Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Tông Nhân phủ…

Nơi đó vào được nhưng không ra được.

“Vương gia, vương gia tha mạng!” Quản gia luống cuống: 

“Vương gia, nô tài biết sai rồi, nhiều năm như vậy nô tài không có công lao cũng có khổ lao, vương gia tha cho nô tài đi!”

Lửa giận trong lòng Dật An Vương khó nén: “Ta bảo các ngươi chăm sóc cẩn thận cho Tầm Nhi, các ngươi lại chăm sóc kiểu đó?”

“Vương gia…” 

“Lôi ra.”

“Vương gia tha mạng…”

“Vương gia, chúng nô biết lỗi rồi, xin tha mạng!” 

Trong đại sảnh ồn ào, Dật An Vương quay lại phất tay, cho người dẫn mấy người này đi.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Đến khi phòng khách yên tĩnh lại, Dật An Vương thở dài ngồi một bên, rất lâu không lên tiếng. 

Đám người hầu còn lại cũng không dám nói lời nào, trố mắt đứng nhìn nhau.

Rất lâu, Dật An Vương mới lên tiếng: “Sau này việc của vương phủ giao cho thế tử phi xử lý!”

“Không muốn.” 

Dật An Vương chợt nhìn sang.

Người ta thì tranh giành đến sứt đầu mẻ trán để giành cái nhà này, sao nàng có thể từ bỏ!

“Lãng phí thể lực.” Minh Thù mỉm cười, từ chối vô cùng hùng hồn: 

“Ta không làm.”

Dật An Vương: “…”

Dật An Vương rất muốn đập vào bàn, ngươi không làm cũng phải làm! 


Nhưng nghĩ tới đứa con trai ngốc nghếch của mình, ông ta nhịn xuống, hừ lạnh một tiếng rời khỏi phòng khách.

Dật An Vương ở bên cạnh Cơ Tầm rất lâu mới rời đi.

Ông ta vẫn cho là hắn sẽ sống rất tốt ở vương phủ … Ai ngờ ở nhà của mình mà cũng là tình cảnh này. 

Áy náy và tự trách khiến Dật An Vương cảm thấy mình rất có lỗi với Cơ Tầm.

Nếu như bình thường ông ta nói chuyện với hắn nhiều hơn chút, đề phòng người hầu nhiều hơn một chút, bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài, nào có thể tận tâm như người thân.

… 

“Em nói gì?” Tống Vân Kiều hơi lớn giọng:

“Tại sao lại như vậy?”

Nha hoàn yếu ớt nói: “Nô tỳ cũng không biết vì sao, người hầu bên phủ Dật An Vương hầu như đều biến mất, chỉ còn lại mấy người già…” 

Chân mày Tống Vân Kiều nhíu lại, phía nàng ta đã chuẩn bị xong cả, bên phía Dật An Vương phủ lại đột nhiên như xe tuột xích.

“Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tống Vân Kiều hít sâu một hơi: “Dật An Vương phủ không còn nhiều người hầu, nhất định sẽ có người hầu mới, vậy thì…” 

Tống Vân Kiều vẫy nha hoàn lại, thì thầm vài câu bên tai nàng ta.

Nha hoàn liên tục gật đầu: “Vâng, nô tỳ đi làm ngay.”

… 

Gần đây phủ Dật An Vương nhận nhiều người, vương phủ hiu quạnh mấy ngày cuối cùng cũng náo nhiệt lại.

Quản gia mới nhậm chức chỉ bảo cho người hầu mới tới.

Nhắc nhở bọn họ nơi nào không thể đi, ngoại trừ khu của thế tử, chỗ vương gia ở nhất định không thể tùy tiện đi vào. 

Minh Thù ngồi ngoài viện của thế tử, nhìn đám người hầu sắp xếp vương phủ, cân nhắc xem kho báu kia của nàng ở đâu.

Chẳng có gợi ý gì, nàng đi đâu để tìm kho báu… Lẽ nào tùy tiện đào bừa sẽ đào ra kho báu!

Vân Hỷ các! 

Đúng rồi!

Nàng không biết thì sẽ có người biết.

Minh Thù điên cuồng tìm của hồi môn của mình, lấy được rồi thì liền ra khỏi phủ. 

“Nương tử…” Cơ Tầm không biết từ đâu nhô ra, chặn đường đi của nàng, ngây thơ nhìn nàng:

“Cùng ta.”

“Ngoan, ta có việc.” Minh Thù vỗ mặt hắn. 

“Tránh ra.”

Cơ Tầm mất hứng chặn nàng: “Ta không.”

Minh Thù: “…” 

Sau nửa canh giờ, Minh Thù kéo “bình dầu” (*) ra khỏi phủ.

Lúc ra khỏi phủ gặp phải Dật An Vương, thấy nàng lại quát lớn một trận, không cho phép nàng dẫn thế tử chạy loạn.

Minh Thù vui hớn hở giao Cơ Tầm cho ông ta, nàng thèm vào muốn dẫn theo “bình dầu” này. 

Kết quả Cơ Tầm khóc ầm tại chỗ, nước mắt rơi như khóc lấy tiền.

Đã bảo nam nhân không dễ rơi lệ mà?

Dật An Vương sợ quá phải trả Cơ Tầm lại cho Minh Thù, ra lệnh nàng không được phép đưa Cơ Tầm chạy lung tung, về sớm một chút. 


Con lớn không cần cha, Dật An Vương phiền lòng vô cùng.

Cơ Tầm nắm tay Minh Thù, đi trên đường tò mò nhìn tới nhìn lui, cũng may hắn khá ngoan, không chạy loạn.

Minh Thù tìm được lối vào Vân Hỷ các nhưng lại được thông báo, không có tín vật thì không thể vào. 

Không vào được, Minh Thù chỉ có thể đi tìm ba tên công tử nhà giàu kia.

Ba tên công tử này rất dễ tìm, đang vùi trong một quán rượu chơi đánh bài.

Nhìn thấy Minh Thù, công tử Giáp, Ất, Bính luống cuống đưa tay chân che lại sự thực bọn họ đã giấu Minh Thù. 

“Thế… thế tử phi, có chuyện gì thế?” Công tử Giáp chột dạ nhìn Minh Thù, đồng thời tò mò nhìn qua tên ngốc bên cạnh… Phì, thế tử.

Nàng lại dẫn cả thế tử ra ngoài.

Chuyện xảy ra gần đây, mấy người bọn họ đều rõ ràng. 

Hiện giờ Cao Bân vẫn còn nằm trên giường…

Minh Thù nói: “Đưa ta tới Vân Hỷ các một lát.”

“Lại đi?” Lần trước sự việc còn chưa đủ rùm beng sao? Lần này cô còn muốn dẫn thế tử đi náo loạn cùng? Vân Hỷ các làm gì cô rồi? 

Đương nhiên, lời này công tử Giáp, Ất, Bính không dám nói ra.

Bọn họ vội vàng dẫn Minh Thù đến Vân Hỷ các.

Sau đó liền bỏ chạy. 

Đùa chắc, thế tử ở đây, nếu có chuyện bất trắc, cho dù không liên quan tới bọn họ, Dật An Vương bảo vệ một cách điên rồ, nhất định nói bọn họ có tội, bọn họ phải làm sao?

Vân Hỷ các hầu như không thay đổi gì so với lần trước.

Minh Thù trực tiếp đến cửa hàng treo đèn lồng màu xanh lần trước. 

Cơ Tầm quay đầu nhìn bốn phía, khung cảnh ở đây hơi chật hẹp, có lẽ hắn không thoải mái, dựa vào người Minh Thù.

Trong cửa hàng vẫn là nữ tử kia, thấy Minh Thù tiến đến, nàng ta khẽ nở nụ cười gượng gạo: “Khách quan cần gì?”

Đối với sự tồn tại của Cơ Tầm, nàng ta chỉ thoáng gật đầu, tỏ vẻ lễ phép. 

Minh Thù nắm tay Cơ Tầm, dựa nửa người lên quầy, tự nhiên cười nói với nữ tử: “Mua chút tin tức.”

Nàng ta thở phào, không phải đánh người thì tốt rồi.

“Mua tin tức thì khách quan có thể đến tiệm thứ ba ở phía trước, ở đó chuyên bán tin tức.” Nữ tử chỉ đường cho Minh Thù. 

“Ta chỉ muốn mua ở chỗ của cô.”

Nàng ta rất muốn tỏ mặt lạnh nhưng nàng ta không thể.


Nhịn một chút, nữ tử cười hỏi: “Không biết khách quan muốn mua tin gì?” 

Minh Thù cúi người về phía trước, nữ tử cũng phối hợp ghé sát lại.

“Ta muốn mua tin về kho báu.”

Nữ tử nghe xong ngược lại không có biểu cảm kỳ lạ gì, chỉ hỏi một tiếng: “Khách quan muốn mua tin tức kho báu gì?” 

Minh Thù nheo mắt: “Các cô có rất nhiều kho báu sao?”

Cô ta cười nhạt không nói.

“Ta cũng không biết ta muốn mua cái nào, hay là cô bán hết cho ta đi.” 

Nữ tử: “…”

Người đâu! Kẻ săn tin lại đến rồi!

“Ngành nghề kinh doanh của Vân Hỷ các đúng là có nghiên cứu, khách quan chỉ có thể mua một tin về kho báu, khách quan nghĩ kỹ xem mua cái nào.” 

Minh Thù: “…” Trẫm có biết khỉ gì đâu! Biết còn đến chỗ của gian thương nhà cô sao?

“Khách quan có thể cho chút manh mối.” Nàng ta lại nói.

Minh Thù: “…” 

Manh mối: Không.

Minh Thù trầm tư một khắc, trong tầm mắt khẽ cười của nữ tử nói: “Mang cho ta chút đồ ăn trước đã, ta cần phải suy nghĩ một chút.”

Nữ tử: “…” 

Tuy cảm thấy người này kỳ lạ nhưng người ta không thể phá vỡ quy củ, nàng ta chỉ có thể đưa Minh Thù thực đơn.

“Cô có bán đầu bếp không?” Minh Thù gọi đồ ăn xong, đột nhiên thốt một câu.

“Xin lỗi khách quan, không bán.” Cứ như nàng ta đang nghiến răng thốt ra câu này. 

***

(*) Bình dầu: Con ghẻ, của nợ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận