Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Lão hoàng đế băng hà, thân là quốc sư đại nhân hoàng đế tin tưởng nhất, Phó Diệc Sâm vẫn một bộ thản nhiên, thậm chí cước bộ không hề suy chuyển, là đấng chí cao vô thượng như cũ, thần thánh không thể xâm phạm.

Cho nên, đợi Phó Diệc Sâm không nhanh không chậm tới tẩm cung hoàng đế, bên ngoài văn võ bá quan đã quỳ xuống hết, cũng không biết là khóc thật hay giả vờ, dù sao Phó Diệc Sâm còn chưa tới nơi, từ xa đã truyền đến tiếng khóc lóc thảm thiết.

Phó Diệc Sâm không chớp mắt, trực tiếp xuyên qua đám người tiến vào, kết quả bên trong là một đám oanh oanh yến yến chật như nêm cối, đập vào mắt là hơn mười phi tử khóc đến lê hoa đái vũ, cùng các công chúa và tiểu hoàng tử, xen lẫn là một vài nam nhân tuổi tác bất đồng, dựa trên bộ mặt đau xót bọn họ đang cố trưng lên, xem ra là hoàng tử có chút địa vị.

Phó Diệc Sâm mới vừa liếc mắt đã thấy được thân ảnh cao gầy đang quỳ gối trước long sàng, một thân minh hoàng phối hợp với mái tóc đen dài, rất nổi bật, tuy rằng chỉ là hình bóng, nhưng Phó Diệc Sâm từ cái liếc mắt đầu tiên đã nhận ra Tô Trạm.

Lo lắng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống phân nửa, đợi lúc người nọ không tiếng động xoay người lại, Phó Diệc Sâm đã hoàn toàn yên tâm.

Nhưng khiến Phó Diệc Sâm không ngờ tới, chính là phản ứng của Tô Trạm.

Không phải hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng không có kinh ngạc hay vui sướng. Trong nháy mắt Tô Trạm quay đầu lại, Phó Diệc Sâm thấy trong mắt y hiện lên vẻ chần chừ xen lẫn khiếp sợ, nhưng chỉ trong giây lát, chớp mắt đã dung nhập vào nhân vật, làm như mình thật sự là Thái tử Bách Lý Vô Cực.

Phó Diệc Sâm trong lòng rơi lộp bộp, nghi vấn không ngừng toát ra, nhưng trước mắt hắn đành đem nghi hoặc nén xuống bụng, dưới tình huống không rõ ràng, hắn chỉ có thể diễn theo kịch bản, bởi vì thật sự không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

“Quốc sư, ngươi đã đến rồi.”

Phó Diệc Sâm nhìn Tô Trạm chậm chạp đứng dậy, nét mặt đau xót, rồi sau đó, tầm mắt y dừng trên người lão hoàng đế, thống khổ tới cực điểm.

Phó Diệc Sâm liếc nhìn các hoàng tử đang quỳ gối lau nước mắt khác, áp chế tạp niệm trong lòng, hướng Tô Trạm chắp tay, “Thái tử điện hạ.” Trong lúc đối thoại còn âm thầm quan sát biểu tình động tác của Tô Trạm, nhưng trong mắt y hoàn toàn là đau xót và mệt mỏi mà Bách Lý Vô Cực nên có, một phản ứng khác đều không có.

Trong lòng Phó Diệc Sâm có loại cảm giác như bị chó cắn, sợ rằng Tô Trạm vẫn không có ký ức. Tuy không khác lúc trước là bao, nhưng dù sao lần này Phó Diệc Sâm cũng đã trở về được vài phút, vì thế, khó tránh khỏi có chút chờ mong, quả nhiên, vẫn là hắn nghĩ nhiều.

Liếc mắt nhìn về phía lão hoàng đế trên giường, nét mặt cứng đờ, làn da lạnh lẽo, hiển nhiên đã không còn hơi thở. Mà sở dĩ gọi quốc sư hắn tới chứ không phải ai khác, tuyệt đối không phải vì để hắn nhìn lão hoàng đế lần cuối.

“Tuyên bố đi, ” Phó Diệc Sâm xoay người nói với Tô Trạm, ai bảo tính hắn trầm ổn, đương nhiên vẫn là do bất đắc dĩ, thế nhưng vẫn có thể mặt không đối sắc phối hợp với cái người hết lần này đến lần khác thích hắn rồi lại quên mất hắn, “Ngày mai Thái tử điện hạ cử hành đại điển đăng cơ.”

Đây vốn là lời thoại của nam phụ, sau đó sẽ tuyên bố tin tức lão hoàng đế băng hà, rồi văn võ bá quan quỳ xuống trước tân hoàng, trong cung ngoài cung đều kêu lớn. Lão hoàng đế vừa mới chết, tân hoàng đã lập tức kế vị, ngay cả quốc tang chẳng lẽ cũng không định làm? Chỉ nói đến việc ngay trong đêm nay muốn chuẩn bị đại điển đăng cơ, cũng đủ lợi hại.

Vẫn như trước, logic nằm chết rồi.

Nhưng, thân là quốc sư, nhiệm vụ của Phó Diệc Sâm đêm nay xem như đã hoàn thành, Phó Diệc Sâm cũng lười ở lại nhìn bọn họ biểu diễn, vì thế sau khi cáo từ, liền xoay người ra khỏi tẩm cung hoàng đế. Không thể phủ nhận, phản ứng Tô Trạm vẫn làm hắn có chút để tâm, dù sao vẫn nên xem xét lại.

Phó Diệc Sâm thế nhưng không biết, lúc Tô Trạm nhìn hắn rời đi, trong mắt tràn ngập đau thương bỗng lóe lên tia sáng khác thường, không chỉ mang theo tìm tòi nghiên cứu, còn có chút hoang mang khó giải thích.

Trên thực tế, trong đầu Tô Trạm lúc này đã loạn thành một đoàn, không chỉ loạn còn mê man. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phó Diệc Sâm, cả người y liền ngây dại, vì người này y từng gặp rồi, từng gặp vô số lần trong mộng, có điều lại lấy thân phận và hoàn cảnh bất đồng, chỉ có ánh mắt lúc nhìn y là không thay đổi, điểm chết người là, y hình như còn làm một trận mộng xuân, mà nam chính còn lại trong mộng, chính là vị này.

Vì thế, Tô Trạm lần nữa kinh ngạc.

Tô Trạm tiến vào thế giới xa lạ quỷ dị này cũng chỉ mới vài giờ đồng hồ, nhưng chỉ trong vài giờ ngắn ngủn, lại mang đến cho y trải nghiệm quá khó tin, dẫn đến hiện tại, Tô Trạm vẫn còn bị vây trong tình cảnh hàm hồ, cứ ngỡ nằm mơ.

Tô Trạm đáng nhẽ phải đang ở khách sạn, mơ mơ màng màng thiên mã hành không (1) trong mộng. Trong mộng y có những thân phận khác nhau, ở thời đại bối cảnh khác nhau, lẫn lộn từ cổ đại đến hiện đại, nhưng duy nhất nhớ rõ, chính là người trong mộng đều có cùng một khuôn mặt, vô cùng cao lớn khí phách, vô luận là mặc cổ trang hay sơ mi, đều đẹp trai chết người, công khí mười phần. Mẫu người này hoàn toàn hợp khẩu vị của y, quan trọng là trong mộng, bọn họ dường như có rất nhiều cử chỉ thân mật, Tô Trạm có khi nhịn không được muốn sa vào trong đó, mãi mãi không tỉnh lại.

Kết quả vừa mở mắt y đã đến nơi này, mới đầu y còn cho rằng đây là mộng, nhưng giấc mộng này cũng quá mức chân thật rồi. Tiếp đó, đập vào mắt là gian phòng cổ kính, màn, cùng với y phục trên người, làm y có cảm giác đang ở trường quay, có điều trong phòng ngoại trừ y ra, không có bất cứ nhân viên, đạo diễn hay camera nào cả.

Rồi sau đó, ngay khi Tô Trạm hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây ngẩn, trong đầu đột nhiên xuất hiện một giọng nói, làm y kích động bất dậy.

【 Kí chủ xin chào, hoan nghênh tiến vào thế giới Mary Sue, tôi là hệ thống nam phụ mới là tuyệt phối. 】

【 Tôn chỉ của chúng ta là: Vứt bỏ Mary Sue, đẩy ngã nam phụ! 】

【 Khẩu hiệu của chúng là: Vứt bỏ! Vứt bỏ! Đẩy ngã! Đẩy ngã! 】

Tô Trạm hoàn toàn ngây ngẩn, căn bản không biết đây là thứ quái gì, càng không biết nó đang nói ngôn ngữ gì.

Sau đó tầm một tiếng đồng hồ, Tô Trạm từ trạng thái kích động đến hoang mang làm rõ được từ đầu đến cuối, sau đó lại lần nữa ngây ngẩn, ước chừng lãng phí hơn một giờ, Tô Trạm cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống của y lúc này.

Y hình như đã xuyên qua, xuyên tới thế giới tiểu thuyết Mary Sue, chính xác mà nói, là một cuốn ngôn tình Mary Sue sét đánh tên là . Mà thân phận hiện tại của y, đúng là nam nhân vật chính trong cuốn Mary Sue này, Bách Lý Vô Cực.

Ban nãy nói chuyện với y – hệ thống nam phụ mới là tuyệt phối – khả năng chính là đầu sỏ đem y tới nơi quỷ quái này, nhưng bây giờ y chỉ có thể cùng nó dựa vào nhau sống sót.

Bởi vì hệ thống nói cho y biết, bọn họ đang bị nhốt ở thế giới Mary Sue được tạo nên từ cuốn tiểu thuyết , tình tiết chỉ vừa mới bắt đầu, mà mục đích của bọn họ, chính là thay đổi cốt truyện.

Mục đích của Tô Trạm ở thế giới này, dùng một câu khái quát, cũng chính là tôn chỉ của hệ thống: Nam phụ mới là tuyệt phối, vứt bỏ nữ chính, đẩy ngã nam phụ.

Chỉ có như vậy, y mới có thể rời khỏi cuốn tiểu thuyết này, nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận trừng phạt, về phần trừng phạt cái gì, Tô Trạm cũng không biết, tóm lại, giờ đầu óc y rất lộn xộn, càng muốn hiểu thì càng loạn.

Nhưng có một thứ y rất rõ ràng, đẩy ngã nam phụ? Hay nói cách khác, chính là công lược nam phụ. Tô Trạm cả kinh, chẳng lẽ bởi vì y gay nên mới bị kéo đến nơi này? Nhưng y là thụ trời sinh thì đẩy ngã cái mẹ gì?

【 Đã có nội dung kịch bản, mời kí chủ tiếp nhận thông tin. 】 Giọng điệu của hệ thống có hơi cứng nhắc, giống như người máy được lập trình, có thể giao lưu đơn giản trong đầu y.

[ Tiếp nhận. ]  Tuy rằng vẫn có chút hoảng hốt.

Nội dung chỉ có ba mươi chương đầu tiên, nhưng Tô Trạm – thân là một diễn viên đã đóng qua vô số kịch bản thần tượng Mary Sue – cũng bị sét đánh đến mức đỉnh đầu bốc khói, nhưng thân thế nam phụ được đặt ra quá khó lường, so với nam chính sắp lên ngôi còn thần bí hơn nhiều.

Đẩy ngã gì đó, Tô Trạm mơ hồ cảm thấy, đây có thể là thượng đế bồi thường cho hai mươi bảy năm độc thân của y, dù sao ở thế giới thực, y vĩnh viễn không cách nào tiếp xúc bình thường với một người đàn ông được, chứ đừng nói đến hàng cao cấp, nhưng không thể phủ nhận, chuyện này nằm mơ y cũng muốn.

Lại nói, [ Nhất định phải đẩy ngã ư? ]

Không thể không nói, Tô ảnh đế nghĩ vớ vẩn lại làm khó hệ thống, tạm dừng vài giây, hệ thống mới máy móc trả lời, 【 Vấn đề này của kí chủ hệ thống không thể lý giải, không có đáp án. 】

Tô Trạm che mặt. Lại tốn hơn nửa giờ, mới tiêu hóa xong kịch bản hệ thống gửi cho y, thậm chí còn phát bệnh nghề nghiệp, chậm rãi nghiên cứu tính cách nam chính. Không lâu sau, y liền bị gọi tới trước giường hoàng đế.

Sau đó trợn trừng mắt nhìn lão hoàng đế quy tiên, không phải đóng phim, là chết thật. Cảm giác vô cùng chân thật, cái gì mà tiểu thuyết với không tiểu thuyết, hiện tại mọi thứ đối với y đều là sự thật, lúc lâu sau, Tô Trạm mới tìm về chút lý trí, sau đó dựa theo kịch bản, cho mời nam phụ, Đông Phương Ninh Chỉ.

Có chút hồi hộp quái dị, nhưng trong đầu lại không ngừng thoáng hiện ra những giấc mơ loạn tùng phèo nào đó, nhất là người đàn ông cao lớn trong mộng, thẳng đến khi từ ngoài cửa truyền đến tiếng thái giám bẩm báo.

Kết quả, Tô Trạm trăm triệu không nghĩ tới, khuôn mặt nam phụ, giống như đúc người trong mộng, vô cùng trùng hợp. Trong nháy mắt, Tô Trạm không nhịn được lại não bổ.

Ví dụ như cái gì mà kiếp trước kiếp này, ái nhân một đời, xuyên qua nghìn năm gặp nhau gì đó, Tô Trạm thậm chí có cảm giác, mình xuyên đến nơi này, chính là vì người nọ.

Vì thế, vốn còn đang bị động, “không thể không” chấp nhận, hiện tại lại dâng lên chút chờ mong.

Mà bên kia, Phó Diệc Sâm trở lại tẩm điện quốc sư, thoải mái nằm trên giường lớn, tính toán chờ đến đêm tối yên tĩnh lại đi thử Tô Trạm một lần.

Nếu ngày nào đó trong tương lai, bọn họ gặp nhau ở thế giới thực, hắn nhất định phải nghĩ cách đem từng lần từng lần người nọ quên hắn đòi lại cả gốc lẫn lãi, thật đặc biệt chờ mong.

Chú thích:

(1) Thiên mã hành không: Rong chơi khắp chốn, không theo một lộ trình nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui