Hai mí mắt từ từ mở ra, Vãn Vãn nhẹ nhàng lau đi giọt lệ vương nơi khóe mi, để lộ đôi đồng tử sâu thăm thẳm, lạnh lẽo như hàn băng.
"Hồng Tiên." Nàng khẽ gọi.
Hồng Tiên đẩy cửa bước vào, cung nữ trong Ánh Nguyệt Cung tuy nhiều vô số, nhưng người được hầu hạ kề cận bên cạnh Vãn Vãn chỉ có mỗi Hồng Tiên.
Thân phận nàng vốn không chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ, nữ nhân này đã tham gia chinh chiến trên sa trường cùng Vãn Vãn chẳng thua gì cánh mày râu.
"Điện hạ, người muốn thay y phục ạ?" Hồng Tiên hỏi.
"Tìm một bộ nam trang tới đây cho ta." Vãn Vãn bước xuống giường, đôi chân trần dẫm lên mặt đất lạnh, đi tới bàn trang điểm.
Phản chiếu trong gương là bóng hình một thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành, ngay cả Vãn Vãn đã tiếp xúc với vô số mỹ nhân cũng không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Hồng Tiên nhanh chóng dâng một bộ trường bào màu đen tuyền lên.
"Điện hạ, hôm nay là đại yến tiếp đãi sứ giả Tây Kỳ, người mặc bộ trường bào này có thích hợp không?" Hồng Tiên cẩn thận hỏi.
Thường ngày điện hạ ưa thích y phục thuần trắng, chỉ có lúc ở quân doanh hay ra chiến trường người mới mặc nam trang màu đen sang quý hoặc áo giáp đỏ thẫm.
Vãn Vãn liếc nhìn tấm trường bào trong tay Hồng Tiên, bảo: "Đổi sang hồng bào."
"Vâng thưa điện hạ." Hồng Tiên cung kính đáp.
Lúc nàng toan xoay người, Vãn Vãn bổ sung một câu, "Nam trang."
"Tuân mệnh." Trên mặt lộ ra nụ cười, bước chân cũng mềm mại đi.
Cuối cùng điện hạ cũng khôi phục bộ dáng trước kia rồi.
Chỉ chốc lát sau, Hồng Tiên đã đem y phục tới, Vãn Vãn đổi xiêm y xong, đi tới trước gương quan sát.
Vóc người nàng thanh tú, cao cao gầy gầy, áo bào đỏ thẫm sang quý tỏa ra ánh sáng lung linh, ôm lấy thân thể thiếu nữ quyến rũ, làm nổi bật thêm dung nhan yêu kiều tựa đóa mẫu đơn ngạo nghễ.
"Đi thôi!" Nàng lấy một thanh nhuyễn kiếm quấn quanh vòng eo mảnh mai.
Liệt Diễm thương của nàng vốn đặt trong nội điện, mang tới yến hội có vẻ không phù hợp cho lắm, nên đành đem theo thanh nhuyễn kiếm phòng thân vậy.
* * *
Hoàng cung Đại Can đêm nay đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, ai nấy đều diện lên mình phục sức xinh đẹp quý giá nhất.
Bữa yến tiệc này là để nghênh đón đoàn sứ giả Tây Kỳ quốc, trong số đó có một người mang thân phận Thái tử quyền cao chức trọng, cho nên khung cảnh bấy giờ náo nhiệt hoành tráng hơn bao giờ hết.
Hoàng đế ngồi trên vương tọa, sắc mặt thiếu niên ấy nhợt nhạt xanh xao, chén rượu trong tay hơi lay động, hàng lông mày khẽ nhíu biểu hiện tâm trạng của hắn chẳng mấy vui vẻ.
Bên cạnh hắn không xa là một nữ nhân ăn bận sang trọng, còn ai khác ngoài nữ chính Lương Uyển Nhiên, ánh mắt ả lâu lâu lại tình tứ xẹt qua nam nhân ở chiếc ghế sứ thần, thái tử Tây Kỳ quốc, Âu Dương Lăng Duệ.
Vào khoảnh khắc hai ánh mắt va chạm, tựa hồ như họ nắm trọn toàn bộ tâm ý của nhau.
"Đế Cơ điện hạ tới." Thái giám bên ngoài cửa cung điện hô lớn.
Theo sau câu nói ấy, thân ảnh Vãn Vãn điềm tĩnh bước vào.
Vị đế vương cao cao tại thượng bỗng chốc đứng phắt dậy, nét tươi tắn nhuộm hồng khuôn mặt, hắn mừng rỡ nói: "Hoàng tỷ, sao bây giờ tỷ mới tới? Thân thể đã khỏe hẳn chưa?"
Vãn Vãn khẽ gật đầu, trong mắt cũng chất chứa đầy thứ tình cảm thân thiết, "Tạ ơn bệ hạ quan tâm, sức khỏe Bổn cung không có gì đáng ngại, chỉ là bị mùi huân hương hoàng hậu tặng làm cho đầu óc choáng váng."
Cơ Thiên Dịch vừa nghe vậy, long nhan liền trầm xuống, tức giận mắng Lương Uyển Nhiên bên cạnh: "Hoàng tỷ không thích huân hương, nàng còn tặng cho tỷ ấy?"
Lương Uyển Nhiên hết hồn, chống lại ánh mắt nhàn nhạt của Vãn Vãn, vội vã nở nụ cười cứng nhắc, "Là do thần thiếp sơ sót, nếu trưởng công chúa không thích, vậy liền..
liền vứt đi ạ."
"Bổn cung vốn tiếc công hoàng hậu tỉ mỉ tự tay làm huân hương dâng tặng, không đành lòng vứt bỏ, thôi nếu hoàng hậu thích thì ta đem trả lại..
cho hoàng hậu dùng." Nói đoạn đôi môi tuyệt sắc của Đế Cơ hơi câu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương Uyển Nhiên.
Chính là loại huân hương đó hại sức khỏe nguyên chủ bị độc dược mãn tính ăn mòn, bại bởi Âu Dương Lăng Duệ trên sa trường, binh lực hao tổn nặng nề, liên tục phải thối lui.
"Trưởng công chúa điện hạ, cái này.." Lương Uyển Nhiên tỏ vẻ bản thân bị làm khó dễ.
Chẳng lẽ Cơ Vãn Vãn đã biết trong huân hương có vấn đề!
.