Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Hai người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn, cộng thêm một thiên kim tiểu thư bị hạ thuốc gì đó, loại tổ hợp ba người này ấy vậy mà có thể đồng thời xuất hiện, bác sĩ vô cùng hốt hoảng chạy tới, đứng trước tình cảnh này vẻ mặt cũng viết ra hai chữ ngây ngẩn. Nhất là khi hai người đàn ông địa vị hiển hách, ngoại hình xuất chúng này đều đứng trước bồn tắm, giương mắt nhìn thiên kim tiểu thư trúng xuân dược đang ngồi bên trong, bác sĩ cố gắng khống chế nét mặt đang dần trở nên vặn vẹo của mình, chỉ cảm thấy hình ảnh này vô cùng quái đản, thậm chí là có chút kinh dị.

Ánh mắt hai người này tuyệt đối có lực uy hiếp, dừng trên lưng gã như là có chi chít mũi kim đâm vào, căn bản không cách nào xem nhẹ. Bác sĩ không dám nhìn loạn cũng không dám đụng chạm lung tung, nhưng nữ chính ngồi trong bồn tắm lại không hề yên tĩnh, động tác làm người mặt đỏ tai hồng ngay trước mặt, gã không thể không nhìn, âm thanh khó nghe cũng truyền đến lỗ tai không cho phép gã bỏ qua. Vì thế bác sĩ xấu hổ vô cùng, nhưng đồng thời cũng nơm nớp lo sợ, căn bản không biết bắt đầu từ đâu.

Kỳ thật bác sĩ thầm nghĩ rằng, hai người đàn ông này ít nhất sẽ đến giúp gã đem người nâng lên hoặc là ôm ra ngoài chẳng hạn, nhưng đợi gần mấy chục giây sau đó, gã phát hiện hai người họ không hề có động tác, vì thế bác sĩ lại rơi vào hoang mang, chẳng lẽ không phải như gã tưởng? Thế nên hiện tại gã phải tự ôm? Nhưng làm vậy rồi thì có bị đánh chết hay không? Bác sĩ lâm vào tình trạng vô cùng rối rắm, không biết phải làm sao.

Nhưng may mắn đúng lúc này, người nhà của thiên kim đại tiểu thư đã đến, bác sĩ một mình cõng hai tôn đại thần trộm thở phào một hơi.

“Chị, ” Một cô gái có vài phần tương tự với nữ chính, trước khi đến đây hẳn đã cố ý trang điểm tỉ mỉ, nhưng quá mức diễm lệ, lớp trang điểm cũng rất… dày. Một bộ vô cùng sốt ruột vọt tới trước bồn tắm lớn, nhưng Phó Diệc Sâm rõ ràng nhìn thấy, lúc lướt qua hai người bọn họ, cô gái này không khống chế được ánh mắt, có thể nói diễn xuất dở tệ, nhất là còn giả vờ giả vịt trước mặt hai diễn viên chuyên nghiệp, “Chị làm sao vậy, sao lại biến thành như vậy? Chị!”

Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc lui về sau hai bước, dư quang nơi khóe mắt cũng phát hiện Tô Trạm bên kia cũng âm thầm lùi lại hai bước, có lẽ là cũng chú ý động tác của hắn, nên hai người ánh mắt không hẹn mà chạm phải nhau, chỉ là Phó Diệc Sâm mang theo ý cười, còn Tô Trạm lại là hỗn loạn xen lẫn tức giận.

Quả nhiên, giây tiếp theo, nữ chính trong bồn tắm lớn bị em gái nữ phụ lay mạnh bắt đầu dãy dụa, nước lạnh trong bồn liền bắn tung tóe ra ngoài, vì thế bác sĩ cách gần nhất, cộng thêm nữ phụ diễn đến nghiện, lúc này đều bị ướt mất nửa người.

Phó Diệc Sâm chỉ thấy em gái nữ phụ một mặt đầy nước lạnh, còn là nước ngâm mình của nữ chính – người cô ta hận nhất ghét nhất, lớp trang điểm như sắp trôi đi, phỏng chừng trong đầu đang có một vạn con thảo nê mã (1) nhưng vẫn còn cố bảo trì vẻ lo lắng, sốt ruột trên mặt. Lúc này, đối với bọn họ mà nói, ngụy trang của nữ phụ thiếu chút nữa đã rạn nứt, đương nhiên thân là một lục trà biểu (2) hơn mười năm, cô ta rất nhanh điều chỉnh lại.

“Chị, ” Em gái nữ phụ nuốt xuống một cục lửa giận, ra vẻ thật sốt ruột, “gian nan” đỡ nữ chính dậy, sau đó tội nghiệp quay lại làm bộ như sắp khóc, “Có thể giúp tôi đỡ được không, tôi ôm không được chị gái.” Hình ảnh chị em tốt cỡ nào thâm tình, hơn nữa bộ dáng lại vô cùng thiện lương.

