốc tế quy định không cho người thống yêu nhau, tổng bộ biết được hai ta coi như khỏi chơi nữa.”
“Hứ.” Hàn Chấn sắp cạn lời, “Mày dựa vào đâu mà tự tin thế, còn người thống yêu nhau? Loại hệ thống suốt ngày chỉ biết đọc truyện segg như mày, tao có mù cũng không thèm thích!”
“Bạn……”
Hệ thống có vẻ rất tức giận, mất mặt bực bội offline.
Trời dần tối, hoàng hôn buông xuống.
Tắt nhạc đi, chốc chốc có tiếng tru của dã thú cùng tiếng gió thê lương vẳng tới.
Hàn Chấn hơi sợ, giờ cậu đang bật đèn chiếu xa đi chẳng hề an toàn.
Đậu xe lại ven đường, cậu liền lấy một ít đồ ăn vặt nhai cho đỡ buồn mồm.
Hơn tám giờ, thời gian có vẻ còn sớm, cậu lại thấm mệt.
Lấy chăn trong cốp xe ra, cậu nằm lên ghế sau, gối lên một đống đồ ăn vặt, dần dần chìm vào mộng đẹp.
****** ****** ****** ******
Mấy tiếng trước, trên đoạn đường cao tốc tắc nghẽn.
Dương Di dùng bột mì làm bánh màn thầu.
Từng chiếc bánh trắng trẻo mập mạp tỏa ra mùi bột mì ngọt thanh quyến rũ lòng người.
Đám trẻ con nhìn chòng chọc vào màn thầu trắng tinh trong từng ngăn nồi, thèm gần chết.
“Cơm tối hôm nay ngon thế nhỉ.”
Đám đàn ông vui vẻ xắn tay áo ngồi trước bàn, chuẩn bị ăn cơm.
“Chị Dương! Em muốn ăn màn thầu!”
Có đứa trẻ kéo tay Dương Di làm nũng.
“Giờ chưa được ăn, nhìn thèm chết đi!”
Dương Di tức giận gõ đũa lên đầu đứa trẻ kia.
Nếu như là trước kia, mấy đứa bé này đã không màng mà làm ầm khóc lóc.
Nhưng ở tận thế tàn khốc, cha mẹ liên tục qua đời, chúng bị ép phải trưởng thành sớm.
Đứa bé kia ôm cái đầu bị gõ đau, yên lặng lùi sang một bên.
Thấy sắp được ăn cơm, quanh nồi cơm là khung cảnh hoà thuận vui vẻ.
Có một thằng bé ôm heo con Bội Kỳ ngồi trong lòng mẹ, ngửa đầu nói: “Mẹ ơi, con muốn ăn màn thầu.”
Mẹ cậu bé dỗ dành: “Ngoan, chốc nữa sẽ có ăn.”
Dương Di lại nói: “Ít màn thầu lắm, chỉ có đàn ông lao động hôm nay mới được ăn thôi.”
Tuy cô ta nói như vậy, nhưng chỗ màn thầu này nhất định sẽ có phần của cô ta.
Cậu bé nghe xong liền òa khóc.
Người mẹ dỗ dành tay chân luống cuống, chỉ đành năn nỉ Dương Di: “Có thể châm chước cho chúng tôi một miếng nhỏ thôi được không?”
“Xin lỗi, không được.”
Dương Di rất vô tình.
Lệ Đại Hải đi tới, thấy cậu bé khóc thét bèn nhíu mày nói: “Không khóc nữa!”
Thằng bé vẫn ôm thú bông khóc khản cả cổ.
Lệ Đại Hải đe dọa: “Cháu còn khóc! Chú sẽ nấu heo con Bội Kỳ lên ăn!”
Cậu bé ôm heo con Bội Kỳ của mình, nín khóc một cách thần kì.
Lệ Đại Hải thở phào nhẹ nhõm, quay đầu sang nói với Dương Di: “Thu dọn đi, chúng ta lập tức lên đường.”
“Đi cái gì, còn chưa ăn cơm mà.”
Trong đám người vang lên vài câu trách móc.
“Nhà sinh vật học vừa nãy đã đi rồi, cậu ấy bảo tôi là có zombie.”
“Chắc là đùa anh thôi.” Ngay cả Vương Hoa cũng nói: “Tuy cậu ta là nhà khoa học thật, nhưng cũng chỉ là một thằng nhóc, có khi là đang đùa.”
“Phải đấy phải đấy, nơi này làm gì có zombie.”
“Mau ăn cơm đi, sắp chết đói rồi…”
Lệ Đại Hải nhớ lại vội vã trên mặt thiếu niên, cảm thấy đối phương không hề giống đang nói đùa.
Gã nổi giận, mặt lạnh lùng nói: “Giờ tôi lấy tư cách đội trưởng ra lệnh cho mọi người, lập tức thu dọn đồ đạc chạy lấy người!”
“Thật sự tưởng mình là ai cơ đấy…”
“Đội trưởng là có thể ra lệnh cho chúng tôi ư? Người là sắt cơm là gang, giờ làm gì có chuyện gì quan trọng hơn ăn?”
“Đừng để ý đến gã nữa, chúng ta cứ ăn đi.”
Lệ Đại Hải nhìn từng khuôn mặt tham ăn, bỗng nhiên cảm thấy bất lực.
Gã như đã hiểu tại sao thiếu niên lại tránh bọn họ như tránh hủi.
Nhưng gã vẫn ôm lòng may mắn, biết đâu lời thiếu niên nói chưa chắc đã chuẩn.
Gã nói: “Giờ tôi đi trước dò đường, mọi người ăn cơm xong thì lập tức theo tôi.”
Dương Di nói: “Đội trưởng, anh không ăn cơm à?”
“Giờ không có khẩu vị.”
Mặt trời xuống núi, ráng chiều tà phủ một lớp mạ vàng mỏng manh lên triền núi xa xa.
Lệ Đại Hải đi về hướng chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang.