Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Tư Trầm ngồi chồm hổm dưới đất, ôm đầu rì rầm.

Hắn tủi thân liếc Minh Thù một cái, Minh Thù như cười như không liếc nhìn hắn, Tư Trầm lại ôm chặt đầu.

"Qua đây." 

Tư Trầm lắc đầu, còn rụt đầu qua bên cạnh.

"Qua đây."

"..." 

Tư Trầm thả tay xuống, từ từ đứng lên, bước nhỏ chầm chậm đi qua.

"Còn dám nói lung tung không?"

Tư Trầm cúi thấp đầu, nhận sai thật nhanh: "Tôi sai rồi, tôi không dám... nói lung tung nữa." 

Tư Trầm liếc trộm Minh Thù: "Em bằng lòng làm bạn gái tôi không?"

“Anh có mua đồ ăn vặt cho tôi không?”

Vô số dấu chấm hỏi bay quanh đầu Tư Trầm. 

Tại sao phải mua đồ ăn vặt cho cô?

Không mua sẽ thế nào?

Tư Trầm cân nhắc một chút, cầu mong hắn sẽ trả lời chính xác: "... Có." 

"Vậy là tốt rồi."

Minh Thù từ trên bàn leo xuống, vỗ ngực Tư Trầm: "Đừng tìm đường chết."

Tư Trầm thuận thế kéo tay cô: "Em đồng ý rồi?" 

Minh Thù cười một cái, rút tay mình về mới nói: "Tôi cần một người mua đồ ăn vặt cho tôi trong một khoảng thời gian dài."

“Tôi có thể mua cho em cả đời, tôi có tiền.”

"Ừm?" 

Tư Trầm không hiểu cái "ừm" kia của Minh Thù nghĩa là gì.


Thế nhưng...

Chắc là cô đã đồng ý rồi! 

Mặc kệ.

Nhất định cô đã đồng ý rồi!

Phòng Tư Trầm ở kế bên, Minh Thù đang chuẩn bị chuồn mất. 

Nhưng vừa quay đầu nhìn lại, Tư Trầm đang lắc lư vẻ đẹp trai bức người kèm nụ cười ngây ngô, đáy mắt hiện lên vẻ mông lung trong men say.

Cài này thực sự là do rượu sao?

Minh Thù vò vò chân mày. 

Dẫn người về phòng, trợ lý Giáp và trợ lý Ất nhìn nhau lập tức tan làm.

Tư Trầm nằm ở trên giường kéo tay Minh Thù, mập mờ không rõ gọi cô: "Kỷ Hòa, có phải tôi bị bệnh hay không?"

"Bệnh nan y không cứu nổi rồi." Minh Thù thử rút tay của mình về, thế nhưng Tư Trầm ôm rất chặt, cuối cùng còn dây dưa ngón tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. 

Minh Thù không thể làm gì khác hơn là mặc kệ.

Tư Trầm chui vào lòng Minh Thù: "Không biết vì sao, chỉ cần dựa vào gần em, cả người tôi liền nóng lên đặc biệt ở đây."

Hắn để tay Minh Thù lên ngực mình. 

"Rất nóng." Hắn thì thào: "Thế nhưng thật ấm áp."

"Kỷ Hòa..."

"Vì sao tôi lại thích em như vậy..." 

Minh Thù ôm bả vai hắn, thấy hô hấp của hắn dần dần ổn định.

Để hắn qua một bên, chống khuôn mặt nhìn hắn.

Chân mày của Tư Trầm nhíu lại, có lẽ là ngủ không ngon. 

Minh Thù cúi đầu hôn chân mày hắn một cái, theo sóng mũi cao xuống đến trên môi.

Minh Thù cứ hôn như vậy, làm cho Tư Trầm cảm thấy vẫn chưa đủ, chủ động rầm rì một tiếng muốn nhiều hơn.

Minh Thù nhăn mày, cúi xuống hôn hắn thật lâu. 

Mãi đến khi Tư Trầm hô hấp nặng nề, bắt đầu động tay động chân cô mới dừng lại.

-

Sắc trời hiện ra. 

Tư Trầm tỉnh lại từ trong cơn say, trên ngón tay có cảm giác xa lạ, hắn vô thức cúi đầu nhìn.

Cổ tay đan vào nhau, hai sợi dây đỏ cũng dính vào nhau.

Tư Trầm nhịn không được mỉm cười, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. 

Cô gái tựa vào trong ngực hắn, Tư Trầm đột nhiên phát hiện cô cũng khá nhỏ bé, khiến người ta muốn cưng chiều trong bàn tay, yêu thương chăm sóc.

Đôi mắt Tư Trầm tối lại.

Minh Thù bị hôn tỉnh, tên lưu manh Tư Trầm vừa sáng sớm đã đùa giỡn, bị Minh Thù hung hăng cắn một cái. 

Tư Trầm che miệng, tức giận xuống giường: "Kỷ Hòa tôi cho em biết, đừng cho là tôi thích em thì em dám đối xử như vậy với tôi!"

Minh Thù quăng gối qua.

Tư Trầm lập tức vọt ra khỏi phòng, từ ngoài cửa lộ ra cái đầu: "Vợ, em thật ngọt." 

Lại là một cái gối đập tới.

Tư Trầm co rụt đầu lại, gối đầu đập trên khung cửa rơi xuống đất.

Minh Thù nhìn xung quanh tìm đồ ăn vặt, thế nhưng phòng Tư Trầm không thể có đồ ăn vặt, cô ôm gối đi ra ngoài ném lên ghế sô pha: "Tư Trầm..." 


"Cái gì!" Tư Trầm đang thay quần áo nghe Minh Thù gọi hắn, tức giận đáp một tiếng.

"Tôi đói rồi."

"Đói..." Đang đói. 

Tư Trầm lộ ra nửa người trong phòng thay đồ, thấy Minh Thù rụt ở trên ghế sô pha, bộ dạng có chút khó chịu, hắn lập tức đi ra.

Luống cuống tay chân gọi điện thoại kêu người đem bữa sáng lên, lại tìm kiếm xung quanh căn phòng. Căn phòng này hắn chỉ ngủ, không có gì có thể ăn ở đây nên đương nhiên không thể tìm được.

Tư Trầm đi xuống lầu thu gom đồ một phen, mới sáng sớm đã bị Tư Trầm đánh thức còn bị đoạt đồ ăn vặt, mọi người tức giận nhưng không dám nói gì. 

Mới sáng sớm mà Tư tiên sinh đã nổi điên.

Bọn họ cũng rất bất đắc dĩ!

Cái này còn chưa là gì, sáng sớm đã thấy không ngừng chuyển những cái rương lên lầu, có người trộm nhìn mấy lần, phát hiện tất cả đều là đồ ăn vặt. 

"Tư tiên sinh dự định mở tiệm đồ ăn vặt trên lầu sao?"

"..."

Chuyện cười này không hề buồn cười chút nào. 

-

Minh Thù bị đồ ăn vặt hấp dẫn, nhưng không động tay động chân gì cả, kỳ lạ nhìn xuống dưới biệt thự.

Dưới lầu có rất nhiều người phát hiện Tư tiên sinh rất kỳ lạ, không phải vì hắn điên mà là vì hắn yêu. 

Tư Trầm chỉ còn thiếu cái băng rôn nói Minh Thù là đối tượng của hắn.

“Cái mũ lần trước.” Minh Thù chọt Tư Trầm đang xem văn kiện: "Cho tôi mượn dùng một chút."

"Cái nào?" Tư Trầm vừa ký tên vừa bắt tay Minh Thù lại: "Đừng phá như vậy, xảy ra chuyện gì em cũng không giúp tôi." 

“Cái lần trước trong phòng làm việc của anh.”

Tư Trầm nghĩ đến cái trong trò chơi, cái cô cho mình.

"E hèm..." Ánh mắt Tư Trầm dao động: “Trong phòng làm việc kế bên, em tự lấy đi!” 

Minh Thù tới phòng làm việc tìm mũ trò chơi, mũ trò chơi để trên bàn.

“Bốp!”

Mũ trò chơi đè lên vật gì đó, bị rớt xuống đất. 

Minh Thù xoay người lại nhặt lên.

Đồ trong văn kiện rớt ra, Minh Thù quét mắt qua một cái, chợt ngừng lại cầm lấy cẩn thận xem qua một lần.


Cô cất văn kiện xong để lên bàn. 

Cầm mũ trò chơi đi ra ngoài.

-

[Phong Hòa Tận Khởi online.] 

Minh Thù vừa lên đã bị những người chơi công bằng phát trực tiếp.

[Phong Hòa Tận Khởi còn dám đăng nhập, thi đấu dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy, bây giờ nói cô ta lừa nữ gạt nam, còn bị người bao nuôi ta cũng hoàn toàn tin tưởng.]

[Người không biết xấu hổ đã thấy rất nhiều, không biết xấu hổ như vậy là lần đầu tiên thấy.] 

[Ha ha ha... NS sắp toi rồi.]

Minh Thù khó có thể không chọc giận bọn họ, chỉ lần lượt PK.

[...] 

Dù biết cô vô sỉ, bọn họ cũng không có khả năng đánh lại cô!

Minh Thù từ sàn đấu đi ra, cái mũ này của Tư Trầm không nên quá tốt như vậy, đánh người thoải mái gấp đôi.

Thiên Thượng Nhất Khỏa Tinh: Phong Thần, cô thấy Nhất Tiếu không? 

Phong Hòa Tận Khởi: Không có.

Thiên Thượng Nhất Khỏa Tinh: Từ sau cô đấu bán kết, cô ấy vẫn không online, cô có thể liên lạc với cô ấy không?

Minh Thù mở bảng ra, lần cuối Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu online là trước ngày thi đấu một ngày. 

Hôm đấu bán kết vì Tư Trầm nên cô đi trước.

Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu hẳn là theo Vương Hà Dương, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Sao nhiều ngày như vậy vẫn chưa online? 

Minh Thù offline gọi cho Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu, điện thoại không bắt máy.

"... Phong Thần, sao cô lại gọi điện thoại cho tôi?" Vương Hà Dương nhận được điện thoại của vị tổ tông Minh Thù thật bất ngờ: "Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu? Sau khi đấu bán kết tôi tiễn cô ấy về, còn đích thân tiễn đến ngoài cổng trường mà."

Trường của Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu cách trường cô không xa, lúc Minh Thù đi qua hỏi thì bạn của cô nói cô đã ba ngày không về ký túc xá. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận