"Ta không uống..
Khụ..
Khục khục.." Nước thuốc đắng nghét tràn vào yết hầu Lương Uyển Nhiên, nóng đến mức khiến ả đau đớn chảy nước mắt, nương theo động tác giãy giụa kịch liệt, vô số dược đen đục tuôn ra vấy bẩn xiêm y, chật vật khốn khổ vô cùng.
"Uống hết toàn bộ dược, không được để sót một giọt nào." Ánh mắt Đế Cơ lạnh như băng, nhìn chằm chằm cảnh tượng đang diễn ra.
Nàng phải tận mắt chứng kiến Lương Uyển Nhiên uống hết canh tuyệt tử, chặt đứt tất cả đường lui của ả ta.
Lương Uyển Nhiên, không phải ngươi và Âu Dương Lăng Duệ thông đồng với nhau sao?
Uống hết chén canh tuyệt tử này, chốn hoàng thất sao có thể chấp nhận nổi một nữ nhân mất đi khả năng sinh đẻ trở thành thê thiếp của quân vương, đến lúc đó, nàng chống mắt lên xem Âu Dương Lăng Duệ còn yêu ả được bao nhiêu.
Lương Uyển Nhiên giãy giụa trong tuyệt vọng, nhưng vẫn bị Hồng Tiên ép buộc nuốt hết nước thuốc vào bụng.
Chén thuốc đã cạn đáy, Hồng Tiên đặt nó lại vào mâm, sau đó đi tới sau lưng Vãn Vãn đứng thẳng tắp, nàng là nô tỳ của Đế Cơ điện hạ, cũng là ám vệ theo sát người, Đại Can hoàng hậu thì sao, bất kể kẻ nào, chỉ cần Đế Cơ điện hạ muốn, dù có mất mạng nàng cũng quyết cùng kẻ đó đồng quy vu tận.
"Khục khục.." Bấy giờ khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Lương Uyển Nhiên đã trở nên lem luốc, y phục xốc xếch, ả quỳ rạp trên nền đất móc họng, hòng ép bản thân nôn hết thuốc ra ngoài.
Vãn Vãn chỉ nhàn nhạt cất lời: "Nếu hôm nay ngươi nôn dược ra, sau này mỗi ngày bổn cung đều cho ngươi uống."
Thân thể Lương Uyển Nhiên cứng đờ, mỗi ngày ư?
Thì ra thứ Cơ Vãn Vãn cho ả uống không phải độc dược, vậy rốt cuộc đó là thứ gì?
Khuôn mặt ả phờ phạc, thân thể hèn mọn quỳ rạp trên nền đất, ngẩng đầu lên hỏi: "Dám hỏi trưởng công chúa điện hạ, thứ dược người cho ta uống là gì?"
Thiếu nữ ném phăng túi thơm trong tay ném xuống chỗ Lương Uyển Nhiên, thản nhiên bảo: "Chẳng qua chỉ là thuốc bổ mà thôi, trong túi thơm này đựng huân hương mà hoàng hậu từng tặng cho bổn cung, bổn cung hy vọng sau này ngươi luôn đeo nó bên người, để không cô phụ tấm lòng của bổn cung."
Từng khớp ngón tay của Lương Uyển Nhiên run bắn lên, quả nhiên Cơ Vãn Vãn đã phát hiện bí mật trong huân hương, vậy thì Lương gia và phụ thân..
Hiện tại không thể trở mặt thành thù với Cơ Vãn Vãn, Lương gia cần hành động cẩn trọng hơn, ả phải nhanh chóng tìm người báo tin cho phụ thân biết!
"Hồng Tiên, đi thôi!" Vãn Vãn đứng dậy, nhẹ nhàng dợm bước rời đi.
"Vâng thưa điện hạ." Hồng Tiên thấp giọng đáp, theo sau nàng.
Thời điểm lướt qua Lương Uyển Nhiên, Hồng Tiên lãnh đạm nhắc nhở: "Ta khuyên ngươi nên mang theo túi thơm Đế Cơ ngự ban bên người, nếu không, còn nếm khổ dài dài."
Dứt lời, Hồng Tiên gia tăng bước chân.
"Nương nương..
Nương nương..
Người không sao chứ?" Xuân Vũ vội vã chạy tới bên cạnh Lương Uyển Nhiên đang quỳ dưới đất, đỡ ả ngồi xuống giường.
Lương Uyển Nhiên lau sạch dược còn vương nơi khóe môi, vung tay tát bốp vào mặt Xuân Vũ, tức giận quát lớn, "Cút ngay cho bổn cung."
Xuân Vũ ôm má quỳ sụp xuống, không thể tin tưởng cất lời: "Nương nương, Xuân Vũ đã làm sai điều chi?"
"Tiện tỳ đáng chết, ngay cả chủ nhân cũng không bảo vệ nổi thì còn cần ngươi để làm gì! Cút đi! Cút!" Lương Uyển Nhiên với chén trà trên bàn ném phăng.
Chiếc chén sứ va chạm với mặt đất, vỡ vụn, phát ra âm thanh lanh lảnh, những mảnh vụn vương vãi khắp sàn nhà.
Sắc mặt ả lạnh lẽo, dưới cơn thịnh nộ của Lương Uyển Nhiên, đám nô tỳ sợ hãi kéo nhau lủi đi.
Đoạn ả nhìn Xuân Vũ, ngoắc ngoắc tay, "Xuân Vũ."
Xuân Vũ tựa như con chó nghe lời chủ, lồm cồm bò tới bên chân Lương Uyển Nhiên, hèn mọn gọi, "Nương nương."
"Ta đánh ngươi có đau lắm không?" Lương Uyển Nhiên cẩn thận ve vuốt gò má hãy còn in năm dấu tay.
Xuân Vũ vội vã lắc đầu nguầy nguậy, "Nô tỳ không đau, được nương nương trút giận lên là diễm phúc của nô tỳ."
"Lại đây, bổn cung có chuyện muốn nói với ngươi."
Lương Uyển Nhiên thấp giọng thì thầm bên tai Xuân Vũ: "Bổn cung đưa cho ngươi một mật thư, ngươi nhất định phải đưa phong thư này chuyển đi.."
.