Vãn Vãn cảm thấy cực kỳ quái lạ, chẳng lẽ chuyện này vẫn thường xảy ra trước kia?
Quý Thanh chủ động vác búi đậu phộng dưới đất lên vai, việc nặng nhọc này không hề ảnh hưởng đến khí chất hắn chút nào.
Về đến nhà, Vãn Vãn rửa sạch mấy quả đào mới hái đặt lên cái bàn bằng đá, ba người ngồi dưới tàng cây vừa ăn vừa hóng mát.
"Bà ơi, trước kia cũng hay xảy ra chuyện lạ như thế ạ?"
Bà nội hồi tưởng một lúc, sau đó thuật lại: "Khi đó cháu còn nhỏ, vừa lúc đang vào mùa thu hoạch, bà một thân một mình mang theo cháu ra ruộng làm việc.
Một ngày nọ bà phát hiện bỗng nhiên xuất hiện sự tình như lúc nãy, hỏi quanh quanh trong thôn cũng chẳng ai biết hết, bà nghĩ do người nào đó hảo tâm giúp đỡ bà cháu ta, chỉ là người ta ngại nói ra.
Sau đó khi chuyện này tiếp tục xảy ra thì bà cũng không lấy làm ngạc nhiên nữa."
Nghe bà nội nói xong, Vãn Vãn cảm thấy đây ắt hẳn không phải do người làm, rốt cuộc thì có kẻ nào ngu dại đến mức thức đêm thức hôm làm việc hộ người khác, lại còn không lưu lại danh tính.
Sau khi ngồi hóng mát một chút, bà nội liền về phòng nghỉ trưa.
Vãn Vãn gục xuống cái bàn đá hoa cương, nhìn nhìn Quý Thanh, đoạn nàng hỏi: "Quý Thanh, anh cảm thấy việc này là do thứ gì làm?"
"Anh nghĩ là do thực vật thành tinh nào đó làm."
"Ừm?" Ý bảo hắn tiếp tục nói.
"Có lẽ trước kia bà nội đã cứu một yêu vật nào đó, cho nên nó muốn báo đáp ân tình." Quý Thanh dịu dàng giảng giải.
Vãn Vãn nghe xong bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, ít nhiều cũng phải cảm ơn con yêu vật kia đã giúp đỡ bà nội vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất.
"À đúng rồi, bà em không hỏi vì sao anh lại xuất hiện ở đây à?" Vãn Vãn hỏi.
Quý Thanh ngượng ngùng nói: "Anh bóp méo ký ức của bà nội, bảo là anh vừa đến sáng nay."
"Thế làm sao bà lại thấy được Hắc Huyền?" Vãn Vãn tiếp tục hỏi.
Hắc Huyền từ đâu bay trở về ríu rít: "Là do đại nhân làm pháp thuật đó, bà nội cũng thích Điểu lắm á nha!" Giọng nói nó còn mang chút kiêu ngạo.
Vãn Vãn nhéo lông nó, "Có thích đến mấy thì cũng không phải bà nội của ngươi."
"Ngao ngao ngao! Buông Điểu ra! Ma Chủ đại nhân, mau cứu điểu.." Hắc Huyền giãy giụa.
Quý Thanh cười cười, không thèm mở miệng can ngăn, ngược lại còn nhìn thiếu nữ đầy nuông chiều.
Hắc Huyền kiểu: Sống không còn gì luyến tiếc, ta chỉ là một con chim bị thất sủng..
- -
Quý Thanh không ở lại nhà Vãn Vãn bao lâu, một tuần sau hắn đã trở về thành phố.
Vãn Vãn ở quê bầu bạn với bà nội, công việc đồng áng xong xuôi, mỗi ngày nàng đều dìu bà đi bộ nâng cao sức khỏe, làm một số việc lặt vặt.
Bánh xe cốt truyện cứ tiếp tục xoay vòng, giấy báo trúng tuyển cuối cùng cũng tới tay nàng.
Nàng tính ở lại trong ký túc xá trường đại học, về phần bà nội ở quê chân cẳng không tiện đi đứng, nàng gửi ít tiền chu cấp hàng tháng cho dì hàng xóm, nhờ dì ấy chăm sóc cho bà.
Có vẻ như dạo gần đây nam chủ Thượng Quan Hoán ngày một manh động, cho nên Quý Thanh cũng vô cùng bận rộn.
Lâu lâu có dịp rảnh rỗi hai người sẽ hẹn nhau đi ăn, đi chơi như những đôi tình nhân bình thường hay làm.
Bởi vì không có nguồn thu nhập, Vãn Vãn đành đi làm gia sư, kiếm chút tiền trang trải sinh hoạt phí.
Tuy mỗi tháng Quý Thanh đều gửi vào thẻ nàng một số tiền, cũng không phải nàng không cần tiền hắn đưa, chỉ là đôi khi con gái cần độc lập một chút, như vậy thì mới có thể thoải mái theo ý mình được.
Ở trường đại học tuy rằng có đụng mặt nữ chủ, nhưng hai người lại không cùng lớp.
Nhắc tới thì thấy nực cười, thành tích của nữ chủ vẫn cứ lẹt đẹt như cũ, chắc gia đình phải đập không ít tiền mới có thể cho cô ta đậu đại học.
Lại nói bà cô chủ nhiệm cấp ba kia bị người ta tố cáo nhận hối lộ, không những bị đuổi việc mà khả năng cao còn phải ngồi tù.
Cho nên cổ nhân có câu, gieo nhân nào gặt quả nấy đâu có sai, cứ hễ làm việc xấu ắt sẽ phải hứng chịu quả báo, chỉ là quả báo đến sớm hay muộn mà thôi.
* * *
Chớp mắt một cái mùa đông đã tới, thời tiết những ngày này cho dù có là mười hai giờ trưa, mặt trời chói lóa trên đỉnh đầu cũng vẫn lạnh buốt đến nổi da gà.
Hôm nay là ngày ảnh đế Lê Xuyên tổ chức một buổi hòa nhạc, hắn vốn xuất thân là ca sĩ, sau khi trở thành ảnh đế thì đã hạn chế đi hát.
Mấy bạn cùng phòng trong ký túc xá rất hâm mộ hắn, cho nên Vãn Vãn cũng bất đắc dĩ bị lôi theo.
.