Trước mặt nàng là một tên nam nhân trắng trẻo có chút sắc đẹp.
Nhìn xiêm y hắn đang mặc có lẽ là người ngoại quốc.
- Ngươi là nô tỳ của cung nào?
Hắn trầm ngâm giò sét thân phận của nàng.
Lại gặp một tên háo sắc!
- Thần Lan Cung!
Vừa nói được ba chữ nàng nhảy khỏi kiệu của hắn chuồn mất.
Cứu người quan trọng hơn là luyên thuyên với tên dở hơi kia.
Bạch Tiểu Yên vừa mới đến đây chưa quen khung cảnh này vẫn là nàng gánh tạm vậy.
...----------------...
...Quay lại chỗ chiếc kiệu kia....
Tên mặt trắng kia vừa định hình lại thì nàng đã chạy mất còn chưa cả hỏi tên nàng.
Hắn ta lần đầu thấy một nữ tử trèo tường còn trợn mắt lên để doạ người khác.
Thật thú vị! Chắc chắn nàng ta sẽ không thoát được đâu?
- Bắc Minh các ngươi đón tiếp điện hạ chúng ta như vậy sao?
Một thị vệ đi theo Thất Cảnh Trần lên tiếng.
- Điện hạ! Nô tỳ kia thật không biết phép tắc...lát nữa nô tài sẽ bẩm báo lại với Trương Tổng Quản để răn dạy bọn chúng.
Một thái giám đi theo Trương Tổng Quản lên tiếng.
Ông ta đã nhận ra nàng nhưng trước mặt người ngoài thì nên nghĩ cho bệ hạ nếu nhận nàng thì e là không được tốt cho danh tiếng.
Làm gì có hoàng hậu nào cải trang làm cung nữ trèo tường còn ngã trúng kiệu của Vương tử chứ.
- Không sao? Đi tiếp.
Hắn cười gian xảo một cái rồi ra lệnh đi tiếp.
Thân phận của hắn chính là Tư Vương Hải Triều Quốc Thất Cảnh Trần.
Lần này sang Bắc Minh là thay phụ vương hắn đàm phán chuyện nước nhà...ai ngờ còn tìm được một vương phi.
...----------------...
...Nhà lao....
Đứng trước cửa nhà lao nơi giam giữ toàn mấy kẻ lưu manh phạm tội nàng cảm thấy hơi nhớ quê nhà.
Trước kia gián điệp hay người phản bội tổ chức thường được giam ở nơi thế này tuy là khung cảnh hơi khác một chút nhưng chung quy vẫn là địa ngục sống.
Vừa đưa lệnh bài ra tên thị vệ lập tức nhận ra nàng là Hoàng Hậu đương nhiên mọi chuyện sẽ đơn giản hơn.
- Thuộc hạ bái kiến hoàng hậu nương nương.
bọn họ hành lễ còn nàng gấp rút chạy vào tìm người nếu không chậm một khắc cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm.
- Đưa bổn cung tới nơi giam giữ người của học đường Nội Uyển.
Vừa dứt lời nàng lao thẳng nào nhà lao.
- Vâng.
Một tên đi trước dẫn đường còn lại mấy tên kia theo sau.
Vừa bước vào nhà lao nàng đã cảm nhận được mùi máu tanh hôi thối bẩn thỉu hòa với nhau xộc đến.
Tiếng người than khóc tiếng kiêu thảm thiết tiếng roi quất rồi còn có cả tiếng gậy gỗ đập liên tiếp vào da thịt vang lên nghe sởn gai ốc.
Mải quan sát xung quanh nàng không để ý đến đằng sau có hai tên lính đang thì thầm gì đó rồi có một tên rời khỏi nhà lao.
Đi mãi vào bên trong ở một bên góc tường nàng nhìn thấy Lâm Tĩnh Hương, Dạ Ngưng với Khương Ma Ma bị trói trên cột trên người toàn vết thương hình như chỉ còn thoi thóp.
Mặc kệ chúng nàng cũng đâu phải bồ tát rảnh đâu mà đi cứu chúng.
Phải tìm Tiểu Yên trước.
Đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng hét lớn.
- A...A....A...A
Là Bạch Tiểu Yên? Cậu ấy bị dùng hình à.
- Tiểu Yên....Cậu có...
...----------------...
...Bắc Minh Điện....
Thất Cảnh Trần mặc xiêm y màu xanh nhạt tay cầm chiếc sáo ngọc hiên ngang bước vào điện.
