Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

"Khinh Khinh người vừa rồi ngươi nói là ai vậy? Ta trước đây chỉ thấy... trong phim có cảnh tượng như thế, lúc đó làm ta sợ muốn chết, ta nghĩ rằng mình sắp chết rồi, hắn "bụp" hai phát đã đánh hết bọn họ, thật là lợi hại!"

Tần Linh thấy Minh Thù không có phản ứng gì, nàng dừng một chút: "Khinh Khinh, có vẻ ngươi cũng rất lợi hại, ngươi học qua võ công sao?"

Trước đây đầu óc nàng khá mơ màng, bây giờ ngẫm lại người lúc đó vừa xông ra đã bị ngã, chắc chắn là do nàng ấy làm. 

"Đánh người không thành vấn đề."

Tần Linh chớp mắt: "Vậy ngươi biết bay không?"

Minh Thù "phụt" một tiếng: "Ta đâu phải là chim." 

Tần Linh tiếp tục chớp mắt, rất tò mò: "Không phải có khinh công sao? Người lúc trước có thể bay, ta cảm thấy hắn rất lợi hại."

Minh Thù cười đùa: "Ngươi muốn trở về thử thì ta đưa ngươi đi."

Tần Linh nhanh chóng lắc đầu: "Đừng đừng đừng, ta thiếu chút nữa bị hù chết, lớn như vậy mà còn không có trải qua chuyện như thế, thật là đáng sợ." 

Lúc này Tần Linh mới được thử cảm giác sống thời cổ đại.

Không có hệ thống pháp luật chặt chẽ, kẻ nào chạy trốn trong ngày giết người thì nha môn sẽ xem người đó là thủ phạm, nhưng chưa chắc có thể bắt được.

Thật muốn về nhà. 

Nghĩ tới đây Tần Linh có chút buồn bã.

Nhất thời cả hai không biết nói gì cả.


"Liễu tiểu thư, Tần cô nương, ta tiễn hai người đi một đoạn?" Một cỗ xe ngựa khiêm tốn lộng lẫy dừng lại bên cạnh bọn họ, màn che được vén lên, lộ ra khuôn mặt của tên công tử nhà giàu Trình Quy. 

Lúc trước Tần Linh bị Trình Quy ngăn cản ép hỏi chuyện nàng còn nhớ rất rõ, lúc này thấy Trình Quy, Tần Linh có chút sợ sệt trốn về sau.

Trình Quy thấy Minh Thù tiếp tục đi về phía trước, bắt đầu tăng tốc: "Vừa rồi ta mua một ít thức ăn ở Đức Tri lầu, cho Liễu tiểu thư ăn khuya."

Minh Thù chớp mắt xoay người, người hầu xinh đẹp đỡ nàng lên xe ngựa. 

Tần Linh: "..." Danh dự đâu! Vì ăn mà ngươi bán đứng cả chính mình sao?

Tần Linh cũng không muốn một mình trở về, nên nàng cũng chỉ đành lên xe ngựa, xe khởi hành, chậm rãi đi về phía thôn Vân.

Trình Quy để thức ăn trước mặt Minh Thù: "Ta cố ý dặn Đức Tri lầu làm, bây giờ còn nóng Liễu tiểu thư ăn thử đi." 

Minh Thù thử một miếng, mùi vị đúng thật không tệ.

"Vừa rồi Liễu tiểu thư thật sự làm tôi phải đi tìm." Hắn vừa tỏ tình thì nàng đã chạy mất.

Tức chết lão tử. 

"Không phải ngươi cũng tìm được sao?" Minh Thù "ồ" một tiếng.

"Chứng tỏ rằng ta và Liễu tiểu thư là có duyên trời định đó." Trình Quy rót một ly nước cho Minh Thù: "Uống nước đi, đừng nghẹn."

Tần Linh nhìn hai người bọn họ tới tới lui lui, thực sự Trình Quy rất quan tâm Minh Thù, hơn nữa hắn rất bình thường, không hề giống những tên giàu có xấu xa nhìn thấy cô gái xinh đẹp. 

Tần Linh lắc đầu, lui qua một bên làm trang sức.


"Hu hu..."

Đột nhiên xe ngựa dừng lại, bên trong xe hơi rung nhẹ. 

"Công tử, là Liễu Tâm Duyệt tiểu thư." Bên ngoài vang lên tiếng bẩm báo của người hầu xinh đẹp.

Trình Quy vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, thấy Liễu Tâm Duyệt đứng cách đó không xa, thấy khuôn mặt Trình Quy, nàng lập tức cười: "Trình công tử, ta và người hầu đi lạc rồi, trời tối như vậy có thể làm phiền Trình công tử dẫn ta trở về không?"

Sắc mặt Trình Quy tối xuống, dặn dò người hầu xinh đẹp đứng bên cạnh: "A lục, tiễn Liễu tiểu thư một đoạn." 

Người hầu được gọi là A Lục cúi người: "Đã rõ."

Minh Thù chú ý tới từ mà người hầu nói không đúng, duỗi tay đè chặt Trình Quy: "Ngươi muốn làm gì?"

Lại muốn bắt nạt phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm. 

Tay cô gái khoát lên trên mu bàn tay của hắn, da thịt mềm mịm, khiến hắn vô cùng thích thú.

Nhưng lời nàng nói không hề tốt...

"Liễu tiểu thư ghen tỵ sao?" Trình Quy đặt tay lên tay Minh Thù: "Yên tâm, ta chỉ đối tốt với nàng thôi." 

"Nếu nàng ta thiếu một sợi tóc, ta sẽ không để yên cho ngươi." Minh Thù rút về tay, ý bảo chính tự mình chọn.

Trình Quy nhíu mày, ánh mắt không để lại dấu vết liếc nhìn Minh Thù và Liễu Tâm Duyệt: "Tiễn Liễu Tâm Duyệt tiểu thư trở về Liễu phủ."


"Vâng." 

Liễu Tâm Duyệt không ngờ Trình Quy không để cho mình lên xe ngựa, hơn nữa nàng ta thấy có người ngồi trong xe ngựa... là ai, con tiện nhân Liễu Khinh kia sao?

Công tử từ Kinh Thành đến không thể không có lịch sự như thế, nhất định là Liễu Khinh con tiện nhân kia làm loạn.

"Liễu cô nương, đã chuẩn bị xe ngựa cho người, mời qua bên này." A Lục cười khéo. 

Liễu Tâm Duyệt nhìn chiếc xe ngựa phía sau, mặc dù không chung xe ngựa với Trình Quy, nhưng dù gì xe này cũng do hắn sắp xếp.

Liễu Tâm Duyệt lên xe ngựa, dọc theo đường đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể làm cho Trình Quy để ý đến nàng.

Trước kia nàng ta cũng nghĩ tới việc làm giàu, nhưng con đường này quá mệt mỏi. Hiện tại lại có cơ hội tốt như vậy... 

Lúc mới chạy xe ngựa rất bình thường, nhưng sau đó xe ngựa liền lắc lư, Liễu Tâm Duyệt cảm thấy kỳ quái, tại sao đường thôn hôm nay lại dằn xóc như thế.

Nàng vén rèm lên nhìn ra ngoài, bên ngoài là một mảng tối đen, đều là cánh rừng trong lúc nhất thời cũng nhìn ra có cái gì không đúng.

"Hí..." 

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, A Lục nhảy xuống xe ngựa.

"Vì sao không đi nữa?" Liễu Tâm Duyệt nhìn về phía A Lục.

A Lục cúi đầu: "Liễu tiểu thư, công tử cảnh cáo người, đừng có suy nghĩ đến việc không an phận, ngày hôm nay chỉ là dạy dỗ một bài học, lần sau có thể là mạng của người. Mời Liễu tiểu thư xuống xe." 

Đôi mắt Liễu Tâm Duyệt trừng lớn, khiếp sợ nhìn A Lục.

Nàng bị mã phu kéo xuống xe ngựa, A Lục vẫn như cũ cúi đầu chào nàng, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, sau đó nhảy lên xe ngựa rời khỏi.

"Các ngươi quay lại..." Liễu Tâm Duyệt lấy lại tinh thần, đuổi theo xe ngựa: "Các ngươi không thể bỏ ta ở nơi này, các ngươi hãy quay lại." 


Minh Thù nói không thể thiếu một sợi tóc thì Trình Quy đã ném nàng ở nơi đồng không vắng vẻ, nhiệt độ vào buổi tối cũng có thể nhiễm phong hàn.

Nếu bị nhiễm phong hàn không có thuốc chữa, vậy thật sự là tin tốt rồi.

Minh Thù hoàn toàn không ngờ Trình Quy sẽ làm ra chuyện như thế. 

Đương nhiên dù cho nàng biết, nàng cũng chỉ có thể nói tiểu yêu tinh này nói được làm được.

-

Minh Thù đưa Tần Linh trở về trước, sau đó mới trở về Liễu phủ, lúc đầu Trình Quy muốn tiễn Minh Thù trở về phòng, lại bị quản gia gọi lại nói là Liễu lão gia mời hắn. 

Vừa vào phòng thì Minh Thù đã cảm thấy kỳ lạ, phòng này đã bị ai đó lục soát.

Trong gian phòng đó không có gì cả, đồ của nàng đều để trong không gian của thú nhỏ, cho nên tới tìm cái gì cũng nhất định là tìm đồ của nguyên chủ.

Có thể khiến người ta hy vọng đạt được, vậy chỉ có thể là tín vật đại diện cho thân phận. 

Trước đây Liễu phụ muốn lấy tín vật đó đi, nhưng thật là kỳ lạ, chỉ cần nó vừa tách khỏi nguyên chủ thì nguyên chủ sẽ khóc rống không ngừng. Liễu phụ cũng cảm thấy vật này không đáng tiền, ông ta đã được nhiều đồ như vậy, vì để cho nguyên chủ không khóc náo nên đã đem mấy thứ đó để cho nguyên chủ.

Sau đó nguyên chủ luôn mang trong người, thế nhưng trước đó không lâu sợi dây đã bị đứt, nguyên chủ chưa kịp sửa sợi dây xong đã đổi thành nàng ta.

Minh Thù mở tủ quần áo ra, từ nơi thấp nhất lấy ra một cái rương nhỏ, nơi này đều là đồ đạc của nguyên chủ mình, sau khi sợi dây bị đứt thì nàng để đồ ở đây hết. 

Nhưng bây giờ đồ đạc không thấy đâu nữa.

Minh Thù đưa tay sờ sờ tay áo, thú nhỏ bên trong bay ra, nàng gập cái hộp lại thật mạnh.

Trò hay sắp mở màn rồi! 

Trẫm nên dùng cách nào để kéo giá trị thù hận đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận