Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Trợ lý Hạ thấy người phụ nữ trách móc quá mức, muốn lên tiếng liền bị Minh Thù ngăn lại.

Cô để nhân viên đem tới cho mình cái ghế dựa, bịch bánh bích quy cùng nước trà.

Dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn người phụ nữ khóc mắng.

Người phụ nữ ở bên kia khóc nửa ngày, đối diện ngay cả một động tĩnh đều không có, bà ta hơi khẽ ngẩn đầu lên dò xét.

Kết quả trông thấy người đối diện chính uống trà, ăn bánh bích quy.

Người phụ nữ: "..."

"Diễn xong rồi?" Minh Thù hỏi: "Không tiếp tục sao?"

Người phụ nữ: "..."

Phản ứng này không đúng!

Đối phương quá bình tĩnh, người phụ nữ không biết nên làm sao để phát huy, đoàn thân thích bên cạnh cũng có chút mơ màng.

Người phụ nữ thấy thế liền trực tiếp ngồi xuống trên mặt đất, bắt đầu chửi ầm lên.

Minh Thù cũng không để ý tới bà ta, chậm rãi ăn bánh bích quy.

Có người cùng tới hỗ trợ người phụ nữ liền để nhân viên ngăn bọn họ lại.

Cổ họng người phụ nữ đã bốc khói cũng không thấy đối phương có hành động gì.

Cái khí thế bình tĩnh này làm người phụ nữ không chắc chắn.

"Khóc xong rồi?"

Lớp trang điểm của người phụ nữ sớm đã nhem nhuốt, lúc này cả khuôn mặt cùng đều giống một con mèo hoa.

Minh Thù liếc bà ta một cái, chậm rãi lên tiếng: "Chưa đầy mười tám tuổi không được giao dịch là quy củ của Độ Kỷ chúng tôi, nhưng bà đi hỏi thăm bên ngoài một chút, những người kia sẽ quản cái này sao? Bà nghĩ một cái quy củ này sẽ được pháp luật bảo vệ sao?"

Dù sau loại tuổi thọ này sau khi bán đi đối với bản thân cũng không có ảnh hưởng gì.

Tuổi thọ ở nơi này tựa như chỉ là một chuỗi chữ số, gia tăng giảm bớt, không đến thời điểm cuối cùng tử vong hoàn toàn sẽ không tạo ảnh hưởng gì cho bản thân.

Người phụ nữ ấp úng một tiếng, lời trước đó nghĩ sẵn trong đầu lúc này đột nhiên có chút nói không nên lời.

Minh Thù tiếp tục nói: "Dùng tuổi thọ trao đổi tiền, kia là lựa chọn của chính các người, trách không được người khác, không ai sẽ vì lựa chọn hối hận của các người để trả tiền."

"Các người đây là cường đạo!" Người phụ nữ hung tợn nói.

"Cường đạo?" Minh Thù cười nhạt: "Tôi cướp của bà cái gì rồi?"

"Giao dịch tuổi thọ là chuyện cấm, các người không phải cường đạo thì là cái gì? Tôi muốn tố cáo các người!!"

Người phụ nữ đột nhiên bắt đầu uy hiếp.

"Ha, bà đi đi." Minh Thù cười: "Đầu tiên bà đến xin tiến vào khu nhà giàu, giao nạp tiền đặt cọc, sau đó tìm tới nơi khiếu nại, điền phiếu xin khiếu nại, về sau bà cần chờ đợi... Ừ, đại khái nửa tháng, bà sẽ nhận được thông báo..."

Minh Thù nói không nhanh không chậm, sắc mặt của người phụ nữ cùng đám thân thích liền khó coi một phần.

Đây là khu nhà giàu đối với khu nhà nghèo hèn hạ.

Ỡ khu nhà giàu căn bản không cần những trình tự này.

"Cuối cùng bà sẽ chỉ bị phái trả lại, bởi vì... Bọn hắn sẽ không quản nơi này."

Người phụ nữ: "..."

Trợ lý Hạ đột nhiên đưa điện thoại tới trước mât Minh Thù.

Minh Thù đem nội dung quét một lần.

Người đàn bà trước mặt này tên là Hoa Hoa, con gái bà ta bởi vì muốn tới khu nhà giàu sống nên chạy đến Độ Kỷ bán tuổi thọ, chuẩn bị đến khu nhà giàu.

Ai biết còn chưa đi liền bị người ta đoạt, bây giờ còn đang nằm bệnh viện.

Người bình thường nếu bị trọng thương, tuổi thọ sẽ cực nhanh giảm mạnh.

Cho nên Hoa Hoa liền nghĩ đến số tuổi thọ con gái vừa bán đi.

Con gái bà ta cũng rất biết chơi, trực tiếp bán một nửa.

Chỉ cần đem số tuổi thọ lấy về, con gái bà ta có thể sống thêm một thời gian rất dài.

Thế là có một màn như này...

-

Minh Thù nhìn người phụ nữ và cùng đám thân thích bị đuổi ra ngoài, mặt bọ họ xám xịt rời đi.

Trợ lý Hạ nhìn nử tử còn đang ngồi ở đại sảnh.

Cách xử sự của vị đại tiểu thư này càng ngày càng có thủ đoạn.

Vừa rồi đối phương quậy đến kịch liệt, cô lại một chữ cũng không nghe, chỉ để hắn đi tra một chút thông tin của người trong cuộc kia.

"Đại tiểu thư, hôm nay có một cuộc giao dịch cần cô ra mặt."

Thấy Minh Thù muốn đi, trợ lý Hạ vội vàng nói.

"Ừ..." Minh Thù có chút nhíu mày: "Giao dịch gì?"

Cần cô ra mặt, khẳng định không phải chuyện đơn giản.

Thời gian giao dịch là ba giờ chiều, địa điểm ngay tại khu nhà giàu.

Hai bên được phân chia ranh giới rõ ràng, người của khu nhà nghèo muốn tiến vào khu nhà giàu cần phải có trình đơn xin phép, mỗi người đều không nhất định được xét duyệt trở xuống.

Nhưng giữa hai khu cũng không ít người làm ăn lui tới cho nên liền có một lối đi đặc thù.

Chuyên cung cấp cho loại người này đi qua.

Nguyên chủ thuộc về loại người này.

Chính phủ không biết Độ Kỷ làm cái gì, khu nhà giàu không cho phép có chuyện như vậy tồn tại, đại khái những người này đều muốn trên tay mình sạch sẽ.

Nhưng là ai muốn chết a?

Cho nên việc không được chính phủ cho phép ngoài vòng ánh sáng này, chỉ có ngầm là không bị hạn chế.

Cho nên cô ra vào khu nhà giàu coi như dễ dàng.

Xe lái qua lối đi đặc thù, cảnh sắc chung quanh lập tức chuyển đổi, đường đi rộng rãi, xe sang trọng đầy đường, các cửa hàng muôn màu rực rỡ, cần cái gì đều có cái đó.

Xe dừng lại tại một ngôi biệt thự.

Minh Thù xuống xe, mấy vệ sĩ bên cạnh cũng đi về phía bọn họ, đưa bọn họ tới một căn phòng.

"Đây là ý gì?"

Vệ sĩ lời ít mà ý nhiều trả lời: "Giáng Tuyết tiểu thư, khử độc."

"Khử độc?" Minh Thù cười lạnh. "Xem tôi là một con virus sao, giao dịch này không làm, trợ lý Hạ, đi ăn cơm."

Cô quay người rời đi, vệ sĩ bị phản ứng này làm cho bối rối.

Trợ lý Hạ cũng có chút bối rối, bất quá người mua lần này quả thật có chút quá phận, trước kia một số người mặc dù sẽ có ý xem thường, nhưng cũng không dám đắc tội đại tiểu thư.

Lần này lại là khử độc...

Ngẫm lại cũng làm người ta chán ghét.

Cho nên Minh Thù muốn đi trợ lý Hạ cũng không cản, bọn họ cũng không thiếu một đơn hàng như này.

Thời điểm sắp lên xe, bên trong có một người ăn mặc trông như quản gia chạy đến

"Giáng Tuyết tiểu thư xin dừng bước." Quản gia vô cùng lễ phép: "Mới vừa rồi là hạ nhân không hiểu chuyện, tôi thay mặt xin lỗi ngài, mời ngài sang bên này, tiên sinh đã chuẩn bị tốt bữa tối."

Bữa tối...

-

Chủ nhân của biệt thự tên là Chu Hồng Kiệt, khoảng chừng bốn mưới tuổi,

Mặc một bộ đồ mặc ở nhà, rất phúc hậu, bất quá sắc mặt cũng không tốt lắm.

"Giáng Tuyết tiểu thư, mời ngồi."

Chu Hồng Kiệt ra hiệu mời Minh Thù ngồi.

Minh Thù đứng không nhúc nhích, ánh mắt nhìn bốn phía: "Không phải nói có bữa tối?"

Chu Hồng Kiệt hơi sững sờ, sau đó cười lên: "Là tôi cân nhắc không chu toàn, giáng Tuyết tiểu thư mời tới bên này, để đầu bếp chuẩn bị."

Một câu tiếp theo phân phó cho quản gia.

Khung cảnh chuyển sang phòng ăn, đầu bếp làm tại hiện trường.

Chu Hồng Kiệt cảm thán một tiếng: "Giáng Tuyết tiểu thư tuổi trẻ tài cao, để cho người ta bội phục a."

"Bội phục thì làm được cái gì, không phải vẫn bị người ta yêu cầu khử độc sao?"

Giọng nói Minh Thù nhẹ nhàng, hoàn toàn không để cho người ta nhìn thấu được là có ý gì.

Chu Hồng Kiệt biểu tình hơi thu liễm lại: "Việc này là đụng phải Giáng Tuyết tiểu thư, bất quá bọn họ cũng là lo lắng cho thân thể của tôi, sợ..."

"Sợ đem viruss khu nhà nghèo lây sang cho ông à."

Đối với bọn họ mà nói, người của khu nhà nghèo đều là virus, cùng bọn họ tiếp xúc, hận không thể đem toàn thân mình bọc lại, sợ dính vào thứ virus không sạch sẽ.

Chu Hồng Kiệt: "..."

Tốt xấu gì hắn cũng là người mua, cô đối đãi với khách hàng của mình như vậy?"

Coi như cô là lão đại của Độ Kỷ cũng có chút không coi ai ra gì.

Nhưng Chu Hồng Kiệt nghĩ đến chuyện lát nữa, đem điểm không thoải mái này đè ép xuống.

Đúng lúc đầu bếp đang sắp xếp, đưa thức ăn tới trước mặt Minh Thù, bầu không khí quỷ dị liền bị đánh vỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui