Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Trong rừng cây rậm rạp sinh trưởng các loại kỳ hoa dị thảo, trong không khí có hương hoa lượn lờ.

Thiếu niên từ trong bụi cỏ đi tới đứng dưới một gốc cây, sương sớm từ lá cây nhỏ xuống nện trên chóp mũi thiếu niên, óng ánh trong suốt.

Thiếu niên đưa tay sờ chóp mũi một chút, nhìn về phương xa.

Thế giới này...

Biến lớn.

Thế nhưng nơi này ngoại trừ những thực vật này cũng không có những sinh vật khác.

Yên tĩnh vắng vẻ.

Hắn đứng bên trong thiên địa này, phảng phất không tìm thấy đường về.

Thiếu niên có chút ôm chặt cánh tay, tiếp tục đi lên phía trước, gió nhẹ phất qua người hắn, mang theo sự lạnh lẽo vô tận.

Tim hắn cũng từng chút từng chút lạnh buốt.

Mặt trời lên mặt trăng lặn, không biết đã đi được bao lâu, thiếu niên có chút rã rời dựa vào thân cây nghỉ ngơi.

"Tôi... Có lẽ không tìm được em."

Hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Mơ hồ nhìn thấy có người đang chạy về phía bên này.

Nhưng hắn quá mệt mỏi, thật sự nhịn không được.

-

Sạt sạt sạt ——

Âm thanh lá cây ma sát hòa âm trong gió rơi vào đáy lòng, quấn quanh tâm hồn.

Thiếu niên có chút mở mắt ra, trước mắt là một đóa hoa màu hồng vừa nở ra, hắn không biết đây là chủng loại gì, nhưng cực kỳ đẹp.

Cánh hoa rơi xuống trên mặt hắn.

Hắn đang nằm dưới táng cây.

Thiếu niên chống đỡ thân thể ngồi dậy, bốn phía không có một ai, chỉ có hoa màu hồng nối thành một mảnh.

Cánh hoa trong không khí bay múa xoay tròn giống như tinh linh.

Đây là nơi nào?

Hắn làm sao lại tới nơi này?

Không đúng...

Nơi này có người.

Người cuối cùng hắn nhìn thấy là ai?

Soạt ——

Nhánh cây trên đỉnh đầu lay động, trong biển hoa màu hồng có một người từ trên đó nhảy xuống, rơi trước mặt hắn, mang theo cánh hoa bay múa đầy trời.

Thiếu niên không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.

Hắn cẩn thận vươn tay chạm đến gò má của đối phương, xúc cảm chân thật làm khóe miệng thiếu niên chậm rãi lộ ra nụ cười.

"Tôi liền biết em sẽ không có việc gì."

Thiếu niên một tay ôm lấy người.

Cánh hoa từ trên trời giáng xuống, thân ảnh của hai người mông lung lại mơ hồ.

"Tôi rất nhớ em."

Thanh âm của hắn nghẹn ngào, mang theo sự lưu luyến ôn nhu cùng nhớ nhung.

"Tôi cho là sẽ không còn được gặp lại em."

Hắn rời đi lâu như vậy, thật sự cho là sẽ không còn được gặp lại cô.

Thế nhưng chưa đến một khắc cuối cùng, hắn không muốn từ bỏ.

Minh Thù đưa tay sờ sau ót hắn, nhẹ nhàng phất qua lưng hắn: "Không phải bây giờ đã gặp được sao?"

Cô ôm lấy mặt thiếu niên, chóp mũi chạm chóp mũi, cánh môi nhẹ nhàng chạm vào, thiếu niên lại giống như cá khát nước tham lam bắt đầu nhận lấy hương vị của cô.

-

Nam Ẩn ôm Minh Thù lại, trên mặt lộ ra mấy phần đỏ ửng: "Em không sao chứ?"

"Anh nói xem?"

"Thật xin lỗi, anh..."

Minh Thù cầm quần áo lên mặc, trên người dính nhớp không phải rất dễ chịu, nhưng cũng không tìm được nơi để tắm rửa, chỉ có thể nhịn.

Cô liếc thiếu niên bên cạnh một chút: "Anh vào bằng cách nào?"

"Liền... Như vậy vào."

"Cứ như vậy là thế nào?"

"Anh giải thích em cũng nghe không hiểu."

"Anh không giải thích làm sao biết em nghe không hiểu?"

"..."

Nam Ẩn nhu thuận bắt đầu nói một tràn danh từ chuyên nghiệp, Minh Thù đưa tay hô ngừng: "Đừng nói nữa."

Cô đem quần áo trên mặt đất nhặt lên cho Nam Ẩn, đi lên thuyền: "Lên đây."

"Đi đâu?"

"Anh sẽ không cho là em ở vùng dã ngoại hoang vu chứ?" Minh Thù buồn cười: "Mau lên."

Nam Ẩn đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay Minh Thù, mượn lực lượng của cô, một giây sau lại đem người kéo vào trong ngực, tại bên trong cánh hoa bay múa đầy trời cho cô một nụ hôn ôn nhu lại triền miên.

Trên đường trở về, Nam Ẩn một bộ dáng vẻ hiếu kì: "Sao em tìm được anh?"

"Đi ngang qua."

"Trời cao cũng định rằng chúng ta phải gặp nhau."

"..." Đồ đần.

Đi khỏi biển hoa kia, lại tiến về phía trước, Nam Ẩn rất nhanh đã nhìn thấy các tòa nhà.

Kích thước của thành phố không lớn, bốn phía đều bị màu xanh biếc bao phủ, giống như thế ngoại đào nguyên.

Minh Thù mang theo Nam Ẩn trở về, lập tức có không ít người vây xem, phần lớn đều là khuôn mặt quen thuộc.

"Bà cô nhỏ, hắn không phải..."

"Tiểu mỹ nhân, làm chuyện của anh đi."

Lão Đại: "..."

Mạn Mạn dắt lấy lão Đại rời đi: "Lúc này anh hỏi làm gì, không có mắt nhìn a."

"Hắc! Nha đầu thối hiện tại cũng dám giáo huấn tôi!" Lão Đại đưa tay liền đập vào đầu Mạn Mạn.

"Ôi." Mạn Mạn ôm đầu kêu rên: "Tôi phải nói cho Nguyên Miểu, huhuhu..."

Minh Thù đưa Nam Ẩn lên lầu.

Lão Đại vừa cùng Mạn Mạn náo động lại lặng lẽ meo meo theo sau, như kẻ gian vẫy tay về phía Minh Thù.

"Bà cô nhỏ, vậy chuyện trước đó chúng ta chuẩn bị còn cần tiếp tục không?"

"Không cần, để bọn hắn đem đồ vật dọn dẹp đi, nhanh lên, đừng để hắn nhìn thấy."

"... Được rồi." Vì sao không cho hắn nhìn thấy? Loại tình huống này, chẳng lẽ không nên để đối phương xem mình vì hắn nỗ lực biết bao nhiêu sao?

Được rồi!

Loại phàm nhân như hắn nào có thể hiểu được suy nghĩ của bà cô nhỏ.

Lão Đại từ từ xuống lầu, phân phó người đi đem đồ vật dọn dẹp.

"Vì sao?" Người bên kia không rõ ràng cho lắm: "Chúng ta làm cái này lâu như vậy, đã sắp hoàn thành, đây không phải uổng phí thời gian sao?"

"Người cũng đã trở về, không dọn dẹp giữ lại làm gì?" Lão Đại quát lớn một tiếng: "Bớt nói nhảm cho tôi, cho các người một ngày, dọn dẹp sạch sẽ cho tôi!"

"..."

Trở về rồi?

-

Trong phòng, Nam Ẩn đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới, người đến người đi trên đường phố, náo nhiệt lại ồn ào.

Hắn quay đầu lại hỏi: "Sau đó xảy ra chuyện gì?"

Minh Thù từ phía sau ôm lấy hắn, đưa tay quơ quơ trên không trung.

Mới vừa rồi còn xuân quang đầy trời, lúc này lại bắt đầu có tuyết rơi, trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều bị bao phủ trong làn áo bạc.

Mà trên đường phố một trận ồn ào.

"Em..."

Trước đó hắn nói có thể dựa theo ý nguyện của mình cấu tạo thế giới này, nhưng cũng không thể tùy theo ý muốn khống chế thời tiết như vậy.

Thanh âm tức hổn hển của lão Đại từ dưới lầu truyền đến: "Bà cô nhỏ cô dừng tay! Không muốn đồ ăn sao!? Đồ ăn đều bị cô làm cho chết rét! Cô kích động cũng không cần làm cho tuyết rơi a!"

Minh Thù: "..."

Minh Thù nhanh chóng buông Nam Ẩn ra, đem hoàn cảnh khôi phục lại.

Nam Ẩn quay người, cô có chút nghiêng thân, tay chống trên bệ cửa sổ, vòng Nam Ẩn lại trong khuỷu tay cùng bệ cửa sổ.

Cô nhướng mày cười khẽ: "Thế giới này, hiện tại em là chúa tể."

Thiếu niên hạ mắt, đưa tay mình tới: "Vậy em nguyện ý làm chúa tể trong thế giới của anh không?"

Minh Thù nhìn tay hắn, lặng im không nói.

Hô hấp của Nam Ẩn có chút dừng lại, cuối cùng cơ hồ là nín thở mà chờ đợi.

Mãi đến lúc ngón tay bị nắm lấy, tiếp theo cả bàn tay đều bị giữ chặt: "Đi thôi."

"Em đồng ý?" Thiếu niên lộ ra nụ cười mừng rỡ.

"Anh cho em cái thứ hai để lựa chọn sao?" Minh Thù hỏi ngược lại.

"Em cự tuyệt anh cũng không có cách nào..." Thiếu niên nhỏ giọng thầm thì.

"Vậy em cự tuyệt..."

"Không được." Thiếu niên lập tức đan xen mười ngón tay cùng Minh Thù, giơ tay lên, trong con ngươi lộ ra mấy phần giảo hoạt: "Đáp ứng chuyện của anh sao có thể cự tuyệt, cô vợ nhỏ."

Ta vì ngươi trải ra một con đường trong lòng, nguyện để ngươi đi qua leo lên vương tọa, trở thành chúa tể trong thế giới của ta.

Vi diện thứ 45 hoàn tất!

Qua part3 luôn nha mọi ngườiii


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận