Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Lộc Đỉnh Sơn.

Nằm ở giữa tam tộc Thần Ma Nhân.

Nơi này thường xuyên có sương mù quanh quẩn, sương mù có độc, mặc kệ là hai tộc Thần Ma hay là nhân loại cũng không thể ngăn cản loại sương mù này.

Cho nên Lộc Đỉnh Sơn là một nơi Thần Ma mặc kệ, nhân loại đối với nơi này cũng giữ kín như bưng, sẽ không dễ dàng đến đây.

Lúc này, chân núi Lộc Đỉnh Sơn.

Lăng Vô một mình đến đây.

Sắc trời mờ mịt, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng cây lờ mờ bốn phía.

Lại nhìn về phía trước chính là sương mù lượn lờ, bóng cây như ẩn như hiện, phảng phất quái vật đang ẩn núp trong sương mù để chờ thời cơ.

"Ma Quân!"

Thanh âm của Lăng Vô truyền ra thật xa, phiêu tán trong sương mù.

"Thái tử điện hạ thật can đảm!"

Ma Quân từ không trung đến, bốn phía lần lượt xuất hiện rất nhiều ma tộc vây xung quanh hắn.

Lăng Vô xoay người nhìn chằm chằm Ma Quân.

"Hoa Nhi đâu?"

"Nàng ấy không có việc gì, yên tâm, ta đã nói qua, ta thích nàng ấy, sẽ không tổn thương đến nàng ấy." Trong con ngươi Ma Quân mang theo vài phần thâm tình.

"Ngươi dùng nàng ấy để uy hiếp ta!" Lăng Vô cười lạnh: "Ngươi lợi dụng nàng ấy, ngươi cũng xứng đáng thích nàng ấy?"

Ma Quân: "..."

Biết ngay sẽ như thế này!

Đều là do Tiểu hoa yêu kia!

Ma Quân hít sâu một hơi.

Chuyện cũng đều như vậy, mặt mũi không thể không ném.

"Không như vậy, sao có thể hẹn Thái tử điện hạ ra?" Cần gì mẹ nó mặt mũi, trước tiên xử lý tình địch lại nói.

"Giao Hoa nhi ra!" Khí thế phẫn nộ quanh người Lăng Vô bốc lên.

"Thái tử điện hạ, muốn người, cái này còn phải xem ngươi có bản lãnh hay không."

Lăng Vô đảo mắt qua bốn phía, cảnh giác bọn hắn đánh lén mình.

"Ma Quân, không nghĩ tới ngươi lại hèn hạ như thế!"

"..."

Ma Quân âm trầm gạt ra một nụ cười.

Hắn vung tay xuống, cắn răng nghiến lợi nói: "Vậy liền để Thái tử điện hạ xem thế nào là hèn hạ!!"

Lăng Vô hơi đề phòng, cho là ma tộc vây quanh mình sẽ công kích hắn.

Thế nhưng những ma tộc này cũng không công kích hắn.

Ngược lại là trên mặt đất xuất hiện ánh sáng của trận pháp, ma tộc ở bên ngoài bày trận.

Lăng Vô biến sắc, nhanh chóng tiến về một hướng.

Đáng tiếc đã chậm.

Trận pháp đã ngăn hắn lại.

Trận pháp này...

Lăng Vô đứng bên trong trận pháp, ánh sáng cùng lửa giận trong con ngươi của hắn hỗn loạn.

"Ngươi sớm đã đợi ta đến!" Trận pháp này rõ ràng đã thiết lập trước, không thì cũng không nhanh như vậy.

"Chuyện này không liên quan đến bổn quân."

Ma Quân bĩu bĩu cằm nhìn về một phương hướng nào đó: "Cô ta làm ra."

Lăng Vô thuận theo Ma Quân nhìn về phía bên kia.

Thiếu nữ ngồi trên xích đu, ánh sáng của trận pháp vừa vặn chiếu mép váy của cô, còn lại đều ẩn giấu trong bóng tối.

"Cẩm Sắt..."

Minh Thù đưa tay quơ quơ, lại kéo một đợt giá trị hận thù: "Thái tử điện hạ, nhà ngươi tiểu khả ái nhà ngươi cũng là ta trói nha."

Trong đầu Lăng Vô ầm một cái nổ tung.

"Cẩm Sắt! Ngươi là Thần tộc lại cấu kết cùng Ma tộc!"

Minh Thù sách một tiếng, vỗ vỗ tay: "Các ngươi không hổ là một đôi trên chín tầng trời làm cho người ta ghen tị, lời nói cũng đều giống nhau."

"Coi như ta cấu kết cùng ma tộc thì thế nào?" Một giây sau Minh Thù liền nói: "Ngươi có thể làm gì ta?"

Ma Quân: "..." Đừng nói bậy, ai cấu kết cùng ngươi!!

Lăng Vô ép buộc mình tỉnh táo lại.

Hắn không nghĩ tới trong chuyện này còn có cô.

"Cẩm Sắt, có chuyện gì ngươi cứ hướng tới ta, thả Hoa Nhi ra!"

"Ta vẫn luôn hướng đến ngươi."

Mục tiêu của trẫm rất rõ ràng, chưa hề thay đổi.

Để tiểu tinh nghịch sống không vui là chức trách của trẫm.

"..."

Lăng Vô đột nhiên có chút không biết nói gì.

"Ngươi muốn thế nào?"

Minh Thù nhìn về phía Ma Quân.

