Kiếm trong tay Đồ Sơn Thanh Thanh loe lóe ánh sắc lẻm, nương theo mỗi chiêu thức nàng ta xuất ra, thân kiếm tựa như một con rắn độc uốn éo lao về phía Vãn Vãn.
Hai mắt Vãn Vãn sáng lên tia cười khẩy, ôi chao, bớ người ta, nữ chủ muốn dùng Tiên kiếm giết chết nàng kìa!
Mắt thấy thế kiếm sắp chạm được vào người Vãn Vãn, trái tim đám đệ tử đều giật thót, dù sao cũng là một thiếu nữ như hoa như ngọc, ai nấy đều chẳng đành lòng..
Chưởng môn hơi cau mày, tuy ông không muốn đệ tử của mình thua cuộc, nhưng nếu để đệ tử duy nhất của tiểu sư thúc bị trọng thương, khiến hắn nổi cơn thịnh nộ, thì e rằng cả cái Phiếu Miểu Tông này sẽ đi tong.
Bất chợt Vãn Vãn chuyển động thân hình, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được, chỉ lưu lại mấy cái bóng mờ nhạt trên lôi đài.
Đồ Sơn Thanh Thanh hoa cả mắt, thấy kiếm của mình đâm chệch mục tiêu, lập tức xoay người tung một đòn hiểm độc thẳng vào trái tim Vãn Vãn.
Nàng nhớ rõ Đồ Sơn Vãn Vãn là Cửu Vĩ Hồ vạn năm có một, nếu như hấp thụ được trái tim của nàng ta, chắc chắn tu vi sẽ tăng mạnh.
Sao Vãn Vãn có thể để Đồ Sơn Thanh Thanh dễ dàng như ý nguyện, Long Cốt Tiên tựa như con linh xà xảo quyệt quấn chặt lấy thanh kiếm của nàng ta, đoạn nàng dùng lực hất phăng khiến thân thể Để Sơn Thanh Thanh quật mạnh vào cây cột trên lôi đài.
Đồ Sơn Thanh Thanh hộc ra một ngụm máu tanh nồng, cơ thể chật vật lăn vài vòng, khóe miệng hãy còn vương máu tươi, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ.
Vãn Vãn nở nụ cười với nàng ta, thì thầm nhỏ nhẹ: "Bây giờ tới lượt ta rồi!"
"Thanh Thanh!" Mặc Dạ Minh đứng cạnh chưởng môn lo lắng hét to.
Chưởng môn lại ghì chặt tay hắn, lạnh nhạt nói: "Dạ Minh, đừng kích động, lúc khẩn cấp sư phụ sẽ ra tay cứu mạng Thanh nhi."
Cuộc tỷ thí mới bắt đầu không bao lâu, nếu như mạo muội xem ngang cũng chính là vi phạm quy củ của Phiếu Miểu Tông, hơn nữa hãy còn rất nhiều đệ tử cũ lẫn mới đang ở đây.
Mặc Dạ Minh siết chặt chuôi kiếm, sát khí nồng nặc tụ lại giữa hai đầu lông mày.
Đáng lẽ trước đây hắn không nên cứu con tiểu yêu kia mà nên thẳng tay giết chết nó mới đúng.
Bấy giờ Đồ Sơn Thanh Thanh đang cầm kiếm đứng trên lôi đài, dáng vẻ yểu điệu như cành dương liễu lung lay trong gió.
Mấy đệ tử không đành lòng, lại quay sang hô với Vãn Vãn: "Tiểu sư thúc, người nhẹ tay với tiểu sư muội chút đi! Tiểu thư muội bị trọng thương rồi!"
Vãn Vãn cười lạnh, "Mắt các ngươi bị mù sao, đây là một cuộc tỷ thí!"
Mỗi chiêu thức của Đồ Sơn Thanh Thanh đều nhắm thẳng vào tim nàng, ý định giết chết nàng rõ như ban ngày, đám người này bị khiếm thị cả sao?
"Đúng là tỷ thí, nhưng mà người ra tay độc ác quá rồi, đánh hậu bối thế mà được sao.." Một vị đệ tử ngưỡng mộ Đồ Sơn Thanh Thanh đã lâu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đồ Sơn Thanh Thanh thừa dịp Vãn Vãn đang phân tâm, lưỡi kiếm nhanh như chớp đâm thẳng vào trái tim nàng.
"..."
Đám đệ tử kinh hãi thét lên, không ngờ tiểu sư muội trước giờ hiền lành lại xuất chiêu hiểm độc như vậy.
Vãn Vãn khinh khỉnh cười, Đồ Sơn Thanh Thanh chó cùng rứt giậu, ngay cả cái mặt nạ bản thân dày công xây dựng bấy lâu cũng xé nát.
Long Cốt Tiên quét vào không trung, lần nữa quấn lấy lưỡi kiếm của Đồ Sơn Thanh Thanh vài vòng chặt cứng, sau đó một âm thanh răng rắc vang lên, thanh Tiên kiếm kia đã vỡ thành hai nửa.
Tiên khí bản mạng bị phá hủy, Đồ Sơn Thanh Thanh tiếp tục hộc ra một ngụm máu tươi nhiễm đỏ cả xiêm y trắng tinh, dáng vẻ chật vật vô cùng.
"Thật ngại quá! Lỡ ra tay nặng quá rồi!" Vãn Vãn vô tội than thở.
Đám đệ tử: .
Đây là lỡ sao? Kiếm của người ta gãy nát bét hết rồi!
"..."
Đôi mắt Đồ Sơn Thanh Thanh long lên sòng sọc, cổ họng gầm rú tiếng thét chói tai, trong phút chốc hóa hình thành một con hồ ly to lớn.
Đám đệ tử: .
Tiểu sư muội yếu ớt dịu dàng khiến người ta thương yêu đâu? Con hồ ly khồng lồ đáng sợ này là sao?
Hàng lông mày của chưởng môn nhíu lại thật chặt, chỉ mỗi sắc mặt Mặc Dạ Minh vẫn đạm nhiên như thường, đáy mắt loe lóe ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn đã sớm biết chuyện sư muội là yêu, chỉ là, không ngờ Tiểu Tử bức nàng đến đường cùng phải lộ ra nguyên hình.
.