"Tỷ thí cũng phải biết điểm dừng, ngươi ra tay quá tàn độc rồi.
Tiểu Tử, ta thật không ngờ ngươi là loại người như vậy." Mặc Dạ Minh lạnh lùng nói.
Thần sắc Vãn Vãn vẫn dửng dưng như không: "À." Dứt lời, nàng xoay người bước hai bước, đoạn quay đầu nói: "Trước giờ ta vẫn luôn là người như vậy, à không, là yêu như vậy chứ!"
Mặc Dạ Minh trầm mặt, siết chặt kiếm trong tay, cất giọng cảnh cáo: "Lần sau nếu ngươi còn đụng đến nàng ấy, đừng trách ta không để ý đến tình xưa nghĩa cũ!"
Khóe môi Vãn Vãn nhàn nhạt nhếch lên, nghiêng đầu bảo: "Được thôi." Giữa mi tâm thanh tú lồ lộ tia tà khí cùng quyến rũ đòi mạng.
Vốn nàng cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, thậm chí có thể dùng từ giả nhân giả nghĩa để hình dung.
Kẻ đáng sợ nhất trên cõi đời này không phải loại người thoạt nhìn hung dữ hổ báo, mà là kẻ luôn nở nụ cười trên môi, nhưng lại có thể đâm người khác một dao từ sau lưng bất cứ lúc nào, khiến họ chết mà chẳng kịp nhắm mắt.
Loại người này bạc tình bạc nghĩa, làm mọi thứ theo ý mình, đấy mới là kẻ đáng sợ chân chính.
Con ngươi Mặc Dạ Minh co quắp lại, theo bản năng siết chặt tay.
"Sư huynh, huynh làm muội đau.." Đồ Sơn Thanh Thanh hô to, sắc mặt trắng bợt đi.
Bấy giờ Mặc Dạ Minh mới hồi thần, buông lỏng tay, đoạn bế nàng ta ngự kiếm về Tinh Thần Sơn.
Vãn Vãn cũng ôm tâm tình vô cùng tốt quay lại đỉnh Vụ Phong, chạy thẳng đến cung điện của Đế Cửu Thương.
"Sư phụ, sư phụ.."
Đập vào mắt là đại điện trống vắng chẳng một bóng người, Vãn Vãn lại đi tới căn nhà nhỏ bên trong mật thất, thế nhưng đồ đạc trong gian nhà đều đã được sắp xếp gọn gàng từ bao giờ, khung cảnh tràn ngập sự tịch mịch tận cùng.
Sư phụ đâu rồi?
Nội tâm hoảng hốt tột độ, nàng vội vội vàng vàng chạy tới hồ linh tuyền, nơi đó là niềm hy vọng cuối cùng của nàng.
Dưới tàng cây bên hồ, một nam nhân ôm huyền cầm lặng lẽ ngồi đó, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đang vỗ về dây đàn, nương theo động tác của hắn, khúc nhạc êm tai trầm bổng tựa tiên nhạc vang lên, bước chân Vãn Vãn không khỏi chững lại, chậm rãi đi về hướng nọ.
Cơn gió khe khẽ thoảng qua khiến tà váy tím nhạt của nàng hơi lay động, vài sợi tóc đen huyền nghịch ngợm phất lên, khỏa lấp khuôn mặt thiếu nữ trắng nõn nà, nàng vươn tay vuốt gọn chúng ra sau tai, nụ cười một lần nữa nhuốm đẫm khóe môi ngọt ngào, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào cặp đồng tử lãnh đạm của nam nhân.
Chỉ cần thấy hắn vẫn ổn là trong lòng nàng đã vui lắm rồi.
"Sư phụ!" Nàng đi đến bên người của hắn, khe khẽ gọi.
Đế Cửu Thương thản nhiên cất lời, "Sao rồi?"
Vãn Vãn hơi sững người, hỏi lại: "Cái gì sao rồi cơ?"
"Tỷ thí." Đế Cửu Thương ngừng gảy đàn, ngước mắt nhìn nàng, "Không bị thương chứ?"
Thiếu nữ lắc đầu, ngồi xuống nghiêng người dựa vào hắn, "Không có, cảm ơn sư phụ quan tâm."
Sau đó, hai người đều rơi vào trầm tư.
Cơn gió lại nhẹ nhàng phất qua, lần đầu tiên khung cảnh đỉnh Vụ Phong an tĩnh thế này, an tĩnh đến mức Vãn Vãn có thể nghe thấy nhịp tim của mình đang nẩy lên từng hồi dồn dập.
"Ngày mai ta phải trở về Côn Lôn rồi." Bỗng nhiên Đế Cửu Thương cất lời.
"..."
Vãn Vãn sững sờ mở to mắt, có chút nghi hoặc, không phải sư phụ là tiểu sư tổ của Phiếu Miểu Tông hay sao?
Côn Lôn, đệ nhất tiên sơn tưởng chừng chỉ tồn tại trong truyền thuyết có quan hệ gì với sư phụ?
Đế Cửu Thương vươn tay xoa xoa đầu nàng, "Ta vốn là người ở Côn Lôn, lần này hạ phàm vốn chỉ để lịch kiếp, đáng lẽ đã phải trở về từ sớm." Vì chờ đợi nàng, mà trì hoãn tận ngàn năm.
Vãn Vãn nâng đôi mắt ngập tràn kinh ngạc nhìn hắn, thật chẳng ngờ thân phận của hắn lại tôn quý nhường này, chỉ những người đức cao vọng trọng mới có thể cư ngụ tại đỉnh Côn Lôn kia.
"Sư..
Sư phụ.." Nàng vội vàng ôm chặt hông nam nhân, ngửa đầu nhìn hắn, "Người có thể..
đừng đi không?" Trong giọng nói mang theo vẻ thỉnh cầu.
Vừa mới biến trở lại hình dáng bình thường liền nói lời từ biệt, làm sao nàng có thể tiếp tục công lược hắn đây, nhiệm vụ của nàng thì tính sao?
Bấy giờ trời đã về chiều, ánh hoàng hôn hồng nhạt dính lên gò má hắn, khiến thần sắc thờ ơ của nam nhân phiếm vài phần ôn nhu hiếm có, nhưng lời thốt ra từ miệng hắn lại khiến tâm Vãn Vãn nguội lạnh, "Bản tôn phải đi thôi."
.