Tình địch của ngươi, ngươi lên trước.

Đừng chơi chết là được.

Ma Quân: "..."

Ma Quân cho ma tộc một ánh mắt, ma tộc bắt đầu chuyển ma khí vào bên trong trận pháp.

Vốn là trận pháp mang theo ánh sáng dần dần bị ma khí quanh quẩn, bóng đen dần dần nặng xuống.

Lăng Vô bị bức lui tới vị trí ở giữa, mặc kệ hắn nói cái gì, Minh Thù cùng Ma Quân đều giả vờ không nghe thấy.

Không nhanh chóng chơi hắn, chẳng lẽ chờ người tới cứu hắn sao?

Lăng Vô tựa hồ muốn đột phá trận pháp, nhưng đáng tiếc bất kể công kích thế nào, trận pháp cũng đều không nhúc nhích.

Minh Thù cắn một cây nhân sâm, nhìn Lăng Vô bị ma khí bao trùm.

"A —— "

Trong trận pháp đột nhiên bộc phát ra một tiếng rống.

Sương mù ở Lộc Đỉnh Sơn tựa hồ cũng bị chấn động đến tản ra một chút, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua sương mù phản chiếu trên mặt đất

Bóng cây lắc lư.

Giương nanh múa vuốt không khác nào quái vật ăn thịt người.

Gió lạnh nổi lên, trận pháp lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được co lại, trong chớp mắt tiếp theo lại cấp tốc vỡ ra.

Bóng người mang theo ma khí từ bên trong lướt đi.

Ma Quân giật mình, không nghĩ tới hắn như vậy cũng có thể ra được.

"Lên!"

Hắn đẩy một ma tộc bên cạnh lên.

Mấy ma tộc lần lượt lên, Lăng Vô mỗi tay bóp một người, răng rắc hai tiếng liền tắt thở.

Động tác cắn nhân sâm của Minh Thù hơi ngừng lại, khí tức trên người Lăng Vô cùng vừa rồi không giống nhau lắm, giống như là một loại phong ấn nào đó được mở ra.

Ai, tiểu tinh nghịch này cũng muốn đi theo đường của nam chính.

Trẫm còn là một pháo hôi nhân vật phản diện.

Trẫm đã muốn làm một trùm phản diện có tiền có thế tại sao lại khó như vậy!?

Lăng Vô hiện tại là phật cản giết phật, ma cản giết ma.

"Tiểu hoa yêu, cái này mẹ nó là xảy ra chuyện gì?" Ma Quân cọ đến chỗ Minh Thù bên này.

"Điển hình là cốt truyện tuyệt cảnh thăng cấp giết ngược đi."

"A?"

Ma Quân nghe được những không hiểu gì.

Minh Thù hỏi: "Trước đó để ngươi chuẩn bị đồ vật đã chuẩn bị xong chưa?"

Ma Quân giật giật khóe miệng một chút: "... Rồi."

Minh Thù gật đầu: "Tạt đi."

Ma Quân: "Thật sự?"

Minh Thù: "Không thì ngươi đi lên đánh? Hắn hiện tại xem xét liền rất biết đánh nhau, muốn đi thì ngươi đi, dù sao ta cũng không đi."

Ma Quân: "..."

Ma Quân cảm thấy thanh danh một đời của mình đều sắp hủy trong tay Minh Thù.

Hắn nhìn ma tộc đã bị giết không ít, lại nhìn Lăng Vô đang chuẩn bị hướng về phía bọn hắn bên này, quyết định chắc chắn, nắm lấy ma tộc bên cạnh phân phó.

"Đi, đem đồ vật vừa rồi chuẩn bị lấy tới."

Ma tộc lập tức xoay người chạy ra phía sau mang theo mấy cái thùng lớn tới.

Một ma tộc trong đó xách một thùng, tại thời điểm bị Lăng Vô kiềm chế liền nhanh chóng dựa vào, đem thứ trong thùng tạt về phía thân thể hắn.

Lăng Vô phát giác được, thân hình bỗng nhiên lóe lên tránh đi chất lỏng được tạt ra, cũng một cước đá bay ma tộc kia.

"Soạt —— "

Mấy phương hướng khác đồng thời có chất lỏng bay tới.

Lăng Vô vừa vặn bị tạt trúng.

Trên người tất cả đều là chất nhờn, thân thể đột nhiên trở nên trở nên nặng nề.

Cái này là thứ đồ chơi gì?

Ma tộc lại càng hèn hạ như thế!

Lực lượng chưa dùng hết lúc này bị ép trong cơ thể, hoàn toàn không phát ra được...

Bịch ——

Thân thể Lăng Vô ngã xuống.

Các ma tộc nhìn nhau vài lần, không ai dám lên trước.

Ma Quân: "..."

Sau này làm sao hắn có thể đi gặp người khác a!

Hắn nhìn thiếu nữ vẫn ngồi trên xích đu lung la lung lay một chút.

Từ một loạt chuyện này, cô rõ ràng có năng lực tự mình giải quyết Lăng Vô, tại sao phải muốn hợp tác với mình?

Cô sẽ không phải là đang có ý đồ xấu với mình chứ?

Ma Quân cảm thấy rất có thể.

Hắn yên lặng cách xa Minh Thù một chút.

"Ma Quân, làm sao bây giờ?"

Ma Quân nhìn người nằm trên mặt đất: "Đem người trói lại cho ta."

"Vâng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui