Một canh giờ trước hôn lễ đầu tiên trong đời, Hàn Chấn đang ngồi xổm trong góc nào đó không người hay biết, cùng hệ thống chê bai bộ quần áo đỏ trên người xấu xí quê mùa ra sao.
Hệ thống: “Có mặc là được rồi, chê nữa thì nude đi.”
Hàn Chấn theo thói quen muốn cãi lại, lại trông thấy Ân Húc Đạo Quân đằng xa đang đi về phía cậu, lập tức vỗ tay áo đứng lên.
Hôm nay Ân Húc Đạo Quân cũng cả người đỏ như lửa, nhưng khuôn mặt người ta có khí chất, trông vẫn tiên phong đạo cốt như cũ.
“Sao lại trốn một mình ở đây?”
Hà Cẩn Nhiên nói nhỏ nhẹ.
Hàn Chấn: “Ta hơi căng thẳng.”
“Không sao.” Hà Cẩn Nhiên an ủi cậu: “Tuy hơi nhiều người, nhưng đây là chuyện giữa chúng ta, không liên quan tới người khác, không cần bận tâm ánh mắt bọn họ.”
Hàn Chấn đảo mắt, nói: “Bạn bè của ngươi đâu? Bọn họ tới chưa?”
“Đã tới, chốc nữa sẽ giới thiệu cho ngươi làm quen.”
Hàn Chấn nghe thế cũng không vội vã đi tìm Lệ Đại Hải.
Chỉ là chốc nữa Lệ Đại Hải chắc chắn sẽ tận mắt chứng kiến hôn lễ của cậu và Ân Húc Đạo Quân, con thầy vợ bạn gái cơ quan, cho dù cậu có đẹp hơn đi nữa, Lệ Đại Hải chắc cũng sẽ không nảy sinh ý đồ gì với cậu.
Cậu hỏi hệ thống: “Có thứ gì như vịt nướng mê tình lần trước không? Tiếp tục như vậy hoàn thành nhiệm vụ khó chết mất.”
Hệ thống cao thâm khó dò: “Đừng có hốt, đây mới là nhiệm vụ thứ hai của bạn thôi, không khó đâu.”
Tiếng chuông vang lên.
Hà Cẩn Nhiên nhíu mày, nắm lấy tay Hàn Chấn.
Hơi nóng khi đụng chạm lan đến lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn, dường như cũng nóng tới tận đáy lòng.
Hắn thấy Hàn Chấn vẫn luôn ngơ ngác, bèn mở miệng nói: “Đại điển đạo lữ sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.”
“À ừ.”
Hàn Chấn lấy lại tinh thần, bị bắt cưỡi phi kiếm của Ân Húc Đạo Quân bay tới hội trường đại điển.
******
Vấn tiên đài.
Bên dưới hội trường người ngút ngàn, mọi đệ tử chưa xuất môn rèn luyện của Thanh vân phái đều hội tụ về nơi đây, tham dự đại điển đạo lữ của Ân Húc Đạo Quân.
Đám đệ tử này tổng cộng phải hơn ngàn người, ai cũng mặc đạo bào màu sắc rực rỡ, tạo thành phong cảnh diễm lệ độc đáo của Thanh vân phái.
Trong đó có một vài đệ tử hôm trước mới vừa bị Ân Húc Đạo Quân phạt lương tháng đứng bối rối, lòng tuy hận một trong hai nhân vật chính hôm nay, song lại không có gan tiếp tục mở miệng mắng chửi.
Tộc trưởng Long tộc Thanh Kỳ xoa cằm, quay đầu bắt chuyện với Vương tử ma giới bên cạnh: “Ngươi xem đạo y Thanh vân phái bảy màu diêm dúa, nhìn buồn cười ha.”
Lệ Đại Hải lạnh nhạt nhìn lại hắn, chẳng buồn đáp vị đại lão Long tộc này.
Thanh Kỳ cũng không tức giận, xưa nay hắn dễ tính, chỉ nhếch miệng cười: “Nghe nói vị đạo lữ này của Ân Húc Đạo Quân là phàm nhân còn chưa tới tầng 1 luyện khí.
Thật là thú vị, nếu mấy năm sau phàm nhân này chết, Ân Húc Đạo Quân chẳng phải sẽ rất đau lòng ư.”
“Chết rồi có thể tìm người khác.”
Thanh Kỳ: “Đứa trẻ ngươi sao có thể vô tình như vậy? Chậc chậc, vừa thấy đã biết chưa được hưởng mùi vị tình yêu.”
Lệ Đại Hải: “Nói như ngươi hưởng rồi không bằng.”
Mọi người đều biết, lão bách tuế Thanh Kỳ này là độc thân từ trong bụng mẹ.
Thanh Kỳ thở dài, lúc sau thoáng nhìn thấy hai bóng người đỏ trên bầu trời, mặt mỉm cười: “Bọn họ tới rồi! Cả đời lần đầu tiên làm phù rể, nói thật ta cũng hơi căng thẳng.”
Lệ Đại Hải nhìn ra không trung xa xăm, trong lòng nhói đau.
Từ ngày được Ân Húc Đạo Quân cứu, gã luôn ôm thiện cảm với người này.
Gã vốn định chờ đến khi mình ngồi vững vị trí Ma Tôn mới thổ lộ với Ân Húc Đạo Quân, nào ngờ hiện giờ lại bị một đệ tử phàm nhân giành trước một bước……
Phi kiếm dần tới gần Vấn tiên đài.
Chỉ thấy đứng bên trên chuôi kiếm đen rộng lớn này là hai bóng người đỏ thẫm nổi bật.
Rất ít người có thể áp được y phục diễm lệ như vậy, các đệ tử thậm chí chưa bao giờ trông thấy Ân Húc Đạo Quân mặc màu nào ngoài trắng, mặt đều tỏ rõ kinh ngạc.
Bất kể bọn họ xì xồ, mắng chửi Hàn Chấn sau lưng ra sao, nhưng giờ đây, cậu lại là người trông xứng đôi với Ân Húc Đạo Quân nhất.
Tóc đen mắt sâu, dung nhan thanh diễm xuất trần.
Cậu đứng sau lưng Ân Húc Đạo Quân, ôm hờ lấy thắt lưng đối phương.
Cậu thấp hơn Ân Húc Đạo Quân một chút, cằm tựa lên vai người kia, tư thế thân mật.
Có đệ tử bảo thủ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Hóa ra Hàn sư huynh đẹp như vậy…”
Cũng có người ghen tị nói: “Đến tầng 1 Luyện Khí cũng chưa đến, ta thấy hắn không hề xứng trở thành đạo lữ của Ân Húc Đạo Quân!”
Nói tới bên kia, Hàn Chấn và Ân Húc Đạo Quân đã đứng thẳng trên Vấn tiên đài.
Vấn tiên đài chính là yếu địa để Thanh vân phái tổ chức các sự kiện quan trọng hàng năm trong tông môn.
Có thể cử hành đại điển đạo lữ ở đây, Ân Húc Đạo Quân tuyệt đối là người duy nhất.
Chưởng môn La Thịnh Ly râu tóc bạc phơ của Thanh vân phái cười nhìn bọn họ, liếc nhìn Hàn Chấn sâu xa, rồi nói với Ân Húc Đạo Quân: “Sau này ngươi phải đối đãi với hắn tử tế, việc đã đến nước này, tuyệt đối không được phụ đứa trẻ này.”
“Ta sẽ.”
Hà Cẩn Nhiên cười nhàn nhạt.
La chưởng môn duỗi tay phải, biến từ hư không ra một quyển trục màu vàng cùng một chiếc bình ngọc, đưa đến trước mặt Hàn Chấn.
“Tiểu Hàn, nhận đi, đỡ sau này bị thằng nhóc Cẩn Nhiên bắt nạt.”
Mặt Hàn Chấn ngơ ngác.
Hệ thống liền spam điên cuồng trong đầu cậu: “Ultr, chưởng môn này ra tay hào phóng thật, một giây đã tặng bạn Thần Khí đỉnh cấp thế giới luôn!”
Hà Cẩn Nhiên nhíu mày, “Ta chắc chắn sẽ không bắt nạt hắn, càng sẽ không để người khác bắt nạt hắn.”
La chưởng môn lại lắc đầu cười nói: “Chuyện sau này, ai biết được?”
Hàn Chấn nhìn chằm chằm vào hai thứ kia một lúc, hỏi hệ thống: “Mày biết đây là gì không?”
Hệ thống: “Tôi không biết.”
“Thế nãy mày nhảy chồm chồm lên làm cđg?”
Hệ thống: “Cảm ứng linh khí, nhất định không phải phàm vật.”
Hàn Chấn vừa định mở miệng hỏi chưởng môn hai thứ này dùng để làm gì, đột nhiên nghe thấy trên bầu trời vang lên tiếng cười giữa sấm sét cuồn cuộn, một vệt hồng y cưỡi gió mà đến.
“La lão nhân, tới quyển trục Kim Đan kỳ ngươi cũng tặng đi, trước kia mỗi một bộ giao y Nam Hải cũng không muốn mua cho ta!”
Thanh niên áo đỏ hai chân nhún một cái uyển chuyển nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Hàn Chấn, nhẹ nhàng nhấc cằm cậu, dung nhan phong hoa tuyệt đại mê hồn nhoẻn miệng cười, “Trông cũng được đấy, bảo sao tên quái vật quạnh quẽ Ân Húc này lại thích.”
Hà Cẩn Nhiên lạnh mặt, vung tay áo thổi thanh niên bay ra xa một thước.
Hắn nghiêng người chắn trước Hàn Chấn, lạnh lùng nói: “Lệnh Hồ Sở, ngươi còn phá rối thì tự cút ra khỏi Thanh vân phái đi!”
“Uầy, còn tức giận.”
Lệnh Hồ Sở khoa trương giang tay, nhỏ yếu đáng thương nhìn Hà Cẩn Nhiên nói: “Ngươi thế mà lại quát ta vì kẻ khác! Ngươi quên hết hoa tiền nguyệt hạ giữa chúng ta trước kia rồi sao?”
Hà Cẩn Nhiên ho khan, dữ dằn trừng hắn một cái, cúi xuống nói vào tai Hàn Chấn: “Hắn chính là cửu vĩ linh hồ, miệng toàn nói dối.
Đừng tin hắn nói, ta và hắn không có bất cứ quan hệ gì cả, nhưng mà chưởng môn lại có vài chuyện không minh bạch với hắn……”
Hàn Chấn chợt giật mình, “Chưởng môn trông lớn tuổi như vậy, chẳng lẽ là tình yêu ông cháu với cửu vĩ linh hồ?”
Hà Cẩn Nhiên: “Lệnh Hồ Sở ít hơn chưởng môn có một ngàn tuổi thôi.”
Hàn Chấn: “……”
Ét ô ét, Tu chân giới quá đáng sợ.
La chưởng môn trông ít nhất cũng ngoài 50, khuôn mặt già nua có thể nhìn ra vài phần tuấn lãng thời trẻ.
Hắn bình tĩnh nhìn Lệnh Hồ Sở nói: “Giờ lành đã đến, cử hành đại điển đạo lữ trước.
Còn chuyện giữa chúng ta, sau đó hẵng bàn.”
Lệnh Hồ Sở nhìn sâu vào hắn, đáp “Được.”
Hàn Chấn đứng bên cạnh trông mà nổi da gà đầy người, lén xì xào với Hà Cẩn Nhiên: “Lệnh Hồ Sở sao lại nhìn trúng chưởng môn vậy? Hai người bọn họ trông thế nào cũng không hợp mà?”
Hà Cẩn Nhiên nghiêm túc suy tư một hồi, trả lời: “Đồn rằng phụ thân đã khuất của Lệnh Hồ Sở trông rất giống chưởng môn.”
Hàn Chấn bị sét đánh chấn động, thầm nói xã hội, chứng cuồng cha trong thế giới động vật chung quy cậu cũng không hiểu.
Sau đó chính là nghi thức đại điển nhàm chán mà dài dằng dặc.
Hàn Chấn không ngờ hóa ra người tu chân kết hôn cũng có nhiều lễ nghi phiền phức đến thế.
Cậu giống như một cái búp bê vải đùa nghịch cả buổi, mãi cho đến khi trời sẩm tối, mới nghe thấy La chưởng môn cao giọng nói: “Điển lễ đến đây là hết, một lần nữa cảm tạ các vị đã đến Thanh vân phái tham dự đại điển đạo lữ của Ân Húc Đạo Quân và Hàn Chấn tiểu hữu ngày hôm nay!”
Hàn Chấn ngáp một cái, quay đầu sang hỏi Hà Cẩn Nhiên: “Sau đó chúng ta làm gì? Về Tử Đàn Phong?”
Ánh mắt Hà Cẩn Nhiên tối đi, giọng có thêm chút khàn khàn gợi cảm: “Cũng giống thế gian, chúng ta đi động phòng.”
Lệnh Hồ Sở đã sớm kéo La chưởng môn lại, nghe vậy bèn nhếch miệng cười nói: “Vậy các ngươi tự chơi đi nhá, chưởng môn để ta mang đi.”
“Này! Tên nhóc thối ngươi sao lại không nghe lời như vậy!”
Xa tít mù khơi vẫn còn có thể nghe thấy tiếng mắng của chưởng môn đại nhân
Các đệ tử dưới Vấn tiên đài giải tán, mọi người xem xong náo nhiệt bèn dồn dập trở về phong thanh tu.
Thanh Kỳ nhân cơ hội chạy lên đài, gọi to Hà Cẩn Nhiên: “Ân Húc Đạo Quân, đạo lữ nhà ngươi thật là tuấn tiếu!”
Hà Cẩn Nhiên chắp tay, “Lâu ngày không gặp, Thanh Kỳ.”
Lệ Đại Hải đứng bên cạnh Thanh Kỳ, yên lặng nhìn chăm chú Hà Cẩn Nhiên.
Ở Ma giới xưa nay gã luôn lạnh lùng, sống cuộc sống quá đao liếm huyết giết người không chớp mắt.
Gã vốn tưởng rằng đạo tâm mình đã vững, không ngờ khi nhìn thấy người này mới hiểu thế nào là ý loạn như ma.
Gã cố gắng khắc chế tâm trạng cuồng bạo của mình, thoáng nhìn thằng nhóc mặc đồ đỏ chót bên cạnh Hà Cẩn Nhiên, chỉ hận không thể tiến lên bóp chết đối phương.
“Tít tít!”
Hệ thống: “Nhắc nhở ký chủ, mục tiêu chinh phục nhân vật Lệ Đại Hải giờ đang muốn giết bạn.”
Hàn Chấn bất đắc dĩ thở dài một hơi, nghĩ thầm muốn cuộc sống không trắc trở, trên đầu kiểu gì cũng phải có vài cái sừng.
Thanh Kỳ: “Chúc mừng chúc mừng, hai người các ngươi định bao giờ sinh con?”
Hàn Chấn: “……”
Hà Cẩn Nhiên lịch sự cười đáp: “Chúng ta đều là nam, sinh con phiền toái lắm.”
“Đáng tiếc.” Thanh Kỳ khát khao: “Ta vẫn luôn ước ao được trở thành cha nuôi của đứa trẻ nào đó, nhưng các ngươi cũng không thể hoàn thành tâm nguyện của ta.”
Lệ Đại Hải siết chặt nắm tay, rồi lại buông ra.
Gã thở ra một hơi, sắc mặt âm u lạnh lẽo..