Vốn tưởng rằng trong tranh cất giấu bí mật gì, hóa ra chỉ là một bức tranh họa phong cảnh bình thường, Vãn Vãn ỉu xìu bước ra.
Lát sau, cuối cùng nàng cũng phát hiện được trong giá sách có một cơ quan ẩn, quả nhiên, cơ quan không phải nằm trên giường chiếu, mà được giấu trong tủ sách.
Vãn Vãn đưa tay ấn một cái, giá sách liền từ từ di chuyển sang bên trái, để lộ ra một lối đi nho nhỏ, vách tường dọc lối đi treo đầy đá Nguyệt Quang tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nàng chẳng hề do dự, lập tức ôm Ngự Trạch bước vào, tới cuối lối đi, quang cảnh bấy giờ đã biến chuyển, đập vào mắt là một cái cầu bạch ngọc hình vòm bắc qua hồ nước nho nhỏ, phía bên kia bờ hồ là một gian nhà bé xinh.
Nhịp tim dần dần tăng nhanh, Vãn Vãn lập tức băng qua cầu, thấp thỏm đứng trước cửa gian nhà.
"Sư phụ?" Nàng nhẹ giọng gọi.
Vẫn chẳng có tiếng đáp lời, Vãn Vãn to gan vươn tay đẩy cửa ra.
Bước vào trong phòng, ngay khi thân ảnh nho nhỏ nằm trên giường kia đập vào mắt, đồng tử tím nhạt của Vãn Vãn co lại, bàn tay sững sờ buông thõng ra khiến Ngự Trạch rơi bụp xuống mặt đất.
"Aida.." Ngự Trạch đau đớn la lên, bấy giờ nó cũng đã phát hiện bóng dáng kẻ nằm trên giường kia, liền cuống cuồng đứng lên, vội vàng bay nhanh khỏi gian nhà như bị ma đuổi.
Người nọ là một cậu bé khoảng tầm tám chín tuổi, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ vô cùng, mái tóc bạch kim thật dài của hắn khác hẳn với phàm nhân, phảng phất như một vị tiên đồng đang say sưa giấc nồng.
"Thái..
Thái hạo!"
Não bộ Vãn Vãn nổ cái đùng, này..
rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Thái Hạo đã biến mất khỏi không gian hệ thống nay lại xuất hiện tại thế giới nhiệm vụ? Nàng đập đập trán, không dám tin vào mắt mình, bất giác lùi ra sau vài bước.
Lẽ nào..
sư phụ sớm chiều ở chung với nàng, chính là Thái Hạo?
Hàng lông mày thanh tú của Vãn Vãn nhíu chặt, cảm giác đau lòng do bởi bị dối gạt âm ỉ trong lồng ngực, nàng há miệng khô khốc, lại chẳng biết nói sao cho phải.
Lúc này, kẻ nằm trên giường kia cất giọng nỉ non, "Lạnh.."
Thiếu nữ nhẹ nhàng ngước mắt lên, chỉ thấy sắc mặt cậu bé trên giường tái nhợt đến mức gần như trong suốt.
Nàng vội vàng bước tới gần, bật thốt, "Sư phụ! Người sao vậy?"
Đoạn nàng nâng tay đặt lên trán hắn kiểm tra, thảng thốt phát hiện làn da trắng nõn của Thái Hạo hầu như chẳng hề có nhiệt độ, mồ hôi trên trán hắn túa ra, làm ướt đẫm một khoảng tóc mai, thân thể cũng lạnh băng tựa xác chết.
Rốt cuộc là hắn bị làm sao?
Vãn Vãn vừa sợ hãi vừa hoang mang, kéo tấm chăn đắp kín người hắn cũng chẳng ích lợi gì, Thái Hạo vẫn không ngừng mở miệng than lạnh.
Nàng đành leo lên giường nằm bên cạnh hắn, dùng nhiệt độ thân thể nhằm sưởi ấm cho thiếu niên.
Dường như hắn cũng cảm nhận được hơi ấm, lập tức trở mình, theo bản năng ôm lấy eo nàng, từ từ dựa đầu vào hõm vai thiếu nữ.
Khuôn mặt lạnh băng dán sát vào cái cổ ấm áp mịn màng, cánh tay bé nhỏ càng siết chặt hơn.
Hơi ấm cùng hương thơm quen thuộc này khiến hắn lưu luyến chẳng muốn buông ra.
Cuối cùng hắn cũng không liên tục than lạnh nữa, dần dần an ổn thiếp đi.
Lúc này Vãn Vãn mắt nhắm mắt mở nằm trên giường, cảm giác say rượu nhanh chóng đánh úp đầu óc đến choáng váng, mơ màng chìm sâu vào giấc nồng.
* * *
Ngày hôm sau, khi Vãn Vãn tỉnh lại, phát hiện Đế Cửu Thương hãy còn ngủ say như người hôn mê, nhiệt độ thân thể vẫn vô cùng thấp.
Nàng vội vàng đứng lên, niệm pháp thuật đun một nồi nước sôi.
Đêm qua toàn thân Đế Cửu Thương đã toát rất nhiều mồ hôi, bây giờ cần tắm rửa sạch sẽ, nếu không bệnh sẽ càng nặng thêm.
"Sư phụ..
Thái Hạo?" Vãn Vãn khẽ gọi, thấy hắn vẫn nằm im re, khuôn mặt nàng liền ửng hồng, nhẹ nhàng ôm lấy hắn nói, "Để ta giúp ngươi lau người vậy.."
Khi nàng vừa cởi áo ngoài của Thái Hạo ra xong, đôi đồng tử kim sắc bỗng bừng mở.
- -
Cuộc đối thoại bé xíu:
Vãn Vãn:.
Sư phụ, xin người tin con, con thật sự không có ý đồ đen tối gì đâu.
Đế Cửu Thương: Tay của ngươi..
Đang đặt ở chỗ nào?
.