Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

“Nội dung bên trong, nên chú ý tôi đều ghi rõ ra, mọi người nếu như vẫn không thành công... vậy các ngươi hãy buông tha hạng mục này đi!”

“…” Người đàn ông nắm chặt USB, hắn cười một cái: “Tại sao Kỷ tiểu thư không muốn để Tư tiên sinh biết?”

“Không nên để hắn biết mọi chuyện, tại sao phải để hắn biết chứ.” Minh Thù khoát khoát tay: “Đi đây.” 

“Kỷ tiểu thư.” Người đàn ông gọi cô: “Cô thật là không hứng thú với cái gì hết sao?”

Minh Thù đưa lưng về phía hắn "ừ" một tiếng.

“Tư tiên sinh thì sao?” 

Minh Thù chậm rãi đi lên lầu, giọng nói sâu kín truyền đến: “Hắn không giống.”

Không liên quan hứng thú.

Minh Thù lên lầu, Tư Trầm đứng ở cửa vườn hoa, vừa vào liền hỏi: “Em đi đâu vậy?” 

“Nhà vệ sinh.”

Tư Trầm hoài nghi: “... Em đi từ dưới lầu lên mà.”

Sắc mặt Minh tinh Thù không đổi sắc nói mò: “Em thích nhà vệ sinh ở dưới lầu.” 

Tư Trầm càng hoài nghi, nhưng hắn giữ lại: “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn.”

“Anh làm xong công việc rồi sao?”

“Vợ quan trọng hơn.” Tư Trầm ôm hông của Minh Thù, dẫn cô xuống lầu: “Sau này nếu như phá sản, người vợ như em trăm ngàn lần cũng đừng ghét bỏ anh.” 

“Sao lại không, anh mà phá sản sẽ không mua đồ ăn vặt cho em nữa.”

Tư Trầm: “…” Không ngờ em lại là người phụ nữ vật chất như vậy!

-

Náo loạn bên Hoàn Diệu người gây chuyện càng ngày càng nhiều, không chỉ Hoàn Diệu các công ty khoa học kỹ thuật khác cũng không ít.

Nghe nói đã có người vì vụ náo loạn này gặp chuyện không may vào bệnh viện, trên tin tức cả ngày đều phát hình những chuyện này.


Trí tuệ nhân tạo cùng con người rốt cuộc muốn cùng tồn tại như thế nào. 

Tuy Minh Thù cái gì cũng không nói, thế nhưng Tư Trầm đến công ty cô sẽ đi theo, mãi đến khi hắn vào công ty mới rời đi, sau khi tan ca sẽ ở dưới Hoàn Diệu chờ hắn.

“Vợ!”

Tư Trầm liền nhào tới. 

Minh Thù bị hôn gương mặt đầy nước bọt: “... Chú ý đến hình tượng tổng giám đốc của anh một chút, được không?”

Nếu không phải là chiều cao không cho phép, Tư Trầm đoán chừng là muốn dính sát vào người Minh Thù.

“Tổng giám đốc thì không được phép hôn vợ sao?” Ai quy định? Lão tử không làm tổng giám đốc này nữa! 

“…” Đây không phải cùng một việc.

“Hôm nay anh... rất vui?” Minh Thù mở cửa xe bảo hắn đi vào, sau khi lên xe mới hỏi.

“Có không?” Tư Trầm sờ sờ mặt: “Mỗi ngày anh được nhìn thấy vợ đều rất vui mà.” 

Khóe miệng Minh Thù giật một cái.

Cách bày tỏ thường ngày cũng khéo léo quá rồi.

Buổi tối, ở biệt thự bên đó, Minh Thù biết vì sao Tư Trầm lại cao hứng như thế, hạng mục có đột phá. 

Tình hình bây giờ khẩn cấp, nếu như không thể xuất ra khoa học kỹ thuật gì để yên lòng mọi người, có thể chuyện này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.

Tư Trầm áp lực rất lớn.

Buổi tối Tư Trầm rề rà ở trong phòng tắm, hướng về phía gương soi đi soi lại, xịt bên này một chút, bên kia một chút, xác định bản thân hương vị ngọt ngào ngon miệng, mới khoác áo choàng tắm đi ra ngoài. 

Minh Thù nghiêng người dựa vào giường, một tay cầm điện thoại di động, đang trả lời wechat của Hướng Vãn.

Bên cạnh hơi cúi xuống, điện thoại di động bị người khác giật đi.

Minh Thù nghiêng đầu nhìn sang. 


Tư Trầm nửa quỳ ở trên giường, áo choàng tắm bị hắn kéo ra, lộ ra tám múi săn chắc: "Vợ. Nhìn anh!"

Mình Thù thò tay.

Tư Trầm giấu điện thoại di động ở phía sau. 

Hắn hỏi: “Anh không đẹp sao?”

Điện thoại di động có gì chơi?

Có bản lĩnh thì chơi lão tử nè! 

“Đưa cho em.”

“Không đưa.”

Tư Trầm ném điện thoại ra ghế sô pha ở phía xa xa, hai tay chống hai bên hông của Minh Thù, chặn cô dưới thân. 

Minh Thù hơi nhíu mày: “Anh xịt cái gì lên người vậy?”

Tư Trầm ghé sát vào hôn cô, mơ hồ trả lời một tiếng, Minh Thù không nghe rõ cái gì.

“Đi tắm rửa sạch sẽ.” Minh Thù đỡ ngực hắn: “Em không thích trên người anh có mùi khác.” 

Tư Trầm mê mang nhìn cô.

Hắn ngửi một cái, mùi hương rất dễ chịu mà.

Tư Trầm không muốn đi, hắn muốn... 

“Vợ...” Tư Trầm thấp giọng gọi cô, trong đôi mắt dần dần hiện lên sự mơ màng không thể giải thích, ngón tay hơi lạnh từ dưới vạt áo Minh Thù chui vào.

Minh Thù bóp cổ tay hắn lại: “Đi tắm.”

Tư Trầm: “…” 


Tư Trầm nhìn cô: “Vợ giúp anh...”

Minh Thù mỉm cười: “Tốt nhất anh nên nhanh lên một chút, cho anh mười phút, nếu không... em đi ngủ đó.”

Đầu tiên Tư Trầm hơi khó chịu, sau đó mắt lại sáng lên nhìn cô, gào lên một tiếng rồi vọt vào phòng tắm, rửa sạch mùi hương trên cơ thể mình. 

Chưa đến mười phút liền từ phòng tắm lao tới.

Tư Trầm bò lên giường, còn mang theo hơi thở ướt át hôn xuống: “Vợ...”

Minh Thù thở dài cam chịu, cô nhích lại gần hắn. 

Hơi thở trộn lẫn, da thịt tương thân.

Mỗi chỗ bị hắn chạm qua cũng bắt đầu nóng lên.

“Vợ ơi, anh thực sự rất thích em.” Tư Trầm mang theo âm thanh thở dốc vang lên bên tai cô. 

Ý thức Minh Thù ngày càng mờ nhạt, ở vị trí phòng thủ của cô được đưa vào, trong tiếng vui mừng của hắn liền sụp đổ.

Tư Trầm không biết là do phấn khởi quá mức, hay là sự kiềm nén nhiều năm như vậy khí lực rốt cục có chỗ phát tiết, làm lại nhiều lần cùng Minh Thù đến hơn nửa đêm.

Sau đó còn ôm Minh Thù đi tắm rửa, đút cô ăn đồ ăn, tinh thần vẫn như cũ vô cùng tốt. 

Minh Thù cũng không muốn tiếp tục cùng hắn làm lại nhiều lần, quyết định giả bộ ngủ.

Tư Trầm hơi thất vọng nhìn người nhắm mắt trong vòng tay của mình.

Ngón tay phác họa mặt mày của Minh Thù, mũi, đến cánh môi, mỗi một động tác đều giống như dành hết tất cả sự yêu thích cho cô. 

Khóe môi hắn cong lên như một kẻ hư hỏng.

“Quả nhiên vợ rất ngọt ngào.”

-

Vấn Linh bắt đầu báo danh quý thứ ba.

Đào Tư dưới sự trợ giúp của Quân Hành Đạo Tự Chi, lập thành một nhóm chiến đội nhưng mà vận hành không mấy thuận lợi.

Thực tế, cô cũng đã gặp qua Quân Hành Đạo Tự Chi, thậm chí đã xảy ra quan hệ với hắn. 

Quân Hành Đạo Tự Tư mặc dù không đẹp như Tần Tấn, nhưng so với người bình thường đã vô cùng tuấn tú rồi.


Đội Đào Tư sau khi kết thúc thi đấu vòng loại đã được rửa oan.

Không có Tần Tấn, Đào Tư muốn chống đỡ một đội ngũ, nhất định chỉ là nằm mơ. 

Trong lòng Đào Tư cực kỳ không cam lòng, cô tự nhận không kém hơn Hướng Vãn, tại sao lại rơi vào tình thế như hôm nay.

Từ nơi thi đấu đi ra, biểu cảm của Đào Tư ấm ức đi về phía trước.

“Tấn Thần, cậu tìm tôi?” 

Đào Tư ngẩng đầu nhìn qua, Tần Tấn và Hướng Vãn đứng cách đó không xa, cô chưa từng thấy vẻ mặt này của Tần Tấn, giống như trong tương lai, hắn thấy...

“Một lát nữa lúc thi đấu, không cần khẩn trương.” Giọng nói Tần Tấn truyền đến, vẫn thờ ơ như cũ, có thể bên trong lại xen lẫn sự quan tâm.

“Sẽ không, sư phụ ở đây mà.” Hướng Vãn cười nói: “Vừa rồi sư phụ đã cổ vũ cho tôi rồi.” 

Hai người nói nhỏ gì đó, Hướng Vãn đi trước.

“Tần Tấn!”

Đào Tư gọi Tần Tấn. 

Tần Tấn quay đầu nhìn qua, lại là ánh mắt lạnh lùng xa cách đó, không chứa một chút ấm áp.

Đào Tư nắm chặt quả đấm đi tới: “Tần Tấn, tôi có chỗ nào không sánh được với Hướng Vãn? Tại sao cậu không thích tôi?”

Người đàn ông đối diện không có bất kỳ biểu cảm nào. 

Đào Tư chờ câu trả lời của hắn.

Cô chỉ muốn biết, vì sao phải là Hướng Vãn.

Tại sao cô lại không được... 

Đào Tư thấy cánh môi hắn khẽ nhúc nhích, hắn nói: “Sao phải so sánh cô ấy với cô?”

Sao phải so sánh cô ấy với cô?

Sao phải... 

Sao...

Đào Tư cứng ngắc tại chỗ, thì ra đến cả việc so sánh với cô ta mình cũng không đủ tư cách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận