Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

“Nói nửa ngày, mục đích của cậu là gì?” Minh Thù cắn một miếng bánh quy.  

“Cậu nói đi, tìm tôi làm gì!” 

“…” Còn không phải là vì sợ cô không hiểu được sao? 

Tiểu Sửu nhịn xuống, mắt trợn trắng, giọng nói nghiêm túc: “Chúng tôi cần đồng đội.” 

“Trước đây không lâu, vòng luân hồi thông báo cách chơi mới, chúng tôi phải lập đội chơi.” 

“Sao lại tìm tôi?” 

“Hì hì, tiếng tăm của cô ở dưới ai cũng biết, ngay cả chúng tôi ở phía trên cũng có nghe qua.” Tiểu Sửu giải thích như chuyện hiển nhiên. 

“Đương nhiên muốn tìm đồng đội có năng lực để dễ dàng thắng hơn.” 

Minh Thù: “…” Tiếng tăm của nguyên chủ lớn vậy sao? 

Minh Thù suy nghĩ một chút: “Hình như cậu chưa nhắc tới thành phố bốn sao, với cả việc các người có thể tùy ý xuống đây.” 

“Vòng luân hồi bốn sao là điểm quá độ của ba sao và năm sao, vòng luân hồi cũng không giống nhau. Người chơi có thể ở vòng luân hồi bốn sao cũng sẽ có thể xuống dưới, vòng luân hồi không yêu cầu bắt buộc nhưng đa số người chơi cấp bốn sẽ chọn tăng cấp thay vì đợi ở vòng luân hồi bốn sao. Đại khái là tất cả mọi người đều sẽ làm như vậy, những người khác cũng làm như vậy. Còn giống như cô làm loạn ở dưới… thì rất hiếm.” 

“Còn như người chơi cấp năm xuống đây thì cấp sẽ bị khống chế, không có những vấn đề khác. Nhưng sau đó hầu như không ai tới, nhưng cũng có ngoại lệ như tôi và Đề Nha.” Tiểu Sửu không nói tiếp nhưng bọn họ ở dưới này nhất định là có nguyên nhân. 

“Chúng ta quả thật không giống nhau.” Minh Thù cũng không tiếp tục gặng hỏi, chỉ mỉm cười: 

“Không phải nước chảy bèo trôi.” 

“Hì hì, cho nên cô suy nghĩ một chút xem có muốn về một đội với chúng tôi không. Tôi và Đề Nha nằm trong top mười của bảng xếp hạng.” 

Minh Thù hỏi: “Tại sao phải thành lập đội?” 

Tiểu Sửu nói: “Bởi vì cách chơi mới cần có đồng đội.” 


“Không có đội không được chơi?” 

Tiểu Sửu cười hì hì: “Đúng vậy.” 

“Nhưng tôi đã có đồng đội rồi.” 

“Cách chơi mới này... không hạn chế cấp nên có thể trực tiếp đến cùng đồng đội, tôi và Đề Nha cũng lười đi lập đội.” Tiểu Sửu hơi vẹo cổ: 

“Nếu không... tại sao tôi và Đề Nha lại muốn cô tham gia cùng.” 

À, muốn trẫm tham gia cùng vì chỉ cần ở đây đợi! 

“Để bọn họ đi chịu chết?” Cô làm đội trưởng, cấp của đội viên cô đều biết rõ, đều là người chơi cấp ba, còn có một người chơi đội sổ cấp hai. 

Để người chơi cấp ba đi làm nhiệm vụ của thế giới năm sao, đây không phải là chịu chết thì là gì? 

“Trong trò chơi luôn cần có người hy sinh nha, hì hì.” 

“Vậy sao cậu không hi sinh đi?” 

“…” 

Biểu cảm trên mặt Tiểu Sửu đại khái là "Người như tôi sao có thể hi sinh". 

Thấy Minh Thù dường như không muốn đi, Tiểu Sửu lại nói: “Cô có biết giải thưởng thắng cuộc của trò chơi là gì không?” 

“Mãn Hán toàn tịch?” Minh Thù chớp mắt: “Mãn Hán toàn tịch thì tôi sẽ đi!” 

Thật thấp hèn, chỉ vì đồ ăn vặt! 

Tiểu yêu tinh khác muốn mê hoặc trẫm! 

Nếu không phải vì lớp trang điểm dày cộm trên mặt Tiểu Sửu che chắn, chắc chắn khuôn mặt hắn lúc này sẽ thể hiện nhiều sắc thái đặc sắc phong phú. 


“Nguyện vọng của cô chỉ như vậy?” Tiểu Sửu càng nhấn mạnh: 

“Chẳng lẽ cô không muốn rời khỏi nơi quỷ quái này?” 

Minh Thù liền hiểu rõ, giải thưởng của cách chơi mới đó chắc chắn là có liên quan đến việc rời khỏi thế giới này, trở về với thế giới hiện thực. 

Nhưng có đúng là sau khi thắng sẽ thật sự được trở về với thế giới hiện thực không? 

Đây là một trong những vấn đề đó. 

Minh Thù tấm tắc hai tiếng: “Vậy mà tôi lại nghĩ rằng cậu thích thế giới này.” 

Lấy mạnh yếu làm quy tắc, sinh tử không cần bất cứ ai chịu trách nhiệm. 

“Tôi mà thích cái thế giới này sao.” 

Minh Thù nheo mắt: “Nếu thật sự rời khỏi thế giới này, trở lại thế giới hiện thực, cậu có thể tùy tiện giết người không?” 

Tiểu Sửu lập tức im lặng. 

Từ một thế giới giết chóc trở lại thế giới bình thường, không thể giống với người bình thường. 

Coi như thật sự trở về, người không tự điều khiển được mình cuối cùng cũng không có kết quả gì tốt. 

Lúc Tiểu Sửu giết người luôn ở trong trạng thái hưng phấn, hắn mà trở về nhất định sẽ trở thành một tên biến thái cuồng giết người. 

Và Đề Nha lại là một tiểu Lolita… 

Tiểu Sửu cảm giác như Minh Thù đang vướng mắc về mình, hắn lập tức định thần, nói: “Ngoài Mãn Hán toàn tịch ra, cô còn muốn ăn gì nữa không?” 

Lời nói như thế này thật không tệ nha. 


Nhưng trẫm cảm thấy có bẫy... Đồ ăn vặt đúng là rất quý nhưng sinh mệnh còn quý hơn. 

Hơn nữa bây giờ trẫm đã có đồ ăn, Mãn Hán toàn tịch có thể giữ lại để phần sau ăn cũng được. 

Giải quyết nhanh phần này, trẫm sẽ đến phần sau nên tại sao trẫm lại phải tự làm khó mình? Đỗ Miên cũng không đi ăn cái voucher đồ ăn vặt này, trẫm đi làm gì? 

“Không đi...” Minh Thù xua tay. 

Tiểu Sửu không ngờ kết quả lại như vậy, hắn quan sát lâu vậy, vẫn cảm thấy cô là một người rất dễ dụ. 

Trước đây vì vật tư, cô lập tức đứng lên quả thực xuất chúng, nhưng bây giờ có nói sao cô cũng không chịu. 

Đề Nha không có biểu hiện gì, Tiểu Sửu cười hì hì vẫn không chịu đi xuống, nhìn qua có chút tàn bạo. 

Minh Thù lập tức cách xa hắn một chút. 

Bảo vệ đồ ăn vặt, rời xa biến thái. 

Lúc bọn họ nói chuyện, phía dưới đã đánh xong, hai thành viên của Đế Quốc Mỹ Thực không biết đã chạy đi đâu, lúc này đang đứng ở trên mái nhà đối diện, nhìn có vẻ hơi chật vật nhưng cũng không thiếu đi một cánh tay hay mất đi một cái chân nào. 

Phía dưới một con trùng lớn đã chết, một con khác cũng đang hấp hối. Những người chơi còn lại cũng chết không ít, có thể chạy đều đã chạy rồi. 

Còn không thể chạy... 

Minh Thù trợn trừng mắt. 

Cô không hề do dự, trực tiếp nhảy từ trên xuống. 

Từ lúc đến thế giới này, cô chẳng những không được ăn, mỗi ngày còn phải biểu diễn nhảy lầu. 

“Dừng tay!” Minh Thù rơi xuống đất, chạy tới hướng bên kia. 

Ngươi làm ơn buông tha phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm được không? 

Phó Thần đã đè cò súng xuống, viên đạn được bắn ra. Hắn không ngờ Minh Thù đột nhiên xuất hiện, mà lại còn muốn đỡ viên đạn kia. 

Lòng ngực hắn phập phồng, cảm giác trái tim như muốn nhảy ra ngoài. 

Đỗ Miên cũng khiếp sợ nhìn Minh Thù đá mình văng ra, viên đạn trông chốc lát sẽ bắn trúng vào người cô. 


Nhưng vào lúc này, viên đạn chệch sang hướng bên cạnh, xướt qua gương mặt Minh Thù, trong chớp mắt bắn trúng côn trùng trắng lớn bên cạnh. Lớp vảy lúc này không trụ nổi, viên đạn dễ dàng xuyên vào, côn trùng trắng lớn chết ngay tức khắc. 

“Cô điên rồi!” 

Tiếng hét cuả Phó Thần từ bên kia truyền đến. 

Chỉ vài bước hắn đã bước sang đây, bắt lấy cánh tay Minh Thù, vẻ mặt vô cùng tức giận: “Muốn chết sao?” 

Hệ thống leng keng trong đầu Phó Thần, vang lên âm thanh trừ điểm, thoáng làm cho hắn bình tĩnh lại đôi chút. 

Minh Thù giơ tay lên quẹt vết máu bị viên đạn xướt qua, trong giọng nói có ý cười: “Cậu không giết cô ấy, tôi sẽ không phải xông lên.” 

Vẻ thịnh nộ trên gương mặt Phó Thần đã vơi bớt, khôi phục lại gương mặt lạnh lùng, hiện lên ánh mắt khinh miệt: “Trước đây cô cũng chẳng ưa gì cô ta, bây giờ lại giả vờ làm người tốt.” 

“Không ưa nổi cô ta cũng không có nghĩa là tôi muốn cô ta chết.” Giọng nói Minh Thù nhẹ nhàng: 

“Không phải có câu... vì yêu sinh hận sao?” 

Phó Thần: “?” Vì yêu sinh hận? Lão tử không nghe lầm chứ? Cô và ả Đỗ Miên này? Cô có biết bản thân mình là giới tính gì không? 

Nhiệm vụ của hắn là gì? 

Phó Thần bình tĩnh nhớ lại, xác định mình không nhìn lầm nhiệm vụ. 

Nhưng họ là bách hợp nha, đây là muốn lão tử đi bẻ thẳng bách hợp sao? 

Nghiêm túc chứ? 

“Cô không cần giả làm người tốt.” Đỗ Miên cũng đứng lên, cảnh giác đề phòng nhìn chằm chằm Minh Thù và Phó Thần: 

“Cô muốn hại chết tôi, bây giờ ở đây nói những lời này không cảm thấy buồn cười sao?” 

Minh Thù mỉm cười: “Thế giới này nếu không phải cô chết thì tôi chết.” 

Đỗ Miên: “…” Tin lầm cô. 

Phó Thần: “…” Đồ điên! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận