Trên thực tế, cuối cùng Hà Cẩn Nhiên cũng không hề làm gì A Võ.
Trước mặt bao người, thần đằng mới ra tay trước.
Nói chung là Hàn Chấn rất tức giận, cậu cùng Hà Cẩn Nhiên thở phì phò trở về nhà, ngay cả thịt kho bình thường thích ăn nhất cũng ăn ít đi mấy miếng.
Hà Cẩn Nhiên lo lắng hỏi: “Chấn Nhi, có cần ta đi giết kẻ kia không?”
Hàn Chấn: “……Thôi.”
Dù sao cũng là xã hội pháp chế.
Vả lại, cậu cũng không hận A Võ, cùng lắm chỉ là ghét.
Ăn cơm xong, Hàn Chấn chạy lên tầng, tìm đống thiết bị nghiên cứu sinh học phủ bụi trong một góc bị, thầm nghĩ nhất định phải nghiên cứu ra thứ gì đó để chứng minh.
Tri thức sinh học mà trước đó hệ thống nhập vào đầu óc cậu…… hình như đã rất lâu rồi không đụng đến.
Hà Cẩn Nhiên rửa bát dưới tầng.
Hàn Chấn ở trên tầng chép công thức, học thuộc.
Cậu đang định nghiên cứu vắc xin phòng bệnh.
Chỉ là chuyện này quá ư khó khăn, kể cả có nguyên thể virus các nơi trên thế giới mà nguyên chủ để lại cũng không làm nên chuyện.
Mới đầu làm thí nghiệm cậu còn lóng ngóng tay chân, dần dà đã quen thuộc, vừa làm vừa tám nhảm với hệ thống, “Đối tượng xem mặt của mày thế nào?”
“Ảnh keo ly lắm.” Hệ thống si dại: “Tôi chưa bao giờ gặp hệ thống nào đẹp trai như ảnh luôn á!”
Hàn Chấn: “…… Mày chắc chưa gặp mấy hệ thống đúng không.”
Hệ thống phản bác: “Ảnh đẹp thật mà!”
Hàn Chấn: “…… Một đống số liệu, bọn mày nhận ra mặt mũi ở đâu?”
Hệ thống: “Bọn tôi quan trọng vẻ đẹp nội hàm hơn.”
Hàn Chấn: “……” Thôi, bạn đúng hết.
Xế chiều, Viên Dịch tới tìm bọn họ.
Hàn Chấn nghĩ anh ta tới ăn chực, hết sức niềm nở mời anh ta cùng ăn tối.
Viên Dịch tặng cho cậu một hộp bánh trung thu, “Không cần, tôi đã ăn ở nhà rồi.”
“Căn cứ còn có cả bánh trung thu?”
“Hai ngày nữa là Tết Trung Thu.” Viên Dịch cười, nói: “Chính phủ phát cho quân bộ rất nhiều, một mình tôi ăn không hết, đưa chút cho cậu.”
Hà Cẩn Nhiên ở bên cạnh nói: “Cũng chỉ là bánh trung thu thôi mà, tôi cũng biết làm.”
Hàn Chấn mặc kệ hắn, lập tức nhận lấy bánh trung thu nói lời cảm ơn.
Cậu nhớ ra chuyện hôm nay gặp A Võ, không vội vã đi ăn cơm mà kéo Viên Dịch đi ra phòng khách nói chuyện.
Cậu muốn hỏi thăm Viên Dịch về A Võ này.
“Chỗ của các cậu, trang hoàng quá xa hoa……” Viên Dịch nhìn bài trí trong phòng, hơi khiếp sợ.
Anh ta là sĩ quan cao cấp cũng từng vào không ít nhà của cán bộ chính phủ, nhưng không nơi nào trang hoàng khí phái như vậy.
Hàn Chấn giải thích: “Người chủ căn nhà này trước kia là một đại gia.”
Hà Cẩn Nhiên đi phòng bếp pha trà, rồi mang tới một đĩa hoa quả đã cắt.
Hàn Chấn thầm nghĩ nhà mình đảm đang hiền thục thật, rồi thấy trên đĩa chỉ có đúng một cái tăm chọc hoa quả.
Hàn Chấn: “……”
Cậu lặng lẽ nhường cây tăm kia cho Viên Dịch.
“Cậu không ăn à?” Viên Dịch hỏi.
Hàn Chấn mỉm cười lắc đầu, “Tôi thường ăn hoa quả sau khi ăn.” Đồng thời thầm mắng trong đầu, Hà Cẩn Nhiên có cần phải hẹp hòi đến thế không!!
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Hàn Chấn vào thẳng chủ đề.
Cậu nói với Viên Dịch mình mới là nhà nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh.
Cậu vốn dĩ còn tưởng Viên Dịch sẽ không tin hoặc bắt cậu chứng minh, không ngờ là đối phương đã bắt đầu nói nên đả kích tên hàng giả kia như thế nào……
Hàn Chấn thoáng cảm động, biết trước Viên Dịch tin tưởng cậu như vậy, cậu đã nói ra sớm rồi.
Bí mật bị chôn giấu trong lòng chẳng khác nào bị bắt nhịn đi ị, khó chịu vô cùng.
“Tôi trở về cho người điều tra thân phận của kẻ đó, rồi nói cho cậu.”
Hàn Chấn gật đầu, “Cảm ơn anh Viên!”
“Aii, đây là việc nhỏ, không cần phải cảm ơn tôi.” Viên Dịch chau mày nghĩ ngợi, vẫn dặn dò: “Gần đây các cậu hạn chế ra ngoài, tôi biết các cậu có tiền, tích trữ nhiều đồ ăn ở nhà đi.
Hiện giờ bên ngoài không yên ổn, thêm một thời gian nữa giá đồ ăn sẽ tăng vọt.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Hà Cẩn Nhiên hỏi.
Viên Dịch nói: “Chính phủ có quy định, nên tôi không thể nói.
Tôi chỉ có thể nhắc nhở hai người như vậy.
Ngày kia tôi phải ra khỏi thành, ngày mai tôi sẽ đưa tư liệu về hàng giả tới nhà các cậu một chuyến.”
Trò chuyện thêm một lúc, Hà Cẩn Nhiên sợ đồ ăn nguội ngắt, thúc giục Hàn Chấn đi ăn cơm.
Viên Dịch đứng dậy cáo từ.
Trên bàn cơm rất yên tĩnh, không khí bỗng trở nên nghiêm trọng.
Viên Dịch là quân nhân, tác phong đoan chính, chắc chắn sẽ không nói dối.
Vậy nghĩa là bọn họ vất vả lắm mới đến được nơi an toàn, lại phải bắt đầu sống bôn ba?
Hàn Chấn thở dài thật sâu, cảm giác ăn cơm cũng không thấy ngon.
“Mọi chuyện rồi sẽ khá lên.”
Hà Cẩn Nhiên động viên cậu.
****** ****** ****** ******
Sáng ngày hôm sau, bọn họ lái xe đi hợp tác xã cung tiêu tích trữ lương thực.
Tuy trong nhà còn có rất nhiều linh mễ lần trước thu hoạch, nhưng có không gian trữ vật có thể giữ tươi của Hà Cẩn Nhiên, không cần phải lo thừa thức ăn.
Điểm lao động trong thẻ ID xem chừng không đủ, bọn họ đến ngân hàng đổi một ít đồ ăn vặt lấy 5000 điểm trước.
Lời Viên Dịch nói quả nhiên là chính xác, hiện nay, ngay cả tỉ giá hối đoái đồ ăn vặt ở ngân hàng cũng cao hơn trước rất nhiều.
Trên đường đám đông cũng thưa thớt dần, xem ra dân chúng đều đã nghe phong thanh gì đó.
Sọt bánh ngô bên ngoài hợp tác xã cung tiêu rỗng tuếch, nửa cái bánh cũng chẳng còn, chắc là đã bị mọi người tranh nhau hết sạch.
Trên kệ hàng vốn đầy gạo và mì giờ cũng trống không.
Bác gái nhìn thấy bọn họ, lập tức lại gần nhìn xung quanh, “Các cậu đã nghe nói chưa? Gần đây căn cứ bất ổn! Trong tiệm không nhập rau thịt nữa, tôi vẫn còn để dành được chút, các cậu lấy hết tôi giảm giá cho.”
Bác gái có vẻ rất khẩn trương.
Hàn Chấn suy đoán chỗ hàng tích trữ đó vốn là bà tự bỏ tiến mua, vốn dĩ muốn bán lại kiếm một khoản lớn, ai ngờ gặp phải chuyện này.
“Được.” Hà Cẩn Nhiên nói: “Giá cả thích hợp thì chúng tôi sẽ lấy hết.”
Bác gái cho họ giá còn ưu đãi hơn bình thường.
Số lượng đúng là hơi nhiều thật, bọn họ đi xe đạp không chở được hết, bác gái còn hứa hẹn sẽ cho người giao hàng tận nhà.
Bầu trời dần u ám đi.
Bầu không khí bí bách ảo não khiến lòng người bất an.
Đi ngang qua khu dân nghèo yên tĩnh, bọn họ đạp thẳng xe về nhà, phát hiện Viên Dịch đã đứng đợi trước cổng.
Bên cạnh anh ta còn có một chàng trai cao to thanh tú.
Viên Dịch giới thiệu: “Đây là lính cấp dưới tôi, tên là Lý Chính Nghĩa.”
“Xin chào xin chào.” Hàn Chấn vội vã rút chìa khóa đón hai người họ vào.
Viên Dịch đưa cho cậu một xấp tư liệu, nói: “Tôi đã nhờ Lý Chính Nghĩa điều tra, A Võ theo như lời cậu nói có tên thật là Ngô Võ, là sinh viên tốt nghiệp khoa sinh vật đại học Giang Đông.”
“Hắn ta cũng học sinh vật?”
Hàn Chấn thầm nghĩ bảo sao, nếu như Ngô Võ gì không biết gì, gã sẽ không thể nào dùng màn thưa che mắt thánh.
“Ừ.”
Hàn Chấn phát hiện ra một vấn đề, “Nếu như anh có thể tìm được tư liệu về Ngô Võ, tại sao chính phủ lại không tìm được?”
“Tôi dựa theo manh mối cậu cung cấp mới tìm ra người tên Ngô Võ này, vừa hay ở hồ sơ chính phủ còn có ghi chép về gã.
Còn cậu thì, cậu mới đi du học về không lâu, chính phủ không hề có ảnh của cậu.
Bọn họ chỉ có một bức ảnh đen trắng chụp năm cậu mười mấy tuổi được lên báo, không nhận ra cũng bình thường.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hàn Chấn nói: “Tôi không nghĩ ra cách vạch trần gã.”
“Chờ một thời gian nữa.” Viên Dịch nói: “Hiện tại đảo Hải Bắc cũng không yên bình như bề ngoài, thân phận nhà khoa học sẽ có ích ở thời khắc mấu chốt, nhưng ở thời điểm này chỉ là chim đầu đàn bị tế thôi.”
“Được.”
Hàn Chấn quyết định trước hết sẽ nghĩ cách nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh.
Giờ cậu đã hoàn toàn đổi ý, không còn cam chịu làm một nhân vật bình phàm trong tậ thế.
Cậu còn phải sinh sống trong thế giới này nhiều năm, nếu thật sự có thể cứu vớt thế giới, chất lượng cuộc sống sẽ được nâng cao gấp mấy lần.
Viên Dịch bảo trong đội còn có việc phải đi trước.
Hàn Chấn tiễn bọn họ ra cửa, vô tình nhìn thấy Lý Chính Nghĩa xoa mông Viên Dịch.
Càng khiến cho cậu cảm thấy khiếp sợ chính là, Viên Dịch thế mà chẳng có phản ứng gì……
Ét ô ét, cậu hình như đã thấy thứ không nên thấy.
Hàn Chấn trở về phòng, kể chuyện cậu nhìn thấy cho Hà Cẩn Nhiên.
Hà Cẩn Nhiên đang lau bàn ăn, ngẩng đầu liếc mắt nhàn nhạt nhìn cậu, nói: “Ta nhìn ra rồi.”
Hàn Chấn gãi đầu, “Vì sao em lại không nhìn ra?”
“Chắc vì em mù.”
Hàn Chấn: “……” Ân Húc, anh lại thay đổi rồi.
Biết trước thế, cậu đáng ra không nên cho Hà Cẩn Nhiên cuốn bách khoa toàn thư kia.
Nếu trời xanh cho cậu cơ hội làm lại từ đầu, cậu nhất định sẽ trân trọng người đàn ông thuần phác, thiện lương, không rành thế sự trước kia……
Hàn Chấn vốn tưởng mình đã đủ bi thương, không ngờ còn bị hệ thống thọc mạnh một dao vào lòng.
Hệ thống: “Tôi nói với bạn chuyện này, bạn đừng có giận tôi nha.”
Hàn Chấn có linh cảm không ổn, “Chuyện gì?”
“Tôi sắp kết hôn rồi, sẽ nghỉ nửa năm đi trăng mật.”
Hàn Chấn: “……”
Chỉ e đây là hệ thống giả.
“Mày, mày muốn lấy hệ thống mày mới đi xem mắt?” Hàn Chấn cảm thấy tam quan tan tành, không ngờ lại có thao tác như vậy.
“Đúng đó ~ lúc tôi vắng mặt, đừng nhớ tôi nha ~”
Hàn Chấn vẫn chưa hồi hồn.
Chỉ chớp mắt, hệ thống nhà cậu đã phải gả đi làm vợ người ta??
Từ từ, hình như có điểm bất ổn.
Hệ thống này là con đực cơ mà?