Chàng ngồi trên cao trầm lặng uống trà không thèm liếc hắn một cái.
- Tư Vương Thất Cảnh Trần của Hải Triều Quốc bái kiến bệ hạ.
Hắn hành lễ theo bên Hải Triều cúi thấp người.
- Bình thân.
Chàng nhàn nhạt đáp lại đặt ly trà xuống ra hiệu cho người sắp xếp chỗ ngồi cho hắn ta.
Sau khi Thất Cảnh Trần ngồi xuống chàng mới nhìn qua hắn.
- Trẫm nghe nói vừa rồi Tư Vương gặp phải một nô tỳ to gan lớn mật.
Chàng đột nhiên hỏi chuyện này làm hắn hơi nghi hoặc.
- Bẩm bệ hạ! Chuyện đó cũng không to tát.
- Phụ vương của ngài gửi thư nói 3 ngày sau mới đến trẫm không ngờ Vương gia lại đến trước.
Chàng biết dụng ý của bọn chúng đến đây để thăm dò tình hình chẳng qua hỏi để xã giao thôi.
- Cảnh Trần đã từng đọc qua sách viết về Bắc Minh khung cảnh nơi đây thật sự rất đẹp vì hiếu kỳ nên đã khởi hành trước ngày dự kiến.
- Vương gia hiếu kì về khung cảnh Bắc Minh hay là Mĩ nữ ở đây?
Hắn nghe chàng nói thế thì bật cười đứng lên.
- Nếu có thể xin bệ hạ cho ta chọn một cung nữ ở Thần Lan Cung.
Hắn ta đột nhiên đòi xin cung nữ là có ý gì? Bỗng Dương Nhất ở bên cạnh nói gì đó vào tai chàng.
Ánh mắt chàng đang lại nắm chặt chén trà trong tay.
...----------------...
...Nhà lao....
Vừa vào đến nơi nàng thấy Bạch Tiểu Yên đang ngồi chơi bài cùng đám lính gác của tù.
Hình như cậu ấy bị thua hết tiền rồi nhìn cũng thảm hại thật.
Thì đúng rồi vốn dĩ Tiểu Yên đâu biết chơi bài 10 ván thua cả 10.
Bạch Tiểu Yên thấy nàng đến thì vui mừng nhào đến ôm cổ nàng.
- Lão đại! Mình nhớ cậu lắm...may là cậu đến cứu mình nếu không...!mình chết khô ở đây mất.
Cô ấy bắt đầu giở trò nước mắt lưng tròng ra khóc sụt sịt.
- Mình thấy cậu ở đây cũng rất tốt uổng công bà đây nghĩ đủ mọi cách vượt tường đi cứu người mà....!buông ra mau.
Vừa nói nàng vừa gạt tay cô ấy ra quay sang định đi về.
- Ể! Mình chưa tính sổ vụ cậu giấu thân phận đâu? Nào...!lão đại thân yêu bớt giận qua đây ngồi uống miếng nước đi.
Bạch Tiểu Yên nói xong liền kéo nàng qua ghế ngồi rót cho nàng ly trà.
- Muốn nhờ bổn cung giúp cậu gỡ vài ván hả
- Đúng là cậu hiểu mình nhất.
- Nằm mơ đi.
- Đi mà lão đại.
- Bạch Tiểu Yên! Vì cứu cậu mình trèo tường ra đây cứu cậu chút nữa Phong Lan Thần về mà không thấy mình hắn ta hắc hoá chém cậu thì mình lúc đấy đừng cầu cứu mình.
Nàng biết ngay cậu ấy sẽ nhờ nàng đánh bài hộ.
Bởi trong tổ chức ngoài bang chủ thì nàng cũng được coi là thần bài loại bài gì cũng biết chơi.
- Mặc kệ hắn giúp mình gỡ vài ván đi...!tiền để dành của mình đang đợi cậu đấy.
Bạch Tiểu Yên dùng ánh mắt van xin nhìn chằm chằm nàng cũng không thể từ chối nữa thôi thì đánh nhanh thắng nhanh.
- Chơi bài gì chia đi.
Nàng khoang tay ngồi đối diện tên thị vệ bên kia hai tên còn lại nhìn nhau cảnh giác.
- Nói cho các ngươi biết lão đại của ta là thần bài đấy.
Bạch Tiểu Yên cười tít mắt đấm bóp cho nàng mà không biết nguy hiểm sắp sửa ập tới.
...- Hết chương 88 -....