Có điều, Phó Diệc Sâm lẫn Tô Trạm lại lần nữa ăn ý quỷ dị, không hề có lấy một động tác, thậm chí còn không hẹn mà gặp nhìn về phía đối phương, sau đó nhanh chóng dời mắt đi nơi khác, cuối cùng lại vô cùng ăn ý nhìn về phía bác sĩ đang đứng một bên.

Quả thật ăn ý đến quỷ dị, nhưng lại đúng lý hợp tình.

Bác sĩ đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới chậm chạp hiểu được ý tứ của hai vị tôn đại thần, vì thế vội vàng nâng người từ nước lạnh ôm vào gian phòng, một bên kinh hồn táng đảm như bước trên băng mỏng, một bên nhịn không được âm thầm phun tào đại gia không biết thương hương tiếc ngọc.

Phó Diệc Sâm chỉ thấy Tô Trạm lạnh như băng liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới bước ra ngoài, vừa rồi xấu hổ lẫn buồn bực đều được y giấu nhẹm, nhưng tức giận vẫn còn. Phó Diệc Sâm nhìn theo cái ót y không nhịn được mà mỉm cười, nhớ đến tình cảnh vừa rồi, vô thức sờ sờ mũi, ý cười bên miệng lại càng rõ ràng.

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ: -17】 Hệ thống rác rưởi đúng lúc báo cáo độ hảo cảm cho Phó Diệc Sâm, đại khái là không chịu nổi vẻ mặt đắc ý vênh váo của hắn?

Quả nhiên, tươi cười trên mặt Phó Diệc Sâm lập tức cương cứng, nhưng rất nhanh lại khôi phục như ban đầu. Mức độ hảo cảm gì chứ, Phó Diệc Sâm tin rằng, không bao lâu sẽ từ âm chuyển sang dương, sau đó lướt qua năm mươi vượt qua tám mươi, sớm ngày chạm đến chín mươi, con đường vô cùng rộng mở, dù sao Trạm Trạm nam thần nhà bọn họ bên trong là một bé hamster nhỏ, Phó Diệc Sâm tỏ vẻ, chỉ cần hắn kiên trì sẽ sớm ngày hái quả ngọt.

Phó Diệc Sâm không nhanh không chậm đi theo ra ngoài, kết quả liền thấy bác sĩ ôm nữ chính cả người ướt đẫm định đặt lên giường Tô Trạm.

“Khoan đã, ” Giọng nói xen lẫn bất mãn truyền đến từ Phó Diệc Sâm, bác sĩ sợ tới mức giật mình một cái, thiếu chút nữa đứng không vững cũng ngã lên giường, may mắn bản năng đến từ chỗ sâu nơi linh hồn nói cho gã biết, phải chống đỡ.

Vì thế, bác sĩ ôm nữ chính có chút cứng ngắc xoay lại, chỉ mong vị tổ tông này nhanh nêu ý kiến, cùng lúc đó, Tô Trạm và nữ phụ cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía Phó Diệc Sâm.

Phó Diệc Sâm vẫn như trước không nhanh không chậm, một bộ đại thiếu gia không xem ai vào mắt, chỉ chỉ bác sĩ, “Ôm vào phòng tôi.”

Tô Trạm chỉ cảm thấy lửa giận nén xuống không được, thật sự, chưa từng thấy qua tên cặn bã như vậy, hắn ta mới nãy còn trêu đùa mình. Đương nhiên, tuy đã diễn qua không ít bộ thần tượng Mary Sue, nhưng nam phụ cặn bã vô liêm sỉ như thế, Tô Trạm cũng là lần đầu tiên mới thấy, cư nhiên muốn xuống tay với cả nam chính lẫn nữ chính? Đúng là có một không hai.

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 2】

“Đặt cô ấy xuống.” Vì thế Tô Trạm nhăn mày, giọng điệu không cho phép phản bác, xen lẫn lạnh băng làm bác sĩ cả người cứng ngắc.

Hai vị đều là đại tổ tông đắc tội không nổi, cho nên gã rốt cục nên nghe ai? Bác sĩ nơm nớp lo sợ liếc tới liếc lui giữa hai người, chỉ thấy hai người đều không có vẻ nói giỡn, cho nên gã nên làm gì bây giờ? Dù sao gã cũng chỉ là một bác sĩ nhỏ bé thôi.

Xem nhẹ nữ phụ vì ghen tị mà mặt đều tím tái, Phó Diệc Sâm cười cợt không đứng đắn nói với Tô Trạm, “Anh xem quần áo của cô ấy đều ướt, làm ẩm giường anh sẽ không tốt, tôi đây cũng là vì anh suy nghĩ.”

Vô sỉ, Tô Trạm âm thầm dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, rồi sau đó không chút khách khí đáp, “Vị hôn thê của tôi tôi không chê, cũng không dám phiền Lê đại thiếu hao tâm tổn trí.” Giọng điệu có thể xem là vô cùng châm chọc.

“Cái gì?” Phó Diệc Sâm không trả lời nhưng hai người bên kia đã há miệng lớn đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Nhất là nữ phụ một lòng muốn hủy hoại nữ chính, nằm mơ cũng muốn gả cho nam chính, “Hôn… Vị hôn thê?” Trong nháy mắt đó, vẻ mặt nữ phụ có thể nói là vô cùng đặc sắc, “Này… Điều này sao có thể?”

“Không có khả năng!” Nữ phụ vẫn luôn thầm thương trộm nhớ nam chính dĩ nhiên không tin đây là sự thật, bởi vì hai người này chưa từng tiếp xúc qua, nhất là bà chị ngốc bạch ngọt này của cô, từ nhỏ chính là một bộ tiểu thư ngoan ngoãn không quan tâm chuyện bên ngoài, cô ta thậm chí còn không biết đến người đàn ông này, vị hôn thê?

Nữ phụ hiển nhiên đã chịu cú shock không nhẹ, quên mất cả lớp ngụy trang, có chút cố chấp muốn từ trong miệng Tô Trạm nhận được câu phủ định, “Cố tổng, anh đang nói đùa phải không?”

Tô Trạm nhướng mày, chán ghét tránh xa, không chút khách khí đem ống tay áo bị nữ phụ lôi kéo giật về, “Chuyện của chúng tôi liên quan gì đến cô?” Dáng vẻ rõ ràng không kiên nhẫn.

Phó Diệc Sâm nhíu mày, cảm thấy đứng một bên xem cuộc vui cũng khá thú vị, hoặc hắn càng để ý chính là, xem ảnh đế diễn xuất ở khoảng cách gần nhất, không có kịch bản không có đạo diễn hay ống kính, thật sự rất phấn khích.

“Vừa rồi anh cũng nói, ngày mai mới là vậy, nói cách khác bây giờ vẫn chưa, huống chi thân là chủ nhân nơi này, tôi có trách nhiệm chiếu cố cô ấy, càng có nghĩa vụ tìm ra rốt cuộc là ai không biết sống chết như vậy, dám ở địa bàn của tôi khua tay múa chân.” Phó Diệc Sâm khóe miệng kéo theo một tia cười lạnh, nhất là ánh mắt vô ý nhìn về phía nữ phụ, thậm chí còn mang theo chút tàn nhẫn.

“Hừ, ” Tô Trạm không hổ mang vòng hào quang nam nhân vật chính, một tiếng hừ lạnh liền có thể khiến hai người đang đứng xem bên cạnh phải run lên, “Chiếu cố vị hôn thê của tôi là trách nhiệm của cậu?” Khóe miệng Tô Trạm dương lên đầy vẻ châm chọc, “Lê Hạo, đầu óc cậu không phải là có bệnh chứ.”

Tô Trạm kỳ thật đã sớm muốn nói ra những lời này, không biết liêm sỉ, nói đến vậy còn ra vẻ ân cần tiếp đãi, cũng thật hiếm thấy.

Phó Diệc Sâm… hắn cũng rất tuyệt vọng a, rác rưởi thỉnh thoảng lại kêu lên một tiếng “độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1”, nhưng tính cách thiết lập của Lê Hạo chính là vậy, quan trọng là vừa rồi không cẩn thận trêu đùa Tô Trạm, lúc này thật sự đã chạy trên con đường tự bôi đen càng ngày càng xa, có dự cảm không quay đầu lại được nữa.

Vì thế, Phó Diệc Sâm đối với địch ý của người ta, vẫn nhếch miệng mỉm cười, không thèm để ý sờ sờ cằm, “Yên tâm tôi không có bệnh, hơn nữa còn rất khỏe mạnh.”

Luôn mang theo hơi thở vô lại, nhưng không phải tiểu nhân vô sỉ, mà là tùy hứng bất kham (3), Tô Trạm nhất thời tức giận không còn gì để nói, đành nghiêm mặt chuyển sang bác sĩ đáng thương đang ôm nữ chính, “Còn đứng ngây ra đó!”

Bác sĩ sợ tới mức run lên, vốn đang định đặt xuống, ánh mắt lại không tự chủ chuyển về phía Phó Diệc Sâm, quả nhiên gã không dám đắc tội với ai cả, vị này cũng không phải người tốt lành gì!

Mà Tô Trạm vừa thấy bộ dáng kia của bác sĩ, lúc này càng chán nản, rốt cuộc ai mới là nam chính? Khí tràng của nam phụ có phải hơi quá rồi không!

“Thế này đi.” Phó Diệc Sâm thấy sắc mặt Tô Trạm càng ngày càng khó coi, dường như tức giận không nhẹ, lúc này không hiểu sao trong lòng lại có chút không nỡ, rõ ràng ban nãy, người chọc ghẹo vui đến quên trời quên đất là hắn, nhưng hiện tại nhìn thấy y khó chịu lại không cao hứng nổi.

“Cậu đưa cô ấy về phòng mình, những thứ khác nên làm thế nào chắc không cần tôi phải nói?” Phó Diệc Sâm nhìn chằm chằm bác sĩ, thản nhiên phân phó.

“Vâng vâng vâng, Lê thiếu yên tâm.” Bác sĩ quả thật như nhặt được ân xá.

“Chiếu cố cho tốt, thiếu một sợi tóc đừng trách bản thiếu không khách khí.” Phó Diệc Sâm thần sắc lãnh đạm, lại không thiếu lực uy hiếp, nữ phụ không nhịn được run lên, vội vàng nén xuống ghen tị cừu hận vừa rồi, liên tục gật đầu.

Tô Trạm đứng một bên cũng không tự chủ liếc mắt một cái, một tên đàn ông không đứng đắn đột nhiên trở nên nghiêm túc quả thật đẹp trai chết người, vì thế Tô Trạm lại tự phỉ nhổ chính mình.

Phó Diệc Sâm lúc này mới quay đầu nhìn về phía Tô Trạm, “Như vậy, Cố tổng vừa lòng chưa?”

“Hừ.” Tiếng hừ lạnh gần như không nghe rõ, nhàn nhạt nhưng không thiếu uy hiếp nói, “Cậu tốt nhất đừng đánh chủ ý lên người cô ấy.” Hiển nhiên đã đồng ý.

Phó Diệc Sâm nhịn xuống ý cười trong lòng, vốn là muốn đánh chủ ý lên người anh cơ. Bất quá, ngoài miệng cũng không thể nói ra, “Ít nhất đêm nay sẽ không.”

Tô Trạm lại không nói gì, đợi đến khi nữ chính bọn họ đi hết, thấy vị tra nam nào đó vẫn chưa có ý định rời khỏi, Tô Trạm mới lần nữa nhíu mày, “Đi thong thả, không tiễn.” Da mặt thật dày, phải đuổi mới chịu lăn cơ đấy?

Phó Diệc Sâm có chút buồn cười, “Tôi muốn hỏi, Cố tổng có muốn đổi sang phòng khác hay không?” Dù sao nơi này đều có mùi nước hoa phụ nữ, theo như quan sát của y ở vài thế giới trước, Tô Trạm có bệnh sạch sẽ, ít nhất so với yêu cầu của hắn thì cao hơn nhiều.

Tô Trạm căn bản không nghĩ Phó Diệc Sâm sẽ nói như vậy, thật ra, đợi người này đi rồi, việc đầu tiên y làm chính là tìm phục vụ đổi sang một gian phòng mới, nhưng y không ngờ, người này lại chủ động nói ra.

“Cậu cảm thấy thế nào?” Thua cái gì cũng được nhưng không thể thua khí tràng a, vì thế Tô Trạm lạnh mặt hỏi ngược lại, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Phó Diệc Sâm không nhịn được nhếch khóe môi, “Tôi liền đi làm.” Một bộ rất tận chức tận trách.

Vì thế, tuy rằng hắn vừa mới bước một bước ra khỏi, người ta đã lập tức rầm một cái đóng cửa, nhưng rác rưởi trong đầu lại phun ra một câu khiến hắn mỉm cười, 【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】.

Phó Diệc Sâm quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa đã đóng kín, lại tựa hồ xuyên thấu qua cửa thấy được Tô Trạm bên trong, ý cười khó nén, thì ra ở cùng người mình thích là một chuyện vô cùng sung sướng.

Động lực a, Phó Diệc Sâm đột nhiên thở mạnh, nhiệt tình trở về mười phần, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, trở lại thế giới thật.

Chú thích:

(1) Thảo nê mã: Caonima hay ngựa cỏ bùn, đồng âm với câu chửi tục bên Trung Quốc, kiểu đê ma ma ấy.

(2) Lục trà biểu: Green tea bitch, loại người giả ngây thơ, yếu đuối, đa cảm, thực ra dã tâm rất lớn, có thể dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.

(3) Tùy hứng bất kham: Tùy tiện, thích làm theo ý mình, không nghe lời bất cứ ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui