Hệ Thống Vô Cực


"1, 2, 3...!16, 17, 18, 19, 20, 21, 22...!A hết nổi rồi.

Vô Cực, không xong rồi, ta không thể chống đẩy thêm một cái nào nữa.

Bảo ta chạy bộ ta còn có thể chứ chống đẩy thì ta chả làm bao giờ nên không nổi rồi.""Thưa chủ nhân, ngài có thể chọn từ bỏ và chịu phạt mà, chỉ là giảm một chút chỉ số sức mạnh thôi, chắc không vấn đề gì đâu.""Ngươi còn nói được, chính ngươi đã nói ta chỉ khoẻ hơn nữ nhân 1 chút, bây giờ mà bị phạt thì ta còn yếu hơn cả nữ nhân hay sao.

Còn nữa, nếu như bị phạt thì tuần sau khi thực hiện nhiệm vụ sức mạnh, chẳng phải ta lại càng khó hoàn thanh hơn hay sao.""Thì ra ngài cũng không đến nỗi ngốc ngếch.""Hừ, chính ngươi cũng nói rằng chỉ số thông minh của ta là 85 cơ mà.

Mà Vô Cực, ngươi có biết người thông minh nhất thế giới chỉ số trí tuệ là bao nhiêu không, còn cả chỉ số sức mạnh với các chỉ số khác nữa.

Với cả ngươi được tạo ra từ năng lượng của đá trí tuệ nưa, chắc cái gì ngươi cũng biết đúng không.

Lúc nào cần thông tin về thế giới này ta có thể hỏi ngươi được không?""Chủ nhân thân mến, đúng là một phần của hệ thống được cấu tạo từ năng lượng của đá trí tuệ và đúng là hệ thống biết rất nhiều thứ mà thậm chí loài người còn chưa khám phá ra.

Nhưng hệ thống chỉ có thể cung cấp cho ngài một số gợi ý nhất định và quy tắc của hệ thống cũng như sức mạnh của hệ thống nếu như ngài cần.

Còn những thông tin khác hệ thống không thể tiết lộ.""Hừ, sức mạnh của ngươi ta có thể khám phá dần dần.

Nhưng tại sao ngươi lại không thể cung cấp cho ta những kiến thức khác, chả nhẽ ngươi bốc phét về khả năng của mình hay sao, khà khà.""Chủ nhân người không cần nói khích, hệ thống ẩn chứa trí tuệ của vũ trụ sẽ không bị ngài khích mà nói ra đâu."=.="Nguyên nhân hệt thống không nói cho chủ nhân cũng dễ hiểu thôi.


Vì trí tuệ cũng là một trong 6 yếu tố mà chủ nhân phải làm nhiệm vụ để gia tăng chỉ số nằm kích hoạt các siêu năng lực.

Vì vậy nếu hệ thống cho chủ nhân biết hết thì chẳng khác gì giúp chủ nhân tăng chỉ số trí tuệ mag không cần làm nhiệm vụ.

Tuy hệ thống là vạn năng không giới hạn, nhưng chủ nhân ngài cũng cần phải sử dụng thực lực của chính mình để đạt được sức mạnh của hệ thống thông qua việc hoàn thành các nhiệm vụ.

Nói cách khác, chủ nhân không thể không làm mà vẫn có ăn đâu ạ."..."Hừ, ngươi không cho ta biết thì thôi ta sẽ tự mình hoàn thành nhiệm vụ.""Vâng, hệ thống cũng mong chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ để gia tăng chỉ số chứ hiện tại chỉ số của người phế lắm."=.="Ta biết rồi.

Ngươi có thể ngậm miệng được rồi đó.

Hừ, cái nhiệm vụ chết tiệt, chống đẩy được xong 50 cái chắc ngày mai ta không thể lết nối xác đến trường mất.

Mấy cái vật phẩm cũng chả có tác dụng gì giúp hoàn thành nhiệm vụ nữa chứ.

Xem ra phải liều mạng thôi.""Ôi hôm nay làm việc mệt thật đấy, lại còn phải ở lại làm thêm nữa chứ, cái lưng của tôi sắp không chịu được nữa rồi, Mỹ Lương, bà qua đây bóp vai giúp tôi""Thế mà sáng nay ông còn tự tin nói với con trai chúng ta rằng mình vẫn còn trả, còn khoẻ, thật khồn biết lượng sức mình.

Ông tưởng có mình ông mệt chắc, tôi cũng đau hết cả người rồi đây này.

Ông xem, đã thế tôi còn phải nấu cơm nữa, bây giờ đã muộn rồi.


Không thể để Tiểu Phàm đợi thêm nữa.

Tôi đi nấu cơm đây.""Bà cứ nghỉ ngơi đi, tôi ngồi một chút rồi vào nấu cơm cho.""Ông nấu không ngon bằng tôi, lát Tiểu Phàm nó bỏ bữa thì sao."Từ trong phòng, Trương Tiểu Phàm nói vọng ra: "Cha, mẹ hai người không cần tranh cãi nữa, cơm con nấu xong rồi hai người cứ ăn trước đi, lát nữa con ăn rồi dọn sau.""Ủa Tiểu Phàm ngươi đã về rồi hả, mọi khi ngươi toàn đi làm việc linh tinh ở đâu đó hoặc đi chơi với Lạc Lạc đến tối muộn mới về cơ mà.""Lão Trương, ông có im đi không.

Con trai đã về sớm nấu cơm tối xong xuối hết rồi ông không khen nó thì thôi còn hỏi tinh tinh cái gì đó.""Thì tôi thấy nó về sớm nên lạ mới hỏi đó chứ.

Mọi khi thắng bé không chơi game thì đi làm mấy việc vớ vẩn để kiếm mấy đồng tiền rồi lẳng lặng tự mình đóng học phí khiến mỗi lần tôi đi đóng học phí cho nó, giáo việ chủ nhiệm toàn báo rằng nó đã tự nộp học phí rồi mà sao tôi không biết.

Hừ, tội ham chơi game tôi có thể tha, vì nó còn trẻ lại là là nam tử, ham vài ba cái trò ảo đây còn chấp nhận được.

Đằng này mới có tí tuổi đầu đã băt chước đám sinh viên dưới tỉnh đi làm thêm rồi.

Tôi không dư giả gì những vẫn còn sức lo cho nó học hết đại học, mà đừng nói là đại học, cho dù nó có lấy vợ cái thân già này cũng lo được cho nó.""Ông tưởng mình ông lo được cho nó chắc, tôi cũng thừa sức lo cho Tiểu Phàm.Tôi sẽ kiếm cho nó một cô vợ thật xinh đẹp để mấy bà hàng xóm lác mắt ra.

Mà bây giờ con mình cũng là sinh viên đại học rồi, đã trưởng thành rồi nên tôi cũng yên tâm phần nào.

Thôi không nói nữa, ăn cơm con trai nấu thôi, tôi nói nó nấu cơm ngon hơn ông gấp mấy lần ông đấy, ráng mag học tập đến lúc tôi ốm yếu thì liệu mà từ nấu.

Làm phiền con trai chúng ta nấu cho là không xong với tôi đâu.""Hừ, nó nấu còn ngon hơn cả bà chứ đâu phải mình tôi.


Bà yên tâm đến lúc bà ốm yêu tôi cũng nghỉ hưu rồi, ngày nào tôi cũng nâu cơm cho bà và con trai chúng ta.""Tiểu Phàm thì cần gì ông nấu cho, lúc đó nó cũng cưới vợ sinh con rồi, vợ nó sẽ nấu cho nó ăn.

Tôi chỉ lo hai thân già chúng ta làm ảnh hưởng tới Tiểu Phàm và vợ nó thôi.

Dù gì, xuất thân của chúng ta không cao quý, chỉ sợ người ta thấy chúng ta mà coi thường, không ai thèm lấy Tiểu Phàm thôi.""Thôi bà ăn cơm đi, nghĩ nhiều quá rồi đó, nó mới có 18 thôi hãy còn sớm, không nhắc chuyện lấy vợ nữa.

Bà cứ yên tâm tới lúc đó tôi sẽ lo toan chu đáo.

Ăn đi, chà món thịt xào này con trai chúng ta nấu ngon qua.

Nào Mỹ Lương, đưa bát đây tôi gắp cho bà miếng này, đảm bảo thơm ngon mà không hề có mỡ này."Trương Tiểu Phàm ở trong phòng nhưng vẫn nghe thấy hết những gì cha mẹ hắn nói ở ngoài phòng khách.

Ngôi nhà nhỏ cách âm không được tốt cho lắm.

Trương Tiểu Phàm từ nhỏ tuy tính tình trầm lắng, ít khi giao tiếp với chúng bạn xung quanh nhưng không phải là do hắn tự ti mà là tính cách của hắn vốn như vậy, hắn luôn tự hào vì cha mẹ dù nghèo những luôn yêu thương, chăm lo cho hắn.

Hắn trốn học đi chơi game, cha mẹ hắn cũng không la hắn mà chỉ dặn hắn chơi có chừng mực, không để ảnh hướng tới sức khoẻ.

Mẹ Trương Tiểu Phàm nhiều lúc ba hắn không để ý còn lén cho hắn tiền tiêu vặt, dặn hắn mua gì đó ăn kẻo mải chơi mà để bụng đói.

Duy chỉ có lúc, Trương Tiểu Phàm trốn học hoặc đến muộn do hắn đi tìm việc làm thêm là bị mắng.

Nên hắn lần nào đi làm thêm về cũng nói dối là đi chơi game với Trư Lạc Lạc để cha mẹ hắn yên tâm, tên mập Trư Lạc Lạc hiểu ý cũng phối hợp nói dối cùng hắn.


Nhưng bà Mỹ Lương và lão Trương đều thừa biết hắn đi làm thêm về, chẳng cần nhờ việc người giúp hắn tìm việc đều là người quen hoặc hàng xóm nhà hắn, chỉ cần nhìn mỗi lần hắn trở về nhà đầu tóc bết mồ hội là họ đã đoán ra hắn đi đâu, làm gì rồi.

Nhưng dần dần tuy vẫn tức giận, cha mẹ Trương Tiểu Phàm cũng không la mắng chuyên đi làm thêm nữa.Đến ngày thi đại học Trương Tiểu Phàm dưới sự khuyên nhủ thậm chí là la mắng của phụ thân và mẫu thân hắn cuối cùng cụng chịu tậm trung ôn thi.

Thành tích mọi khi của hắn không tốt nhưng cũng chẳng tệ, nhưng cha mẹ hắn lo hắn không vào được đại học nên trói chặt hắn ở nhà, còn doạ sẽ tìm gia sư kèm hắn học.

Trương Tiểu Phàm sợ cha mẹ hắn tốn thêm tiền mời gia sư đến nên ngoan ngoãn chăm chỉ học tập, còn học nhóm với Trư Lạc Lạc nữa.

Trư Lạc Lạc gia cảnh cũng không quá giàu nhưng được cha mẹ chiều chuộng từ nhỏ, hắn làm gì phụ mẫu hắn cũng không co ý kiến, miễn là hắn không làm loạn là đươc.

Nghe tin hắn đến đến nhà Trương Tiểu Phàm để học thêm, cha mẹ hắn mừng con không kịp, cha của Trư Lạc Lạc và cha Trương Tiểu Phàm là bạn học từ thời cao trung.

Lúc nghe tin cả 2 đỗ vào một trường đại học không tồi, lại còn vao chung một khoa, đã rủ nhau uống rượu ăn mừng suốt cả đêm khiến bà Trần Mỹ Lương tuy đang vui chuyện con trai đỗ đại học nhưng cũng khó chịu ra mặt.Trương Tiểu Phàm thấy cha mẹ hắn tuy vất vả nhưng vẫn yêu thương hắn hết mực như vậy thì trong lòng tự nhủ: "Nếu có vài cái chống đẩy còn không làm được thì làm sau có thể giúp cha mẹ hưởng thụ tuổi già được chứ." Hắn lấy hết sức bình sinh mà lên xuống.

Mồ hôi túa ra như tắm theo những cái chống đẩy.

Tiếng hệ thống vang lên trong đầu Trương Tiểu Phàm "Tinh tinh, chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, nhận thưởng 10 điểm sức mạnh.

Ngoài ra, nhận thấy chủ nhân có tinh thần phi thường, hệ thống thưởng thêm cho chủ nhân một phần quà khích lệ.""Hục hục ta mệt quá rồi, không nhúc nhích nổi nữa, ngươi tự mở quả giúp ta.""Xác nhận mở quà khích lệ chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, xin đợi 1 phút...!Chúc mừng chủ nhân nhận được kĩ năng tạm thời.

Đọc suy nghĩ người khác trong vòng 10 phút, phạm vi: bất cứ ai trong bán kính 500m chủ nhân chỉ cần tập trung là sẽ đọc được suy nghĩ của họ, xác nhận lưu kĩ năng tạm thời vào kho đồ.""Ngon!" Trương Tiểu Phàm ngất luôn tại sàn nhà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận