Tô Vãn Vãn nhẹ nhàng đặt cái ly lên bàn, điềm đạm cười: "Tại sao không nói gì nữa, tôi muốn biết các cô đang bàn luận về chuyện gì."
Sắc mặt Vạn Tiểu Ngữ trông có chút khó coi, Tô Vãn Vãn cứ cười như thế này còn đáng sợ hơn bộ dạng giận dữ ghê gớm trước kia gấp mấy lần, cô vô ý thức siết chặt tay Lâm Tịch Hàm.
"Đau quá.." Lâm Tịch Hàm nhíu mày, móng tay của Tiểu Ngữ làm nàng đau quá!
Vạn Tiểu Ngữ lập tức buông tay, có chút thấp thỏm nói với Tô Vãn Vãn: "Tô tiểu thư, tại sao cô lại đến đây?"
Nếu những lời nói trước đó bị Tô Vãn Vãn nghe được, coi như số phận cô toi rồi!
Đãi ngộ của nơi này là tốt nhất trong số những công ty cô từng làm, nếu chỉ bởi vì khua môi múa mép mà thất nghiệp, cô biết đập đầu vào đâu bây giờ?
Cô không giống Lâm Tịch Hàm có Tổng tài chống lưng, nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, sắc mặt của cô cắt không còn giọt máu.
Tô Vãn Vãn rót cho mình một tách trà nóng, không chút để ý hỏi: "Cô tên là Tiểu Ngữ đúng không?"
"Đúng vậy." Tiểu Ngữ thấp giọng nói.
"Tôi nhớ hình như cô là nhân viên cấp dưới của thư ký Tống? Một nhân viên quèn..
tìm người thay thế cũng chẳng có gì khó khăn đâu nhỉ?"
Vạn Tiểu Ngữ hoảng hốt, ý của Tô Vãn Vãn là? Cô nhìn về phía Lâm Tịch Hàm cầu xin, chỉ hy vọng cô ấy có thể nói giúp mình mấy câu.
"Tô Vãn Vãn, cô không thể lạm dụng quyền lực trả thù riêng, Tiểu Ngữ không làm gì sai, cô chẳng có lý do gì để đuổi việc cô ấy cả." Lâm Tịch Hàm hợp lý hợp tình nói.
.