Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Phó Diệc Sâm từ trước đến giờ là một người đàn ông luôn tạo cho người khác cảm giác an toàn, hắn thường sẽ vô thức chiếu cố người bên cạnh, huống chi đối phương còn là Tô Trạm.

Vì thế sau khi xong việc, Phó Diệc Sâm trực tiếp đem người ôm đến phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, về phần trong quá trình thanh lý lại không thể tránh khỏi rút súng cướp cò lần nữa, sau đó lại một hồi va chạm, Phó Diệc Sâm tự nhiên là tình nguyện cực kỳ. Thẳng đến khi cả hai người đều sức cùng lực kiệt, Phó Diệc Sâm mới phát huy sức mạnh lần nữa ôm người ra khỏi phòng tắm, đặt lên giường mình.

Lúc này, Tô Trạm ngay cả ngón tay cũng lười động, cái gì mà rụt rè với thể diện, tùy tiện đi, không sao cả.

Phó Diệc Sâm mở tủ tìm quần áo của mình ném lên giường, ánh mắt không tự chủ luôn dính lấy Tô Trạm, dường như không nỡ ly khai, thậm chí, toàn bộ quá trình còn cười đến là thoả mãn. Phó Diệc Sâm chỉ cảm thấy vui sướng trước nay chưa từng có, không, thực tế vẫn có hơi tiếc nuối, nếu như là thân thể thật của Tô Trạm, vậy có lẽ càng làm người điên cuồng.

Tìm một bộ quần áo cho Tô Trạm, Phó Diệc Sâm cũng không vội che lấp cơ thể trần trụi của mình, mà dứt khoát nằm xuống bên cạnh Tô Trạm.

Tô Trạm thân thể yếu ớt vô thức lăn về phía Phó Diệc Sâm, cũng chính lúc này, đại não Tô Trạm vẫn luôn rơi vào hoảng hốt rốt cục giật mình một cái, thu hồi vài phần lý trí, nhất là khi cảm nhận được hơi thở tràn ngập tính xâm lược từ bên cạnh truyền đến, Tô Trạm chớp mắt nhanh tay kéo chăn che đi bộ vị quan trọng.

Phó Diệc Sâm quả thực cười ra tiếng, khẽ xoay người, cánh tay dài duỗi ra đã đem cả người lẫn chăn giam vào trong ngực. Bởi vì mới từ phòng tắm đi ra, trên mặt Tô Trạm còn lộ ra chút hồng nhuận ướt át, hơn nữa vành tai đỏ ửng cũng rất mê người, bất quá bị ôm vào trong ngực y cũng không giãy dụa, chỉ dựa đầu chôn vào trong cánh tay Phó Diệc Sâm.

Phó Diệc Sâm khóe miệng không nén được ý cười, hơi nâng cằm lên đụng vào cái trán trơn bóng của Tô Trạm, nhịn không được cọ cọ vài cái, lúc này mới thấp giọng cười, “Tại sao không nói chuyện?”

Tô Trạm cảm thấy nhân sinh đã hoàn toàn viên mãn, đây chính là cảnh tượng y ảo tưởng trăm ngàn lần. Hắn rất ưu tú, rất dịu dàng, so với tưởng tượng còn khiến người sung sướng hơn nhiều, quan trọng là ôm y rất chặt, Tô Trạm ưa thích cầu kỳ thật ra cũng có lúc rất đơn giản, như vậy đủ rồi. Người đàn ông này đáng giá để liều lĩnh hết thảy, Tô Trạm không khỏi nghĩ, nếu trong hiện thực có một người như thế, thật tốt biết bao.

Hoặc nên nói, nếu có thể y muốn ở lại đây, cho dù thế giới này trừ y ra tất cả đều là giả dối, nhưng ít nhất, cảm giác người đàn ông này mang đến cho y là chân thực, y muốn ở bên hắn cả đời. Tô Trạm đã không cách nào tự thôi miên chính mình nữa, lấy cha mẹ bạn bè ở thế giới thật, tự dằn lòng mình phải trở về.

Thế nhưng, y căn bản không buông xuống được phần tình cảm này.

Nhưng y lại không thể xác định, khi cuốn tiểu thuyết này đi đến điểm cuối, thế giới sẽ thành ra thế nào, nhất là người bên cạnh, chuyện gì sẽ xảy ra với hắn? Trong đầu, thanh âm kia cũng không thường xuyên xuất hiện, Tô Trạm thậm chí không biết nó là gì, tồn tại như thế nào, nhưng tín hiệu nó phát ra dường như ngày càng mạnh mẽ.

Ở nơi này, y chính là Cố Thần Phong, y nhất định phải đi theo vận mệnh của Cố Thần Phong cho đến kết cục, đây có lẽ là cách duy nhất để y trở về. Nhưng nếu không làm theo, hậu quả thế nào y không biết được, nhưng đủ loại dấu hiệu và suy đoán đều làm y không dám thử, bởi vì y biết mình phải trả giá lớn.

Cho nên, mặc dù y có thể vì người này mà bỏ xuống hết thảy ở hiện thức, bỏ xuống cha mẹ anh trai không quản, Tô Trạm hiện tại cũng không xác định, nếu mình lưu lại có thể cùng người kia ở một chỗ đến chết được không. Cho nên y rối rắm, rối rắm trước nay chưa từng có.

Y luôn do dự có nên nói ra sự thật, dù sao hắn cũng có quyền được biết, mặc dù sự thật đó vô cùng tàn nhẫn, thử hỏi còn gì có thể bi thảm hơn việc biết mình là một nhân vật dưới ngòi bút của tác giả não tàn, bao gồm cả số phận của hắn, đều đã được quyết định từ trước.

Nhưng hiện tại, sau khi hai người da thịt kề cận, Tô Trạm đột nhiên cảm thấy, không quản sự thật đó có bao nhiêu tàn nhẫn, cũng không quản kết cục ra sao, y nhất định phải đem ngọn nguồn mọi chuyện nói cho người này, đây không chỉ là quyền lợi của Lê Hạo, mà hắn còn là người mang đến cảm giác an toàn cho Tô Trạm, là người y có thể thoải mái dựa vào khi mệt mỏi luống cuống.

Vì thế, Tô Trạm vô thức chủ động cọ cọ trong lòng Phó Diệc Sâm, mang theo chút thăm dò, hay tay đang ôm chăn dời xuống đến eo Phó Diệc Sâm. Quả nhiên giống hệt như trong tưởng tượng, rắn chắc hữu lực, ôm đặc biệt thoải mái, Tô Trạm không tự chủ như chuột trộm được nắm gạo, cười đắc ý.

Phó Diệc Sâm đương nhiên nhìn thấy biến hóa từ Tô Trạm, hắn tỏ vẻ vô cùng hài lòng, cảm thấy mọi nhẫn nại và kiên trì trước đây đều đáng giá. Hắn từng lạc quan cho rằng, bị cưỡng chế nhốt vào một thế giới viễn tưởng trong tiểu thuyết, có thể giúp tôi luyện ý chí cùng năng lực diễn xuất, xem ra hiện tại, Tô Trạm mới là thu hoạch lớn nhất của hắn.

“Lê Hạo.” Tô Trạm tựa hồ làm tốt chuẩn bị, đột nhiên mở miệng đánh vỡ yên tĩnh, lúc này y đang dựa vào ngực Phó Diệc Sâm, tay cũng tự nhiên vắt qua eo người ta, chẳng qua không biết phải mở miệng từ đâu.

“Ừm.” Phó Diệc Sâm một tay ôm Tô Trạm, dùng cằm cọ cọ lọn tóc mềm trên trán y, một bộ chăm chú lắng nghe.

“Cái giường này…” Quả nhiên vẫn là không biết bắt đầu thế nào, vì thế vừa mở miệng lại chần chừ, bất quá, đó cũng là khúc mắc trong lòng Tô Trạm, ôm người này hồi lâu y đột nhiên nhớ đến một chuyện, nữ chính không phải ở lại chỗ này hơn nửa tháng sao?

“Hử?” Phó Diệc Sâm nhướn mày, “Giường làm sao, không thoải mái?” Phó Diệc Sâm rủ mắt nhìn Tô Trạm, lại phát hiện y vẫn như cũ chuyên chú nhìn chằm chằm ngực mình.

Phó Diệc Sâm phát hiện nhiều lúc hắn theo không kịp suy nghĩ của Tô Trạm, giường kingsize, vả lại vừa mềm mại vừa có tính đàn hồi. Không đúng, hình ảnh đang lãng mạn, đầy ấm áp thế này, hoặc nói trắng ra là cảnh tượng cỡ nào tình sắc, sao lại đụng đến một câu sát phong cảnh vậy chứ, quan trọng vẫn là Phó Diệc Sâm không hiểu gì.

“Không phải, ” Tô Trạm cũng tự bội phục chính mình, nhưng lúc này chỉ có thể kiên trì nói tiếp, còn cố ý giả bộ tôi không để ý không so đo, “Chu Thiển Thiển lúc trước không phải ở lại đây sao?” Cho nên giường này lẽ nào cô ta từng ngủ qua? Bất quá không thể nói ra câu này, hơn nữa vừa dứt lời, trong nội tâm liền tự phỉ nhổ chính mình, y thật sự không phải người mỏ nhọn như vậy đâu mà.

Phó Diệc Sâm quả nhiên cười ra tiếng, “Nhà tôi không phải chỉ có một cái giường, ” Phó Diệc Sâm quả thật dở khóc dở cười, “Đây là phòng của tôi.”

Đây là đang… tán gẫu một cách lúng túng. Tô Trạm úp mặt vào trong ngực Phó Diệc Sâm dụi dụi, chỉ hy người này hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt của y, lại không ngờ Phó Diệc Sâm tiếp tục nói.

“Cô ta cũng không phải cũng lắc lư trước mặt anh suốt hai tháng sao?” Phó Diệc Sâm có chút trêu ghẹo nói, “Hơn nữa hai người còn đính hôn.” Phó Diệc Sâm thiếu chút nữa đã nói, không chỉ đính hôn, không bao lâu sau còn muốn kết hôn kìa, ngay cả một chữ tôi cũng không oán, người ta ở lại đây vài ngày em ngược lại đều ghim trong lòng.

Bên trong Tô ảnh đế đúng là cách biệt một trời so với vị thần tượng nổi tiếng nào đó mà mọi người đều biết, không những không cao cao tại thượng như vẻ bề ngoài, ngược lại còn đáng yêu đến mức khiến người ta không nhịn được bắt nạt, ngay cả khi ghen cũng đáng yêu muốn cọ cọ.

Vừa nghe những lời này của Phó Diệc Sâm, Tô Trạm quả nhiên chột dạ, hận không thể hoàn toàn chôn mặt vào trong khuôn ngực ấm áp của người ta, quả nhiên, hắn vẫn nhắc tới chuyện này.

Tô Trạm nghĩ nghĩ, hít sâu vào một hơi, đột nhiên từ từ ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa đập đầu vào cằm Phó Diệc Sâm, rồi sau đó vô cùng nghiêm túc nhìn Phó Diệc Sâm, đương nhiên, đáy mắt còn mang theo vài phần cẩn thận thăm dò.

“Lê Hạo, tôi nhất định phải nói cho cậu chuyện này.”

“Hửm?” Phó Diệc Sâm không hiểu sao tim đập mạnh, tự nhiên có một loại dự cảm vô cùng không tốt, kết quả chợt nghe Tô Trạm nghiêm túc nói.

“Chuyện tôi sắp nói ra đây, nghe có vẻ thiên phương dạ đàm, nhưng tôi thề mỗi một chữ đều là thật sự, anh nhất định phải tin tôi, tôi…” Tô Trạm quyết định một hơi nói ra rõ ràng, thậm chí từng nghĩ nếu xảy ra hậu quả đáng sợ, bọn họ sẽ cùng nhau đối mặt.

Phó Diệc Sâm trong lòng kinh hoàng, “Khoan đã, ” Phó Diệc Sâm cơ hồ phản ứng theo bản năng, một phen bưng kín miệng Tô Trạm, “Đừng nói ra.”

“?” Tô Trạm trong nháy mắt nghi hoặc cực điểm, quan trọng hơn là, phản ứng của hắn hoàn toàn không giống người bình thường, thậm chí những lời này dường như lộ ra một loại ám chỉ gì đó. Trong nháy mắt, Tô Trạm càng nghĩ càng hoảng sợ, suy đoán đã từng từng xuất hiện rồi lại tự mình phủ định, đột nhiên lần thứ hai nảy ra trong óc.

“Em đừng nói gì cả, cũng không thể nói, ” Phó Diệc Sâm nghiêm túc nhìn vào mắt Tô Trạm nói, không vội vã giải thích, mà là dừng một chút đợi đối phương phản ứng. Thẳng cho đến khi bình tĩnh, trong đầu cũng không vang lên âm thanh của rác rưởi, Phó Diệc Sâm lúc này mới tiếp tục nói, “Tôi biết em muốn nói gì, nhưng em không thể nói ra, hiểu chưa?”

Lúc này Tô Trạm đã hoàn toàn kinh sợ rồi, ánh mắt không dám tin trừng lớn, nhìn như bình tĩnh nhưng lúc này trong đầu đã nổi bão, y vô cùng hoang mang.

“Cứ làm chuyện em nên làm, ” Phó Diệc Sâm tiếp tục thăm dò nói, “Nhớ kỹ, hoàn thành nhiệm vụ của mình.” Đó cũng là thứ Phó Diệc Sâm muốn biết.

“Vì… Vì sao?” Thật vất vả tìm về thanh âm của mình, Tô Trạm cảm thấy y đã mất đi năng lực ngôn ngữ, bởi vì khiếp sợ hoặc là do trái tim đang kịch liệt đập như trống.

Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lê Hạo đang nói gì vậy? Hoặc như lớn mật suy đoán, người ở bên trong lớp da Lê Hạo này, hắn rốt cuộc là ai? Hắn biết tình huống của mình, hoặc căn bản là hắn nhận thức chính mình…

Tô Trạm đầu óc loạn thành một đoàn, muốn lập tức nổ tung, nhưng y không dám hỏi, bởi vì y lựa chọn tin tưởng người đàn ông này, không thể nói ra miệng.

Tô Trạm đột nhiên có loại cảm giác quỷ dị như đang đối diện với một người thần bí cường đại, vì vậy nội tâm xen lẫn khiếp sợ và hoảng hốt, bao gồm cả rung động, không chỉ hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn tuyển chồng của y, hắn còn thần bí, cường đại, quả thật là dạng đàn ông quyến rũ.

Tô Trạm đột nhiên cảm thấy mình vừa nhặt được bảo bối, y đây là gặp được tuyệt thế nam nhân sao? Không thể không nói, lúc này mà vẫn còn toát ra được suy nghĩ kỳ lạ như vậy, cũng chỉ có Tô Trạm. Nếu Phó Diệc Sâm biết hình tượng của hắn trong lòng Tô ảnh đế không dưng lại trở nên cao lớn cường hãn, không chừng sẽ lăn ra cười ngất.

Vì thế, Phó Diệc Sâm chỉ thấy người trong ngực chuyển từ vẻ khiếp sợ không thể tin đến… sáng bừng kỳ lạ. Tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng hắn mơ hồ để lộ ra tin tức quan trọng như vậy mà hệ thống lại không phản ứng chút nào, cho nên Phó Diệc Sâm thoáng yên tâm, dù sao thế giới này sắp nghênh đón kết cục, hắn không muốn một lần nữa thất bại trong gang tấc.

“Nhớ kỹ, không nên hỏi cũng không thể nói, làm chuyện nên làm, ” Phó Diệc Sâm một tay nhẹ nhàng nâng cằm Tô Trạm, cố ý nhấn mạnh “làm chuyện nên làm”, lần này Phó Diệc Sâm chỉ muốn đứng ngoài xem mục đích cuối cùng của Tô Trạm, đây gần như là hy sinh hệ thống hoặc nói chính xác là lấy mạng mình ra đặt cược, “Tôi sẽ luôn ở phía sau anh, hiểu không?”

Đầu óc Tô Trạm vẫn ở trung tâm lốc xoáy, không phải y chưa từng hoài nghi người đàn ông này, y thậm chí còn nghĩ người này cũng giống mình, nhưng cứ vào lúc đó, hành động của hắn lại trùng khớp với kịch bản, hơn nữa con người khi rơi vào ái tình luôn có hơi ngu muội, vì thế lại tìm một số nguyên nhân hợp lý phủ định đi suy đoán của mình.

Trong mắt Tô Trạm, y vẫn luôn cho rằng người này là một nhân vật tiểu thuyết hư ảo, cũng vì vậy mà vô số lần thống khổ, do dự, vừa rồi cũng không ngoại lệ. Cho nên lúc Phó Diệc Sâm lời trong tiếng ngoài để lộ ra bí mật, Tô Trạm quả nhiên hoàn toàn hoang mang, quá khiếp sợ, hơn nữa rõ ràng, người này so với y còn biết nhiều chuyện lắm.

Cho nên lúc này trong đầu Tô Trạm, là một cuộn len rối khổng lồ, y còn rất nhiều nghi hoặc, rất nhiều điều không rõ, “Tôi…” Há miệng rồi lại không biết phải mở lời thế nào, bởi vì người này đã nói, không thể hỏi.

“Về sau sẽ từ từ kể với anh.” Phó Diệc Sâm cuối cùng kiên định nói, Phó Diệc Sâm dám chắc bọn họ sẽ rời đi được thế giới tiểu thuyết.

Đại khái là do giọng điệu quá tự tin của Phó Diệc Sâm, hoặc do Phó Diệc Sâm đặt lên môi y một nụ hôn nhẹ, Tô Trạm cuối cùng gật gật đầu, không quản mình hiểu được đến đâu, y chỉ cần có người này ở bên là được.

Mang theo thăm dò, Tô Trạm thử chứng minh suy đoán của mình, “Qua vài ngày nữa, tôi sẽ kết hôn với Chu Thiển Thiển.” Giọng điệu trần thuật, trong ánh mắt lại tràn đầy nghi ngờ.

Phó Diệc Sâm câu môi mỉm cười, có chút ám chỉ, “Tôi biết, tôi sẽ luôn ở phía sau anh.”

Tô Trạm đột nhiên có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, trong nháy mắt, rất nhiều hành động khó hiểu của người kia đã có lời giải, cho nên lúc trước căn bản không phải hắn không để ý, cũng không phải thâm tình rộng lượng gì đó, hắn căn bản biết mình giả bộ nên mới không quan tâm.

Nhất thời, trong lòng Tô Trạm ngũ vị trần tạp, y nghiêm túc diễn lâu như vậy, kết quả người này từ đầu tới cuối đều đứng xem mà thôi, hắn biết hết mọi thứ…

Thật thảm thương, Tô Trạm hơi nghiêng người, lần nữa chui vào lòng Phó Diệc Sâm, nghĩ rằng lúc mình đang dốc sức diễn kịch, người này sẽ không nhìn mình như kẻ ngốc chứ? Quả thực, thất bại tới cực điểm.

Mà Phó Diệc Sâm lại đang hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng vì thành công truyền đạt được tin tức, quả thật tâm tư thoải mái chỉ muốn làm thêm ba trăm hiệp, vì thế…

“A… Không.” Tô Trạm đang ấm ức, đột nhiên bị ai đó xoay người đè lên, lúc này kinh hãi, “Không không, tôi không được ưm ~” Người đàn ông này, sức chiến đấu quả nhiên rất mạnh.

Thần bí rồi cường đại gì đó… Hay lắm, ngay cả mục đích ban đầu cũng quên mất, không phải là đến chất vấn chuyện đứa nhỏ sao? Tuy rằng, hình như cũng không cần hỏi nhiều nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui