Vãn Vãn vẫy vẫy tay gọi Cơ Thiên Dịch, "Dịch Nhi, chúng ta về nhà thôi."
Cơ Thiên Dịch đi qua, toan bắt chặt lấy bàn tay tuyệt đẹp nọ, nhưng chợt nhớ đến hoàn cảnh chung quanh, lại tiếc nuối rụt về.
Nhìn bóng dáng nam thanh nữ tú sóng vai rời đi, thốt nhiên Lâm Trăn Trăn nảy sinh cảm giác mối quan hệ giữa Đế Cơ điện hạ và bệ hạ có gì đó là lạ.
"Hồng Tiên tỷ tỷ, vậy còn hắn thì..
tính sao bây giờ?" Lâm Trăn Trăn vươn ngón tay trỏ chỉ về phía thi thể Lương Mậu Tài đang túa máu trên mặt đất.
Hồng Tiên chẳng buồn bố thí một cái liếc mắt, nhàn nhạt cất giọng, "Sẽ có người xử lý."
"Vậy còn ta thì sao?" Lâm Trăn Trăn ngơ ngác nói.
Đế Cơ điện hạ và bệ hạ đã sớm rời đi, nhưng mà khế ước nô lệ của nàng vẫn nằm trong tay Mai di.
Hồng Tiên quay đầu, lạnh lùng liếc nữ hài, "Từ khi ngươi tiếp cận điện hạ, thì ngươi đã không còn thuộc Tầm Phương Các nữa rồi."
Thần sắc nữ hài mừng rỡ khôn nguôi, hoàn toàn chẳng có chút chột dạ nào khi thủ đoạn của bản thân bị vạch trần trắng trợn, "Vậy, Hồng Tiên tỷ tỷ ơi, sau này phiền tỷ chiếu cố nhiều hơn."
"Gọi Hồng Tiên."
Thần sắc Hồng Tiên băng lãnh, nhóc con ỷ vào thân thể dậy thì không thành công mà tự nhận bản thân còn nhỏ, nhìn thế thôi, kỳ thực Lâm Trăn Trăn đã mười sáu tuổi rồi.
Đáy mắt Lâm Trăn Trăn có tia lém lỉnh vụt qua, vội vã đuổi theo sau: "Hồng Tiên, chờ ta với."
Lại nói chủ nhân cái mỏ vàng Tầm Phương Các này không ai khác ngoài Cơ Vãn Vãn, vị Đế Cơ khôn ngoan ấy há có thể để kẻ nào khác được phép thao túng nền kinh tế Đại Can trong lòng bàn tay.
Về phần Hà Tiên cô nương xinh đẹp tựa thiên tiên nọ thuộc về ai đêm nay, đám văn nhân nhã sĩ ấy sao mà biết được, khế ước bán thân hãy còn ở chỗ Vãn Vãn, đố kẻ nào dám mang nàng ấy đi!
Trở lại hoàng cung.
Hồng Tiên dẫn Lâm Trăn Trăn về Ánh Nguyệt Cung, Cao tổng quản cũng biết điều tự giác cáo lui.
Thân thể Cơ Thiên Dịch vốn yếu ớt, sau lần xuất cung này, cơn ho khan lại kéo tới, hắn ho khù khụ suốt, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Dịch Nhi, nào." Vãn Vãn khom người xuống, đưa tấm lưng ong thon thả đối diện với hắn.
Gò má Cơ Thiên Dịch ửng hồng, vẫn đứng bất động, thấp giọng hỏi: "A Tả, tỷ làm gì vậy?"
Thiếu nữ ngoảnh đầu nhìn hắn đầy dịu dàng, "Còn một đoạn đường nữa mới tới Ngọa Long Điện, để A Tả cõng đệ."
Đáy mắt Cơ Thiên Dịch tràn ngập sự hạnh phúc ấm nồng, ký ức thuở bé trong phút chốc ùa về.
Hắn và A Tả cùng nhau lưu lạc nhân gian, rơi vào tay bọn buôn người, cuối cùng là A Tả bảo vệ hắn, cả hai đào thoát khỏi hang ổ đáng sợ kia, trên người chẳng có một cắc bạc, chỉ có thể đi ăn xin trang trải qua ngày.
Thân thể hắn vốn yếu nhược, đi bộ được một lúc đã thở không ra hơi, mỗi lần ấy, A Tả đều khom lưng xuống nói với hắn: "Nào, Dịch Nhi, để A Tả cõng đệ đi tiếp."
Trên con đường lát đá xanh, một bóng hình đứa trẻ tuy gầy gò nhưng kiên cường cõng một đứa trẻ xanh xao khác trên lưng, phảng phất như nâng niu cả thiên hạ, chầm chậm lê bước vô định.
Thân là Đế vương, hắn không được phép yếu lòng, nhưng nội tâm Cơ Thiên Dịch lúc này như được trở lại thành đứa trẻ, hắn cúi người leo lên tấm lưng thon của thiếu nữ.
Vãn Vãn từ từ nâng thân dậy, nàng luyện võ công từ nhỏ, sức lực khỏe mạnh hơn những khuê nữ danh gia vọng tộc kia nhiều.
Hơn nữa, thiếu niên thật sự rất nhẹ, tựa như cõng lông hồng vậy.
Cơ Thiên Dịch choàng tay qua cổ Vãn Vãn, hít hà mái tóc mang theo mùi hương thơm ngát, đêm nay hắn không hề nếm bất cứ giọt rượu nào, nhưng hắn vẫn say, say đắm trong men tình mặn nồng, say đắm trong hương thơm ái nhân mất rồi.
Ánh đèn dầu dọc hành lang vương cung lúc sáng lúc tối, hằn lên mặt đất hai bóng dáng quấn quít như hòa quyện vào nhau.
"A Tả, đừng rời bỏ ta.." Hắn hạ thấp giọng nỉ non, nếu không..
hắn cũng không biết bản thân sẽ làm ra những chuyện điên cuồng đến bậc nào.
"Dịch Nhi nói gì cơ?" Thanh âm quá nhỏ, Vãn Vãn mở miệng hỏi lại.
Cơ Thiên Dịch buồn buồn thốt: "Không có gì, A Tả, tỷ đừng tới thanh lâu nữa nha, ta..
không thích."
Cái nơi thác loạn phù phiếm kia chỉ tổ làm bẩn mắt A Tả.
Vãn Vãn nghe xong, bật cười đáp: "Được, nếu Dịch Nhi không thích thì A Tả sẽ không đi nữa."
.