Thời điểm Minh Thù đang ăn Phó Vân Bách đã đem nam nhân thẩm tra một lần, nam nhân tựa hồ bị dọa sợ, nói chuyện bừa bãi.
Hung hăng nói Minh Thù là ác ma.
"Cô đã làm gì hắn?" Phó Vân Bách chần chờ hỏi Minh Thù.
Hắn thực sự nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì một người bình thường có thể bắt dị năng giả, còn có thể làm cho dị năng giả thành bộ dạng như vậy.
"Dị năng của hắn không phải chế tạo sợ sự hãi sao? Bị phản phệ đi." Minh Thù nói mò.
"..." Quỷ mới tin cô!!
Phó Vân Bách nhìn về phía Dịch Giảo Giảo bên cạnh.
Hắn cho người đỡ Dịch Giảo Giảo dậy trói trên ghế, lấy cây mây đang bịt miệng cô ta ra.
Phó Vân Bách: "..." Cô ta thật đúng là tiếp cận bọn họ có mục đích!
"Dịch tiểu thư, cô có thể giải thích một chút không? Vì sao cô và người kia ở cùng một chỗ, các người muốn làm gì?"
Dịch Giảo Giảo nhìn nam nhân một chút: "Tôi là bị uy hiếp."
"Uy hiếp?" Phó Vân Bách cười lạnh, hắn xoay người ngồi xuống bên cạnh bàn: "Dịch tiểu thư, cô đến cục quản lý đến cùng là có mục đích gì?"
Minh Thù kéo đồ ăn bênh cạnh qua.
Phó Vân Bách: "..."
Dịch Giảo Giảo không có chú ý tới Minh Thù cùng Phó Vân Bách, cô ta nhếch khóe miệng cười lạnh: "Phó tiên sinh, không phải anh để cho tôi ở lại sao?"
Phó Vân Bách: "Thế nhưng là cô lừa tôi, chuyện của Sơn Hải Hội cũng không phải do cô làm."
Con ngươi Dịch Giảo Giảo có chút co rút lại.
Phó Vân Bách tiếp tục nói: "Tôi để cô ở lại chỉ là muốn xem cô có mục đích gì, bất quá..."
Hắn nào có nghĩ đến Minh Thù cứ như vậy đem hai người này trói tới...
Làm cho hắn trở tay không kịp.
Dịch Giảo Giảo gục đầu xuống không lên tiếng.
Ngay từ đầu cô ta đã bị nghi ngờ sao?
Làm sao lại thế?
Dịch Giảo Giảo cũng không biết Sơn Hải Hội là do ai làm ra, thời điểm cô ta xuất hiện ở đó cũng là trùng hợp.
Bất quá xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người phá huỷ Sơn Hải Hội chính là một nữ nhân, cho nên tại thời điểm bọn họ hỏi, cô ta liền thuận nước đẩy thuyền.
Lúc ấy Phó Vân Bách hẳn là đã tin tưởng.
Bởi vì cô sở hữu dị năng, thân thể lại đang trọng thương, nguyên nhân xuất hiện cũng có thể giải thích...
Thế nhưng tại sao hắn lại nghi ngờ?
"Dịch tiểu thư, có thể giải thích một chút vì cái gì cô lại nói là cô phá hủy Sơn Hải Hội không?"
Gian phòng đột nhiên an tĩnh lại.
Bầu không khí đè nén đến cổ quái.
Dịch Giảo Giảo đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Chuyện của Sơn Hải Hội tôi không có nói gì, là các người tự cho là tôi làm."
Phó Vân Bách nhíu mày.
Đương nhiên tại hiện trường phát hiện Dịch Giảo Giảo đang bị thương, mà Dịch Giảo Giảo lại cứu mấy dị năng giả, gián tiếp chứng cứ, về sau bọn hắn hỏi Dịch Giảo Giảo lại không có phản bác, phảng phất như chứng minh là cô ta làm.
Lúc ấy não của bọn họ cũng không biết có phải bị lừa hay không.
"Đã không phải cô làm, tại sao lại muốn ngầm thừa nhận, tiến vào cục quản lý là mục đích của cô? Cô muốn vào cục quản lý làm cái gì?"
Dịch Giảo Giảo nhìn về phía Phó Vân Bách, chậm chạp cười lên: "Tôi cũng không muốn vào cục quản lý, các người mời tôi ở lại không phải sao??"
Phó Vân Bách: "..."
"Cô ta không nói, anh liền đánh cô ta chứ sao." Minh Thù ở bên cạnh bày mưu tính kế: "Đánh tới khi cô ta nói mới dừng."
"Tang Âm tiểu thư, chúng tôi là tổ chức đúng đắn."
"Ha, vậy tôi đến? Các người cho tôi đồ ăn vặt không?"
Dịch Giảo Giảo nghe Minh Thù nói xong liền giống như một con sư tử cái bị chọc giận.
"Tang Âm cô rõ ràng bị đâm trúng trái tim, vì sao cô không chết?! Cô ta chính là một con quái vật!"
Một câu tiếp theo lời hét lên với Phó Vân Bách.
Phó Vân Bách: "..."
Mới vừa rồi còn là một người rất bình, làm sao Tang Âm mới nói một câu, cô ta giống như bị giết cả nhà.
Minh Thù phát huy kỹ năng diễn xuất: "Dị năng của tôi đại khái là... Cải tử hoàn sinh? Ghen ghét sao? Không nên ghen ghét. Đây đều là mệnh."
Dịch Giảo Giảo: "..."
Dịch Giảo Giảo đột nhiên giằng co.
Cô ta muốn giết con tiện nhân này!
"Cô ta chính là một con quái vật, cô ta là quái vật, các người không giết cô ta sẽ hối hận, các người sẽ hối hận!"
Ánh mắt Phó Vân Bách quét một vòng trên người Minh Thù, trên người cô quả thật có rất nhiều máu, thế nhưng trên người Dịch Giảo Giảo cùng nam nhân kia cũng không có vết thương nào chảy nhiều máu như vậy.
Nhưng máu kia là từ đâu tới?
Dịch Giảo Giảo người này cũng thật thần kỳ, Phó Vân Bách đưa cô ta cách xa khỏi Minh Thù, hỏi một chút vấn đề đúng đắng cô ta liền nhanh chóng tỉnh táo lại.
Phó Vân Bách cuối cùng không còn cách nào: "Tang Âm tiểu thư, làm phiền cô đến hỏi một chút."
Minh Thù đưa tay.
Phó Vân Bách nhịn một chút: "Để Mông Mông làm cho cô."
"Đầu bếp nhỏ đương nhiên làm cho tôi, của anh là của anh, cô ấy chính là cô ấy, sao có thể nói nhập làm một được?"
Trẫm mới không có qua loa như vậy!
Khóe miệng Phó Vân Bách giật giật, cho người đi lấy đồ ăn vặt tới.
Minh Thù cầm đồ ăn vặt, kéo lấy cái ghế, chậm rãi ngồi trước mặt Dịch Giảo Giảo.
Cô mỉn cừơi nhìn Dịch Giảo Giảo.
Dịch Giảo Giảo oán hận trừng mắt nhìn cô.
Bên ngoài nắng sớm vừa lên, thiên địa dần tỉnh, luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên ngoi lên từ phía chân trời.
Ánh nắng len lỏi tiến vào căn phòng, bao phủ người trên giường.
Hàng lông mi của thiếu niên hơi run rẩy, giống như hồ điệp vỗ cánh muốm bay, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện tia sáng.
Hắn đưa tay ngăn trở con mắt, một lúc sau mới thích tia sáng này.
Thiếu niên chống đỡ thân thể ngồi dậy, chăn trượt xuống, áo ngủ lộn xộn, mơ hồ hiện ra thân thể trắng nõn của hắn.
Hắn hơi tròng mắt, bên hông có một người đang gối trên cánh tay hắn.
Hắn nghiêng người nhìn thiếu nữ chôn trong chăn, chỉ lộ ra mấy lọn tóc.
Hắn kéo chăn ra, thiếu nữ vẫn còn đang ngủ say, hắn ngồi trong chốc lát lại chậm rãi nằm xuống, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Cuối cùng nhịn không được hôn cô một cái.
Môi cô giống như độc được làm hắn nghiện hơn, muốn nhiều hơn.
Ngón tay có chút nâng cằm thiếu nữ lên, nụ hôn của hắn dần trở nên nóng bỏng, đầu lưỡi mềm mại đảo qua môi cô.
"Đừng làm ồn..." Minh Thù lẩm bẩm, xoay người, đưa lưng về phía hắn.
Dư Thâm có chút thất vọng, từ phía sau ôm lấy cô.
Ánh mắt trời đem hai người bao phủ.
Minh Thù tỉnh lại đã là giữa trưa, Dư Thâm ngồi ở mép giường đọc sách, nghe thấy động tĩnh liền khẽ ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Hắn để sách xuống, nghiêng người đè Minh Thù xuống giường, ánh nắng buổi trưa làm vẻ đẹp của cô càng rung động hơn.
Dư Thâm đè Minh Thù hồi phục thân thể đang dao động.
Minh Thù buồn cười: "Cần gì chứ, người chịu khổ không phải là anh sao?"
"Anh nguyện ý." Dư Thâm cắn môi cô.
"Anh còn hôn... Hôm nay không nhớ lại?"
Dư Thâm có chút buồn bực đem đầu chôn trong cổ cô: "Chừng nào thì em mới đủ lớn."
"Một năm chín tháng."
Dư Thâm thật buồn bực.
Minh Thù tưởng tượng ra hình ảnh hắn đứng ở xó xỉnh, nhịn không được cười ra tiếng.
Dư Thâm có chút ghé mắt, giữa hai hàng chân mày thiếu nữ tràn đầy ý cười, trong con ngươi phảng phất chứa đầy ánh sáng.
Mà hắn ở lại ở trong ánh sáng đó..
Dư Thâm ôm chặt Minh Thù: "Âm Âm, đừng rời bỏ anh."
Minh Thù thở dài: "Nếu như anh còn đè em, có khả năng em sẽ thật sự rời bỏ anh đó."
"Tại sao?"
"Chết đói."
"Anh cũng đói."
"Vậy chúng ta xuống dưới ăn cái gì đi?"
"Không muốn."
"..."
Minh Thù cùng Dư Thâm nằm trên giường thêm nửa giờ.
【 Hài Hoà Hiệu 】
Tiểu thiên sứ: Tất cả đều là xe giả, không khác biệt cho lắm.
Hài Hoà Hiệu: Ta là xe thật!
Tiểu thiên sứ:... Ngươi là xe thật thì dùng được sao? Đánh mã!
Phục Hưng Hào: Hoan nghênh đi ăn máng khác ~
Tiểu tiên nữ:... Phục Hưng Hào ở nơi nào tới đó! Mua vé sao?
Phục Hưng Hào: Mua!
Tiểu thiên sứ: Mua vé mới là điều ngươi muốn nói a?
Tiểu tiên nữ: Xuỵt, các ngươi biết là được rồi, nói ra ngoài làm gì. (thẹn thùng)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...