Cái gì?...!Mục tiêu? Mục tiêu của nhiệm vụ lần này không phải Sùng Lẫm sao?...!Chẳng lẽ?
Nhiễm Tái Tái kinh ngạc nhìn nam nhân cách đó không xa, bộ dạng bình thường, tu vi cũng chỉ tương đương nam tu Trúc Cơ kỳ, hắn quả thật là Sùng Lẫm sao? Sao lại chả khác gì người thường vậy?!......!Không, Nhiễm Tái Tái giật mình, người thường đối mặt với nữ tu Hợp Hoan Tông đang dục hỏa đốt người sẽ không thanh lãnh bình tĩnh như vậy, hơn nữa dung mạo cùng tu vi có thể che giấu, huống chi, hệ thống sẽ không lỗi!
Nghĩ đến đây, Nhiễm Tái Tái không áp chế thương thế trong cơ thể, mặc kệ linh khí chạy về đan điền, dược lực của Thôi Tình đan cùng đồng thời bộc phát, hưm, hơi thở hỗn độn, dưới chân lảo đảo, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra, "Phốc ~~"
Sùng Lẫm quay đầu lại, nhíu mày.
Nhiễm Tái Tái chật vật gục trên mặt đất, thân thể run rẩy, giống như sức lực bị tiêu hao quá mức, nhu nhược ngẩng đầu lên nhìn Sùng Lẫm, vội vàng nói, "Đạo hữu, đạo hữu xin ngài giúp ta, ta trúng thương tích cùng đan độc, không, không thể vận hành linh lực..."
Ánh mắt Sùng Lẫm bình tĩnh lướt qua máu tươi trên khóe miệng thiếu nữ, "Ta vì sao phải giúp ngươi?"
Nhiễm Tái Tái trong lòng hơi trầm xuống, quả nhiên lạnh nhạt a, nàng nhanh chóng lấy ra một cái bình ngọc, rưng rưng ngẩng đầu nhìn thẳng Sùng Lẫm, "Đạo hữu, ta nguyện ý dùng Dưỡng Hồn Đan thất truyền đã lâu đền ơn tương trợ, khẩn cầu đạo hữu đưa ta đi!"
Nghe thấy là Dưỡng Hồn Đan, ánh mắt Sùng Lẫm khẽ nhúc nhích, hay thật, hắn bị tâm ma xâm lấn khiến tu vi sụt giảm, linh hồn bị hao tổn, Dưỡng Hồn Đan đúng là thuốc chữa, thiếu nữ này thật là may mắn a, hắn cách không lấy bình ngọc, đến gần thiếu nữ, vươn tay túm trên vai nàng, "Đi thôi!"
"Ân, cảm ơn đạo hữu cứu mạng!" Nhiễm Tái Tái kích động chảy nước mắt, vội vàng gật đầu.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo như hoa lê dính hạt mưa, thanh âm run rẩy như mị như tố, bàn tay trên bả vai nàng thậm chí có thể cảm nhận thân thể yếu ớt mềm mại kiều mềm vô lực, xúc cảm cùng nhiệt độ từ làn da trơn mềm truyền đến chỉ làm trong lòng hắn phát ngứa, bất luận nam nhân nào đều kiềm lòng không được ôm thiếu nữ khuynh thành dục hỏa đốt người vào lòng mặc ý yêu thương.
Nhưng những kẻ đó không bao hàm Sùng Lẫm, hắn không làm chuyện dư thừa, trực tiếp đáp một câu, "Giao dịch công bằng thôi.", liền trực tiếp bước lên phi kiếm, bay sâu vào trong rặng Tử Ngọc.
Trong núi ẩn chứa nhiều nguy cơ, thần thức của Hóa Thần kỳ có thể giúp hắn lẩn tránh phần lớn nguy hiểm, ít nhất lão quái Nguyên Anh kỳ kia nếu dám đeo đuổi không tha cũng sẽ cố kỵ, không dám tìm kiếm tùy ý trong núi Tử Ngọc.
Nhiễm Tái Tái gắt gao nắm dải lụa pháp khí, toàn thân bỏng cháy như hỏa, du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt ở trong cơ thể sôi trào, làm nàng không thể hô hấp bình thường, nàng dùng tự chủ lớn nhất không cho mình phát ra thanh âm gì, cho dù nàng nhẫn nhịn đến mướt mồ hôi toàn thân, thoát lực hư nhuyễn, từng đợt choáng váng truyền đến, Nhiễm Tái Tái không dám thả lỏng chút nào.
Hơi thở nam nhân vào lúc này vô cùng mê người, nhưng Nhiễm Tái Tái không dám quay qua, nàng biết người nam nhân này lạnh nhạt đạm nhiên, nàng không dám chắc nếu mình có hành vi không đúng mực, hắn vẫn lưu tình cho nàng tiếp tục đi cùng.
Không có cách nào khác, nàng chỉ có thể tự cố gắng.
Cuối cùng, khi nàng lấy linh kim đâm vào tay mình lần thứ năm, Sùng Lẫm ngừng lại trước một sơn động.
Sùng Lẫm nhìn qua thiếu nữ lặng lẽ thu hồi linh châm cùng kiều môi đã bị cắn rách vài chỗ, tâm thần không khỏe, kỳ thật thần thức cường đại làm hắn vẫn luôn biết tình huống thân thể cùng động tác của nàng, hắn hơi kinh ngạc.
Người trúng Thôi Tình đan hắn đã từng gặp, là nam nhân đều sẽ chịu không nổi nôn nóng điên cuồng, mà một thiếu nữ vô cùng kiều nộn như vậy lại thật dám nhẫn nại, để duy trì ý thức, dám xuống tay tự mình hại mình, có thể thấy được là kẻ ý chí kiên định.
Người ý chí kiên định như vậy, đáng giá hắn phiền toái một chút, cho nên, hắn cố ý tìm được nơi này.
Giăng mấy cấm chế ở cửa động xong, Sùng Lẫm đưa Nhiễm Tái Tái vào sơn động, lấy Chiếu Minh thạch búng tay một cái, tức khắc, sơn động đen đã sáng ngời.
Trong tầm mắt mê man của Nhiễm Tái Tái, trong sơn động xuất hiện một cái đầm thanh triệt thấy đáy, thần chí hỗn loạn làm nàng không thể nghĩ thêm gì khác, chỉ có thể dùng một chút sức lực còn sót lại, đỡ vách tường khống chế thân thể hư nhuyễn vô lực, gian nan bước đi.
Chẳng còn sức bày ra một tư thế duyên dáng vào nước, Nhiễm Tái Tái trực tiếp chật vật ngã vào hồ, chìm vào đáy nước.
"Ừm!" Ngâm mình ở trong nước lạnh băng, Nhiễm Tái Tái giật mình run lên, sau đó nàng liền cảm thấy du͙ƈ vọиɠ vì nước lạnh hơi yếu bớt.
May mà hắn không ném nàng xuống, nam nhân lạnh nhạt đạm nhiên kia may mà hơi mềm lòng, Nhiễm Tái Tái thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng ngay sau đó tâm thần nàng nhoáng lên, cảm giác này, không xong, phân thân!
Phân thân cùng nàng chung căn nguyên, nàng trước đây có thể hoàn toàn khống chế, nhưng khi ý thức nàng mê man, phân thân gặp một đám ma tu không biết tránh né, bại lộ sau dung nhan khuynh thành mị hoặc, lúc này đã bị hiến cho Thiếu Quân của bọn chúng.
Ma tộc tu tập theo cách khác với Tiên tộc, bọn họ tôn trọng tự do, cho rằng giao hợp chính là Thiên Đạo, không thu liễm du͙ƈ vọиɠ, lúc này phân thân đã bị tên Thiếu Quân kia áp chế dưới thân.
Nghĩ đến chuyện kế tiếp, Nhiễm Tái Tái nhanh chóng tìm cấm chế cản thần thức và tầm mắt, nàng biết mấy thứ này đối với Sùng Lẫm có tu vi Hóa Thần kỳ không có tác dụng gì, bất quá diễn trò vẫn phải làm bộ.
Trong lãnh địa Ma tộc, ở một chỗ trong động phủ linh khí nồng đậm nhất, quản gia còn cẩn thận khuyên, "Thiên Thần Thiếu Quân, nữ tu này lai lịch không rõ, khả năng sẽ có nguy hiểm, Thiếu Quân cẩn thận a"
Cao Thiên Thần cười nhạo, kẻ thần chí không rõ như nàng ta sẽ uy hϊếp được ta sao? Cho dù có nguy hiểm, hắn cũng muốn nàng! Nữ tu dưới thân thật sự là quá mức mê người, dù Cao Thiên Thần nhìn quen các tiên tử ở đại lục Thiên Khải cũng không thể không nói, thiếu nữ trần trụi trước mắt đã làm hắn kinh diễm.
"Thiếu Quân ~" quản gia nghĩ một nữ tu tu vi thấp như vậy dám tự mình chạy đến Ma tộc liền cảm thấy không hợp tình hợp lý.
"Cút!!!" Tách ra hai chân thon dài, tiểu huyệt xinh đẹp dị thường phấn nộn hiện ra trước mắt Cao Thiên Thần, huyệt khẩu hơi trừu động, dâʍ ŧɦủy̠ trong suốt chạy ra, đôi mắt hắn đỏ lên...!Cẩn thận thưởng thức, nháy mắt hô hấp của hắn thô nặng, hồng mắt, côn ŧɦịŧ thô tráng gấp không chờ nổi xông thẳng nhập vào, nga ~~, Cao Thiên Thần hít hà một hơi, so với hắn tưởng tượng lại càng tốt, vừa khít vừa nộn, qυყ đầυ tê dại bị hút cắn làm hắn nói không nên lời.
"Đau...!Ưm ——" Thiếu nữ ửng hồng nhắm chặt hai mắt, tóc dài tùy ý tản mát quanh thô tráng, toàn thân kiều nộn phấn hồng tản nhiệt độ, bởi vì nam nhân trên người nàng quá thô bạo, nàng không khỏi cong người lên, phát ra một tiếng rêи ɾỉ thật dài, tiểu huyệt đã sớm hư không kịch liệt run rẩy, phun ra dâʍ ŧɦủy̠ thơm ngọt, dính ướt bụng hắn, giường đệm dưới thân cũng ướt một mảng lớn.
"Nga ~~" Côn ŧɦịŧ bị xối một dòng nhiệt, Cao Thiên Thần thiếu chút nữa bắn ra.
Hắn cúi xuống, nâng thân thể thiếu nữ, mút đôi kiều nhũ dị thường no đủ, vòng eo mạnh mẽ cơ bắp căng chặt, côn ŧɦịŧ thật lớn ma xát mị thịt chậm rãi rút khỏi, thở sâu, gian nan chậm rãi thẳng tiến, mới vài cái mà lưng hắn đã mồ hôi như mưa, thật sự quá suиɠ sướиɠ!