Trở lại không gian hệ thống, đôi mắt Vãn Vãn mở ra còn vương chút mờ mịt, nàng biết, nàng đã mất đi đại đa số ký ức các thế giới trước, nhưng chỉ nhớ kỹ duy nhất thế giới của tiểu hồ ly và Đế Cửu Thương, cũng chính là Thái Hạo.
Nàng không gặp được hắn, đến tột cùng hắn đang ở nơi nào rồi?
Vãn Vãn khẽ vung tay, giao diện màn hình ảo xuất hiện trước mặt:
Tên: Vãn Vãn
Tuổi: 18
Giá trị sức mạnh linh hồn: 71 (100 điểm tối đa)
Giá trị vẻ ngoài: 66 (100 điểm tối đa)
Giá trị mị lực: 72 (100 điểm tối đa)
Giá trị linh lực: 56 (100 điểm tối đa)
Cấp bậc :3
Tích phân: 117000
Kỹ năng: Tạm thời không có
Chúc phúc của Thần: Long Cốt Tiên
Tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó nàng phất tay ẩn giao diện đi.
"Hệ thống, Thái Hạo đang ở nơi nào? Hắn đang ở giao diện nào?" Vãn Vãn hỏi.
Sau một hồi im lặng, thanh âm Arthur vang lên.
[ Không biết.]
Vãn Vãn chạy tới bờ hồ nọ, trên cành cây ước nguyện kia lại xuất hiện thêm vài cái túi đỏ nho nhỏ căng phồng, cái cây mà nàng không thể nào chạm tới này là như thế nào, mà trong mấy cái túi đó rốt cuộc chứa đựng thứ gì, có phải là..
Mảnh linh hồn của Thái Hạo không?
[Ký chủ có tiếp tục tiến hành nhiệm vụ hay không? ] Arthur hỏi.
Vãn Vãn mở miệng: "Ta còn phải làm bao nhiêu nhiệm vụ nữa?"
[Rất nhiều, linh hồn của chủ nhân hầu như đã bể nát, ngài..] Arthur chững lại, không có ý định tiếp tục.
Vãn Vãn mất mát khép mắt lại, sau đó mới nói: "Bắt đầu nhiệm vụ đi!"
【Tích! Mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu tiến vào thế giới tiếp theo.
】 Giọng hệ thống lạnh băng.
Cơn hôn mê quen thuộc đánh úp, Vãn Vãn nhắm mắt lại.
Lúc này đây, trong đầu nàng như có ngàn vạn con ngựa hoang nghiền nát qua, đau đớn khôn tả, vô số ký ức tràn vào tựa cơn thủy triều dồn dập.
Cơ thể nàng cứng lại, đến khi xúc cảm ấy vơi đi ít nhiều, bên tai lại truyền đến một thanh âm nho nhỏ.
"Điện hạ, điện hạ, người tỉnh chưa ạ?"
Quả thực là có người đang gọi nàng, Vãn Vãn vẫn chưa hấp thu hết ký ức, mơ mơ hồ hồ mở hai mắt, phát hiện bản thân đang nằm ở trên giường bằng gỗ trầm hương rộng thênh thang, rèm trướng thêu hình phượng hoàng bay lượn hờ hững phủ xuống, có cơn gió nhẹ lướt qua khiến tấm rèm phiêu động như sóng biển chập chùng.
Chính giữa điện đặt một viên dạ minh châu rất lớn, bấy giờ nó đương tỏa ánh sáng rực rỡ tựa ánh minh nguyệt, chiếu tỏ khắp mọi ngõ ngách.
Ngọn nến cháy leo lét, mùi đàn hương nồng nặc quẩn quanh.
"Điện hạ, cuối cùng người cũng tỉnh rồi." Một thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu đứng cạnh giường, lời gọi tuy gấp gáp nhưng cung cách lại vô cùng quy củ.
Cánh tay trắng nõn ngọc ngà của người trên giường vươn ra, đỡ lấy chăn gấm quý báu ngồi dậy, suối tóc đen mượt mà tỏa ra như đóa bạch liên hoa bung nở.
Khuôn mặt mỹ miều hiển lộ, lạnh nhạt tựa dòng suối trên đỉnh tuyết sơn, từng đường nét đều tinh xảo bức người, mày liễu thon dài, mỹ nhân tuyệt sắc ấy khiến mọi loại son phấn đều trở nên tục tằn.
"Hồng Tiên, dập hương đi."
Hồng Tiên lập tức bước tới, dùng nước trà dập tắt cây đàn hương đang cháy dở dang.
"Điện hạ, chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến yến hội tiếp đãi sứ giả Tây Kỳ, người có cần trang điểm không ạ?" Hồng Tiên thận trọng hỏi.
Mấy ngày gần đây tính tình của Đế Cơ điện hạ trở nên ngày càng nóng nảy, đám cung tỳ trong Ánh Nguyệt Cung đều vô cùng cẩn trọng chẳng dám nói câu nào dư thừa, nhưng Hồng Tiên biết rõ, tính tình chủ tử nhà mình vốn dĩ không như vậy, mặc dù người là Đế Cơ điện hạ cao quý, nhưng lại đối xử với mọi người vô cùng hòa nhã.
"Ngươi ra ngoài trước đi, nội trong một chén trà tìm người am hiểu chỉnh trang tới chuẩn bị cho bổn cung." Vãn Vãn lười biếng nói.
"Vâng thưa điện hạ." Hồng Tiên khom lưng hành lễ, đoạn rảo bước rời khỏi cung điện.
Vãn Vãn ngả người xuống đệm, nhắm hai mắt lại, nàng cần yên ổn tiêu hóa hết đống ký ức trong đầu trước đã.
* * *
Lại nói đại lục này gồm hai quốc gia lớn, Đại Can quốc cùng Tây Kỳ quốc, cộng thêm mười mấy tiểu quốc nhỏ khác.
Tiên Đế Đại Can quốc bị mưu sát, trong lúc chốn cung cấm náo loạn, hài tử và nhi nữ của quốc vương đã thất lạc.
.