Hàn Chấn nhìn Lệ Đại Hải đời này từ đầu tới chân một lần, nói với hệ thống: “Lâu ngày không gặp, gã vẫn đô như con gấu.”
Hệ thống: “Đúng mà, dáng người đô con như vậy chính là đặc trưng của công còn gì.
Không có cơ ngực vạm vỡ và chiều cao một mét 89 sao có thể đè thụ chính dưới thân?”
“…… Thế tôi đây là sao bạn?”
Hàn Chấn cúi đầu nhìn lướt qua dáng người gà luộc của mình.
Hệ thống không biết nói gì hơn.
Năm nay Lệ Đại Hải 18 tuổi, cơ bắp giấu bên dưới lớp áo đen nổi cuộn, khuôn mặt anh tuấn, hai mắt lạnh như băng.
Nếu không biết gã là Ma giới chi tử, có lẽ hầu hết mọi người đều sẽ nghĩ rằng gã là thể tu hàng năm rèn thân thể.
Hàn Chấn hơi mỉm cười, nhìn về phía Lệ Đại Hải, hỏi: “Vị này chính là……”
Hà Cẩn Nhiên: “Hắn là Vương tử ma giới, Lệ Đại Hải.”
Lệ Đại Hải lạnh mặt, rặn ra một câu: “Chào.”
Hàn Chấn làm vịt nhiều năm, chuyện khác không biết, chỉ cần học đúng ngón nghề thả thính.
Thêm vào khuôn mặt cậu trong sáng, dù có cố tình làm cũng sẽ không có cảm giác dầu mỡ như người khác mà lại toát ra gợi cảm lơ đãng.
Sóng mắt lưu chuyển, cậu nở nụ cười chuyên nghiệp tu luyện nhiều năm với Lệ Đại Hải: “Hello, ta là Hàn Chấn.”
“Hello?” Thanh Kỳ bên cạnh lặp lại từ kỳ quái này, cảm thấy hứng thú nói: “Đây nghĩa là chào sao? Đọc lên rất trơn miệng.”
Hàn Chấn cười khẽ, “Chỉ là cách phàm nhân chào hỏi nhau thôi.”
“Được đấy, người lớn tuổi như chúng ta nên qua lại cùng người trẻ tuổi các ngươi, đỡ bị hủ hóa thành lão già……”
Mà giây phút này, Lệ Đại Hải hơi thất thần.
Không thể nghi ngờ, thiếu niên tuấn mỹ rất cuốn hút.
Trên người cậu có khí chất sạch sẽ, trong sáng, sáng tỏ khó tả khiến người ta liên tưởng đến trăng sáng trên cao, trong lòng bất giác nảy sinh dục vọng muốn chiếm hữu.
Khi cậu ngẩng đầu lên cười, ngay cả Lệ Đại Hải cũng cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Tiêu rồi, là cảm giác rung động.
Giọng nói trong veo dịu êm của thiếu niên rót vào tai, mượt mà như tắm mình trong gió xuân: “Vương tử ma giới? Nghe có vẻ rất lợi hại.”
Lệ Đại Hải nghe thấy bản thân dùng giọng dịu dàng khó tin trả lời: “Phụ thân ta là Ma Tôn, cho nên ta mới là Ma giới chi tử.
Không có gì lợi hại cả, chẳng qua là huyết mạch trời sinh định sẵn như vậy mà thôi.”
Thanh Kỳ hoảng sợ nhìn Lệ Đại Hải, không hiểu một kẻ vừa rồi cao lãnh đến thế sao giờ lại đột nhiên thay đổi thành người khác.
Chính Lệ Đại Hải cũng không rõ.
Người gã thích…… rõ ràng là Ân Húc Đạo Quân mới phải.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lệ Đại Hải cảm thấy e là bởi vì thiếu niên trước mắt thật sự quá xinh đẹp.
Ai chẳng yêu cái đẹp, ngay cả gã cũng không phải ngoại lệ.
Gã lắc đầu, xua tan tạp niệm trong lòng, rồi lấy từ nhẫn trữ vật ra một thanh đoản kiếm đưa cho Hàn Chấn, nói: “Tặng cho ngươi.”
Hàn Chấn ngơ ngác, không hiểu vì sao ai cũng đều muốn tặng cậu quà.
Cậu quay đầu sang nhìn Hà Cẩn Nhiên, vẻ mặt như đang dò hỏi cậu có nên nhận hay không.
“Cầm đi.”
Hà Cẩn Nhiên nói nhàn nhạt.
Lệ Đại Hải: “Đến quá vội vàng, chưa chuẩn bị quà gì tốt hơn.
Vài ngày trước, ta kiếm được linh khí thượng đẳng này từ bí cảnh, phàm nhân cũng có thể sử dụng, ta nghĩ hẳn rất phù hợp với Hàn đạo hữu.”
“Ai dà,” Thanh Kỳ bất mãn: “Sao các ngươi đều tặng quà trịnh trọng vậy? Làm hại ta cũng phải ra tay mạnh.”
Hàn Chấn vội nói: “Các ngươi đừng tặng nữa, ta không thể tu luyện, lấy mấy thứ này cũng vô dụng.”
Thanh Kỳ kinh ngạc nói: “Ngươi chỉ là phế linh căn, đâu phải bị ngăn cách linh khí.
Đừng tự hạ thấp mình, sau này có tài nguyên của Ân Húc Đạo Quân hỗ trợ, ngươi vẫn sẽ có thể tu luyện tiếp mà.”
Hàn Chấn lắc đầu, không giải thích.
Hà Cẩn Nhiên thấy vậy chỉ cho là cậu đã chặt đứt ý định tu luyện vì phải song tu, lòng hơi đau xót, quyết định về sau lại càng phải đối xử với cậu tốt hơn nữa.
“Ngươi cứ nhận hết đi.” Giọng nói thanh lãnh của Hà Cẩn Nhiên vang lên, “Đó là phong bì bọn họ vốn nên bù lại cho ta.”
Có qua có lại không chỉ thịnh hành ở thế gian mà còn phổ biến ở Tu chân giới.
Hà Cẩn Nhiên thân là tu sĩ Kim Đan kỳ, quen biết không ít bạn bè bên ngoài, mỗi khi có hiếu hỉ đều sẽ phải nhờ người mang quà tới tặng.
Mà nay hắn có đạo lữ, đương nhiên phải kiếm chỗ quà kia về.
Thanh Kỳ than thở, khuất phục chịu lấy ra chiếc bình ngọc nhỏ đưa cho Hàn Chấn, thở dài nói: “Ân Húc, ngươi thật đúng là muốn cái mạng già của ta.”
Hà Cẩn Nhiên liếc hắn, nói: “Ta nhớ mấy năm trước ta tặng Long tộc một bộ long cốt thần vương.”
“Aiiii, ân tình của ngươi ta vẫn suốt đời khó quên……”
Thanh Kỳ cười ngại ngùng, đau lòng nói với Hàn Chấn: “Đây là long huyết của ta, chính là thánh phẩm bổ thận tráng dương.
Ta thấy bước chân ngươi liêu xiêu, nên bồi bổ thân thể, đỡ bị tên Ân Húc đói khát nhiều năm này ép khô.”
“Ngươi nói cái gì?”
Hà Cẩn Nhiên hằm hằm nhìn Thanh Kỳ.
Thanh Kỳ vội vàng giữ chặt Lệ Đại Hải định bỏ đi, “Trời đã tối rồi, hai ta không quấy rầy các ngươi làm chuyện buổi tối nên làm nữa ha……”
Lệ Đại Hải còn muốn nói vài câu, lại bị Thanh Kỳ cưỡng ép kéo lên không trung.
Ma giới chi tử cỏn con là gã sao sánh được Long tộc hùng mạnh, chỉ có thể trông bóng người dưới đất dần dần biến thành chấm đen.
Bên trên Vấn tiên đài, không khí bỗng yên ắng.
Hoàng hôn chìm xuống.
Hàn Chấn nắm quần áo giả bộ đang ngây người, Hà Cẩn Nhiên lẳng lặng nhìn cậu, rồi bỗng mở miệng nói: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về Tử Đàn Phong đi.”
“Ừm…”
Hàn Chấn bước lên phi kiếm của Hà Cẩn Nhiên, tự nhiên ôm lấy thắt lưng gầy mà rắn chắc của đối phương.
Cậu đã sớm quen với tư thế này, nhưng hôm nay có lẽ là vì đoán được chốc nữa bọn họ sẽ làm gì, ngay cả da thịt tiếp xúc cũng dần nóng lên.
Hà Cẩn Nhiên rõ ràng đã bị ôm đến hơi thở dồn dập, trên mặt lại không hề lộ ra, vẫn cứ bình tĩnh thong dong ngự kiếm bay như cũ.
Bầu trời đêm đen kịt điểm xuyết sao trời lốm đốm, vô vàn vì sao tạo thành ngân hà duy mĩ.
Hàn Chấn lần đầu tiên trông thấy cảnh đẹp bậc ấy, sao trời như thể với tay là chạm tới.
Cậu áp sát lại phía Hà Cẩn Nhiên, nói: “Ngươi bay chậm thôi.”
“Sao?” Hà Cẩn Nhiên không nghe rõ.
“Ta nói, ngươi đừng bay nhanh như vậy!”
Hàn Chấn tăng âm lượng, giọng nói du dương theo tiếng gió dần trôi xa.
Tốc độ phi kiếm bay rõ ràng đã chậm lại.
Hàn Chấn thậm chí không cần ôm chặt lấy đối phương vẫn đứng vững được, nhưng cậu cũng không hề thả tay ra.
Cậu hỏi Hà Cẩn Nhiên: “Không trung đẹp nhỉ?”
Hà Cẩn Nhiên gật đầu.
“Mỗi lần cưỡi phi kiếm của ngươi, ta đều muốn chậm lại, chậm thêm chút nữa, vậy là có thể mãi được ôm ngươi, mãi không tới đích đến.”
Hà Cẩn Nhiên tim đập lỡ nhịp, quên cả điều khiển phi kiếm, ngơ ngẩn cảm thụ hơi thở êm ái của thiếu niên bên người.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt thăm thẳm như biển, rồi xoay người đè bả vai Hàn Chấn xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi thiếu niên.
Quả nhiên, mềm mại giống như tưởng tượng.
Hàn Chấn gần như đắm chìm vào bầu không khí tuyệt diệu này, mãi đến cậu nghe thấy hệ thống uể oải kêu ca: “Mấy câu sến sẩm đó của bạn không thể để dành nói với Lệ Đại Hải được à? Đừng để đến cuối cùng thụ chính yêu bạn thật rồi hắc hóa đấy.”
Rầm một tiếng.
Mộng rách.
Hàn Chấn ngại ngùng nói: “Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp tái phát.”
****** ****** ****** ******
Màn đêm buông xuống, Tử Đàn Phong.
So với những phong khác đèn đuốc sáng lòa, đệ tử Tử Đàn Phong có vẻ cô quạnh đặc biệt.
Chim hót thú kêu, thăm thẳm núi rừng, mây mù lượn lờ, ôn tuyền ẩn hiện.
Giữa các phong, Tử Đàn Phong không chỉ thiếu linh khí, mà còn thiếu cả linh tú.
Trước kia Ân Húc Đạo Quân nhất quyết muốn chọn lựa nó làm phong dưới tòa chẳng qua là vì nơi này có một con suối nước nóng tự nhiên tên là dao canh hồ.
Hơi ấm từ nước hồ chậm rãi lan tỏa, vờn quanh trên bể tắm nước nóng.
Loáng thoáng lờ mờ hai bóng người quấn quyện bên nhau, mông lung, hư ảo như trong mộng.
Hà Cẩn Nhiên bẩm sinh thể hàn, dẫu đang ngâm mình trong nước nóng cũng tay chân lạnh lẽo như cũ.
Duy chỉ có khi ôm lấy Hàn Chấn, da thịt dán lên Thuần Dương Chi Thể cực nóng mới cảm nhận thấy độ ấm.
Hắn cúi đầu nhìn cần cổ trắng nõn và mái tóc đen ướt nhẹp của thiếu niên, đạo tâm trống vắng đã lâu như được châm lửa, như thể…… hắn đã lang bạt giữa băng thiên tuyết địa lâu lắm rồi, đông cứng tới mức chết lặng vô cảm, đột nhiên chạm được tới ấm áp, bất kể ra sao cũng luyến tiếc buông tay.
Hắn thấp giọng nói: “Phương pháp song tu ta mới vừa dạy, ngươi có làm được không?”
Hàn Chấn nói: “Làm được, nhưng có vài động tác độ khó cao ta làm không nổi.”
“Không sao.” Hà Cẩn Nhiên kiên nhẫn dỗ cậu, “Thả lỏng, mọi chuyện cứ nghe ta là được.”
Thần sắc Hàn Chấn ủ ê.
Cậu không có được thể chất chịu nhiệt Thuần Âm Chi Thể giống Hà Cẩn Nhiên, cho nên ngâm mình giữa suối nước nóng cũng như bị xông hơi, sóng nhiệt cuồn cuộn ập vào mặt.
Trước đó, Hàn Chấn vẫn luôn nằm phía trên, nhưng nay đã mềm oặt tựa không xương ngả mình xuống vách đá, hơi thở thoi thóp, chỉ thiếu chút nữa là chết mất xác.
Giọng cậu đã khàn, chỉ có thể gắng gượng trao đổi với hệ thống trong đầu.
“Hệ thống, mau tới cứu tao! Còn như vậy tiếp tao sẽ bị đuỵch chớt mất……”
Hệ thống dửng dưng như không: “Không phải bạn tự xưng là motor chạy điện hả? Mới vài shot thế đã hết nổi?”
Hàn Chấn khóc không ra nước mắt, “Hắn là máy ép hoa quả chạy điện! Cao cấp hơi tao mà!”
Hệ thống âm hiểm nói: “Đạo quân người ta sống đến lớn như thế còn chưa được uống nước ép dưa leo bao giờ, tội nghiệp biết bao.
Bạn có lòng hảo tâm cho người ta uống nhiều thêm chút đi.”
Hàn Chấn: “……”
Nước ép dưa leo cái qq, dưa leo cậu sắp bị ép ứa máu rồi!.