Hệ Thống Xuyên Nhanh Sổ Tay Công Lược Nam Thần


Sau khi tiếp thu hết ký ức, đôi tròng mắt màu tím nhạt của Vãn Vãn mở ra, móng vuốt đương áp lên lồng ngực trái, cảm giác đau đớn khi phải tự tay lấy máu đầu quả tim tựa như còn phảng phất trong trí não.

Hiện tại hẳn Đồ Sơn Thanh Thanh đã trọng sinh, nửa năm sau sẽ tới Phiếu Miểu Tông.

Ngày hôm qua nàng có tiếp xúc thân thể với Hắc Dạ Minh, nhưng không nghe thấy thanh âm hệ thống nhắc nhở, xem ra hắn không phải đối tượng công lược trong thế giới này.

Nếu vậy nam thần của nàng sẽ là ai?

Chưởng môn Phiếu Miểu Tông? Lão già kia?

"Ọt Ọt!" Bụng nàng réo lên.

Vãn Vãn bò dậy, những vết thương trên người đã được xử lý qua, trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Cố gắng thích nghi với thân thể hồ ly hiện tại, nàng nhảy xuống giường, tinh mắt phát hiện hình như Hắc Dạ Minh đã đặt khay thức ăn lên bàn từ lúc nào.


Lần nữa nhún bốn chân nhảy lên bàn, lại phát hiện trong bát vỏn vẹn chỉ có cơm tẻ và..
rau xanh.
Ngửi ngửi một chút, tiểu hồ ly ngạo kiều xoay người nhảy xuống mặt đất.

Đi cho hồ ly ăn rau xanh? Nực cười!

Nàng không phải Đồ Sơn Vãn Vãn, tất nhiên nàng sẽ không nhẫn nhịn chịu đựng.
Hứ!

Đoạn nàng ưỡn ngực bước tới, đẩy cạch một cái, ngạo nghễ dậm bốn chân đi ra ngoài.

Ánh sáng chói lòa bỗng chốc ập tới, trước mắt là khoảng sân rộng rãi thoáng đãng, chính giữa có một hàng cây thông cao lớn, cành lá xum xuê xanh mướt tựa phỉ thúy.

Đây là một ngọn núi nhỏ thuộc địa phận Phiếu Miểu tông, vây quanh bởi tầng sương mù trắng xóa.
Từ xa đã có thể trông thấy rất nhiều đỉnh núi cao vút khác ẩn hiện trong tầng mây mờ đục, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng Tiên hạc thanh thúy.

Vãn Vãn rời khỏi tiểu viện, lần theo ký ức chạy tới một ngọn núi gần đó.

Nàng nhớ kỹ trong Phiếu Miểu Tông có một ngọn núi, gọi là Linh Cầm Sơn, chuyên môn nuôi các loại chim kiếm lạ, ắt hẳn nơi đó có cái giúp nàng no bụng.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Vãn Vãn đã đặt chân đến ngọn núi nọ, trong Phiếu Miểu Tông ngoài đệ tử ra thì không cho phép người lạ ra vào, mỗi sáng sớm cùng chiều tối đệ tử mới tới Linh Cầm Sơn tưới nước cho linh thảo cùng cho linh cầm ăn, bởi thế nên giờ phút này khắp cả ngọn núi vắng tanh chẳng có bóng người.

Vãn Vãn lướt cặp mắt linh động tìm kiếm, phát hiện trong góc có mấy con linh cầm màu sắc sặc sỡ đang cục ta cục tác đứng đó.
Nàng sử dụng bản lĩnh hồ ly chậm rãi tiếp cận, lại nói mấy con linh cầm này chưa từng lần nào được trải sự đời, cho nên hoàn toàn không có tính cảnh giác.
Vãn Vãn bắt gọn một con dễ như trở bàn tay.

"Oác!"

"Quang quác!"


Đủ loại tiếng gia cầm hoảng hốt vang lên.

Vãn Vãn ngoạm chặt con gà ngũ sắc trong miệng, nó giãy đành đạch vài cái rồi lăn ra giả chết.

Lúc này lại xuất hiện một vấn đề khác, nàng không nhóm lửa được, chẳng lẽ phải ăn sống?

Tiểu hồ ly chẳng còn cách nào khác, đành ngậm chặt con gà trong miệng rảo bước chạy vào rừng cây.

Sau khi chạy tới chạy lui, Vãn Vãn khóc ròng khi phát hiện ra mình đã lạc đường từ lúc nào.
Trước mặt xuất hiện một cầu thang lát đá màu xanh thẫm kéo dài lên tít tận tầng mây.

Nghĩ đây là đường đi về, Vãn Vãn không nghĩ ngợi nhảy vọt lên gắng sức mà leo.

Chạy được một hồi, nàng phát hiện đường còn rất dài.
Hình như cái cầu thang này chạy lên tận Thiên Cung, trông mắt lên hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối.

Vãn Vãn cứ chạy mãi, cuối cùng lạc vào một khu vừng, càng vào sâu cây cối xung quanh càng trở nên rậm rạp, bỗng nhiên một âm thanh nhỏ xíu truyền tới.

Có người?

Trong mắt có chút vui mừng, Vãn Vãn lập tức chạy về phía đó.

Bây giờ nàng thật sự vừa mệt lại vừa đói, trong lòng chỉ muốn trở về ngọn núi của Hắc Dạ Minh nhanh chút.

Khi vừa mới chui ra khỏi bụi cỏ, thân thể Vãn Vãn bỗng nhiên cứng đơ, Ngũ Sắc Linh Cầm trong miệng cũng rơi bạch xuống đất.

Sương khói lượn lờ khắp bốn phía, cách đó không xa là một cái ôn tuyền.

Mà trong cái ôn tuyền kia là..
một nam nhân đang đứng.

Vóc người hắn thon dài, đường cong tấm lưng xinh đẹp vô cùng, nội y trắng tinh ươn ướt dính sát lên người hắn, nửa kín nửa hở càng khiến nam nhân kia trở nên mê hoặc, suối tóc đen dài tản ra trong nước tựa đóa hoa sen đương tới kỳ nở rộ.

Vài sợi tóc mềm mại như tơ lụa dán lên gò má tuyệt mỹ thần tiên, khiến lắm kẻ hận không thể hóa thành sợi tóc kia thân mật quấn lấy hắn.

Đẹp đến nỗi hít thở cũng khó khăn, cuối cùng trong đầu Vãn Vãn bật lên câu này, ánh mắt hư đốn của nàng cứ tự tiện nhìn chằm chằm nam nhân trong ôn tuyền nọ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận