Chúng thần có mặt trong đại điện nhất thời im bặt, những điều Đế Cơ điện hạ nói đúng là sự thực, chính bọn họ tận mắt chứng kiến, dưới sự thống trị của nữ tử này, Đại Can từng bước một phát triển thịnh vượng, con dân được ăn no mặc ấm.
Vãn Vãn khẽ nhíu mi, ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm Lương Uyển Nhiên, "Lương Uyển Nhiên, ngươi rắp tâm hạ độc trong huân hương đem tặng bổn cung, bổn cung nhân từ tha cho ngươi một mạng, thực chẳng ngờ Lương gia ôm dã tâm tạo phản đại nghịch bất đạo!"
"Cái gì? Hoàng hậu hạ độc hãm hại Đế Cơ điện hạ?"
"Chuyện này là sao?"
"Lẽ nào Lương gia đã ôm lòng tạo phản từ lâu?"
"..."
Lương Uyển Nhiên hoảng hốt vội vàng thanh minh: "Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy? Sao ta có thể làm ra chuyện tày đình như vậy?"
"Ngươi không thừa nhận cũng được." Khuôn mặt thiếu nữ thờ ơ vô cùng: "Hồng Tiên! Truyền lệnh xuống, tối nay bắt hết thảy những kẻ tạo phản tống vào ngục!"
"Tất cả xông lên!" Lương hữu tướng ra lệnh: "Giết hết bọn họ! Huyết tẩy hoàng thành!"
Một đám tư binh xông tới, tuy nhiên lập tức bị Ngự Lâm quân trải qua huấn luyện nghiêm khắc do Vãn Vãn mang tới áp đảo, trong phút chốc đám tư binh chết gần hết, số còn lại bị bắt sống.
Lương hữu tướng cùng Lương Uyển Nhiên cũng bị ép quỳ xuống quy phục.
Vãn Vãn cầm Liệt Diễm Thương trong tay đi tới bên cạnh Cơ Thiên Dịch, mở miệng nói: "Dịch Nhi, hạ lệnh đi! Những thần tử mưu phản này đều giao cho đệ toàn quyền xử trí."
"Bệ hạ, tha cho chúng thần đi, bệ hạ, là hữu tướng ép buộc chúng thần.."
Đám thần tử này đa số đều là văn sĩ, giá trị vũ lực bằng không, lúc này ai nấy đã sợ đến vỡ mật.
Cơ Thiên Dịch lạnh lùng thốt: "Đem nhốt tất cả những kẻ mưu phản vào Thiên lao, ngày mai, vào giờ Ngọ mang đi xử trảm, thân nhân đày ra biên cương."
Ánh mắt Vãn Vãn băng lãnh nhìn chúng thần sợ hãi khóc nấc lên.
Đây chính là hoàng quyền, thứ quyền lực tuy tối cao nhưng đầy tàn nhẫn được nhuốm đẫm bằng máu tanh, đến sau cùng..
kẻ chân mệnh thiên tử mới chính là kẻ nắm quyền sinh sát trong lòng bàn tay.
"Kéo xuống!" Thiếu nữ thần tình lãnh đạm, nhàn nhạt hô.
Lương Uyển Nhiên tránh khỏi vòng vây của đám thị vệ, chạy lên đằng trước quỳ sụp xuống, suy cho cùng đám thị vệ vẫn nể mặt ả là hoàng hậu đương triều, cho nên không quá mạnh tay, kết quả để ả ta chạy thoát.
"Bệ hạ, người không thể đối xử với thiếp như vậy, thiếp là hoàng hậu của người, trong bụng thiếp còn đang mang Long chủng.."
Sắc mặt ả vô cùng bi thống, nhìn về phía Mạc tả tướng van nài, "Tả tướng đại nhân, xin ngài nói giúp với bệ hạ, trong bụng ta hãy còn mang Long chủng, ta không thể chết được!"
Mạc tả tướng toan mở miệng, lại bị ánh mắt quỷ dị của Vãn Vãn chặn đứng, ông lập tức im bặt, hai tay xoắn xuýt vào nhau.
Lương Uyển Nhiên thấy Cơ Thiên Dịch chẳng hề có phản ứng, lập tức nhìn sang phía Vãn Vãn, ánh mắt lạnh băng ấy khiến lòng ả chùng xuống, liên tục lui mình ra đằng sau, hét lớn: "Ngươi muốn làm gì? Trong bụng ta là Long chủng, lẽ nào ngươi muốn triệt tiêu máu mủ của bệ hạ?"
"Long chủng?" Vãn Vãn hé môi lặp lại hai từ này, ánh mắt tràn ngập hứng thú, giọng điệu hơi nâng lên.
Trên mặt Lương Uyển Nhiên lộ ra vẻ kinh hoảng, vội vàng gật đầu lia lịa: "Đương nhiên! Trong bụng ta là hài tử của bệ hạ!"
Cơ Thiên Dịch lạnh lùng thốt: "Trẫm chưa từng lâm hạnh ngươi, lấy Long chủng ở đâu ra?"
Sắc mặt đám thần tử biến đổi như tắc kè hoa, tuy nhiên chẳng ai dám hó hé một lời nào.
"Cái..
cái gì?" Gò má Lương Uyển Nhiên bợt đi, vậy nam nhân hàng đêm mây mưa với ả là ai? Tại sao có thể như vậy được?
"Không có khả năng!" Lương Uyển Nhiên khóc rống lên, nghiến răng nghiến lợi rít: "Bệ hạ! Sao người có thể nói như vậy? Trong bụng thiếp thật sự mang giọt máu của người!"
Ánh mắt Vãn Vãn thấp thoáng ý cười khinh khỉnh, đoạn nàng bình tĩnh bảo: "Thân thể bệ hạ không tốt, chưa bao giờ lâm hạnh ngươi.
Hơn nữa, bổn cung sớm biết Lương gia ôm lòng tạo phản, há có thể để cho ngươi mang Long chủng, thứ trước kia bổn cung cho ngươi uống, chính là..
canh tuyệt tử."
"Vậy trong bụng ta.." Lương Uyển Nhiên như người mất đi hồn phách, miệng liên tục lẩm bẩm, vậy những biểu hiện nôn nghén cùng cảm giác khó chịu trong người ả thì sao?
.