Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Địa điểm vòng thi thứ hai là một quảng trường rộng rãi, ước chừng đủ cho cả ngàn người. Tuy nhiên tính luôn cả giám khảo thì tổng nhân số ở đây cũng chưa quá ba trăm người. Chỉ bằng nhiêu đó, cũng đủ hiểu vòng loại khắc nghiệt đến cỡ nào, cũng như những thuần thú sư thiên phú cao hiếm hoi ra sao.

Bởi vì Khâm Thanh không tham gia vòng một, cho nên không ai nhận ra hắn, vì vậy cũng không tính là nổi bật. Dù sao vào đến vòng này ai mà không phải là thiên kiêu chi tử, cho dù có e ngại năng lực của nhau, ngoài mặt vẫn một bộ bình thản. Chỉ có vài tên thuần thú sư nhà quê chưa hiểu sự đời, may mắn vớt vát được lên màu vàng mới nhìn trước nhìn sau lộ liễu ra mặt.

Tần Húc Sinh là một kẻ kiêu ngạo, lại hay mang thù, kẻ nào đã bị hắn cho vào sổ đen thì đừng hòng mơ đến việc không sứt mẻ miếng thịt nào. Nhưng hắn cũng chưa đến mức vứt cả đầu óc, vì vậy sau khi về đã cho người thăm dò thuần thú sư đó. Sau khi biết được đó chính là Khâm Thanh, cũng nghe sơ qua về chuyện của hắn ở Khâm gia, Tần Húc Sinh đắc chí cười. Năng lực thông linh mạnh thì thế nào, chẳng phải ngay cả một yêu thú cũng không khế ước được đấy thôi! Hiện tại hắn cũng chỉ triệu hồi ra có mỗi một con Bạch Thố, tuy cấp bốn nhưng lại có thể làm gì! Bằng vào một con Phong Lang cấp bốn của hắn, cũng dư sức xé xác con thỏ đó!

"Khâm Thanh! Ta xem hôm nay ngươi còn viện lý do gì để trốn tránh!"

Khâm Thanh từ xa nghe thấy giọng hắn, trong lòng đã chán ngán không thôi, thậm chí nổi lên sát tâm, ngoài miệng vẫn treo tươi cười như có như không. Đối với những tên này, căn bản không nên phí lời, dùng nắm đấm thay cho miệng mới là đúng đắn.

Lâm Mặc cũng không ưa Tần Húc Sinh, nhất là cái ánh mắt hắn nhìn Khâm Thanh với cậu tràn đầy khinh bỉ. Bạch Thố thì thế nào! Cấp bốn thì thế nào! Khâm Thanh chưa đến hai mươi đã ký khế ước được với yêu thú trung cấp, còn hắn thì đến tận gần ba mươi mới ký được với một con Phong Lang cấp bốn, chỉ có thế cũng khoe khoang. Nếu Khâm Thanh triệu hồi Mị Hồ ra, phỏng chừng toàn bộ thí sinh ở đây không có ai là đối thủ của hắn!

Nhưng hắn bị gọi là con gián đánh mãi không chết không phải không có lý do. Lần đầu tiên bị vả mặt ở vòng một kỳ thi tuyển sinh, Tần Húc Sinh cư nhiên vẫn không sợ chết tiếp tục lao vào tìm chết ở vòng hai. Vòng hai lại bị Khâm Thanh vả mặt tiếp, nếu là người bình thường e rằng đã cố gắng né nhân vật chính càng xa càng tốt. Đằng này hắn lại vẫn tiếp tục mưu đồ gây rối trong suốt thời gian ở học viện. Nào là lén đổi thức ăn khiến yêu thú Khâm Thanh bị đau bụng, rồi thì tranh giành nhiệm vụ, lại còn sai người chặn đường Khâm Thanh mà đánh mặc dù cuối cùng người bị đánh lại là bọn chúng,... Nhưng do ở trong học viện cấm chém giết, cho nên Khâm Thanh dù muốn xử lý Tần Húc Sinh cũng chỉ khiến hắn bị thương là tối đa. Mãi đến tận thú triều, Khâm Thanh mới nhân cơ hội khiến hắn bỏ mạng, dứt khoát giải quyết xong con gián này.

Tần Húc Sinh không được đáp lại, vô cùng tức giận, cảm thấy Khâm Thanh đây là đang muốn đối nghịch với chính mình! Nếu đã như vậy, lát nữa hắn sẽ cho Khâm Thanh biết thế nào là lễ độ!

Khi đến giờ bắt đầu, cánh cổng dẫn vào quảng trường đóng lại. Từ trên bầu trời vang vọng tiếng chuông ngân nga như báo hiệu bắt đầu. Ngay lúc đó từ trên cao đáp xuống một thiếu nữ mặc bạch y, cưỡi trên mình một con hạc trắng, bộ dáng trích tiên mười phần. Vì khoảng cách khá xa nên không ai rõ con hạc đó là yêu thú gì, thiếu nữ lai lịch thế nào, bất quá nghe khí thế cũng biết tuyệt đối không phải yêu thú cấp thấp! Mọi người còn đang xôn xao, thiếu nữ đã bước xuống, mỉm cười nhìn một vòng nói: "Ta là Du Như, lão sư của học viện và cũng là giám khảo của vòng thi này. Các ngươi có thể gọi ta là Du lão sư."

Lại quan sát một hồi, Du Như tiếp tục: "Vòng hai này chúng ta sử dụng hình thức đấu quần ẩu võ đài để so tài, đến khi nào còn hai mươi người cuối cùng thì thôi, tin tưởng đa số các ngươi cũng biết điều này. Tuy nhiên năm nay chúng ta quyết định sửa lại thể lệ thi một chút. Bởi vì mỗi vị thuần thú sư đây đều là nhân tài, nếu có mệnh hệ gì thì quả là tổn thất lớn của đại lục, cho nên học viện Thanh Long quyết định bắt đầu từ năm nay trở đi, quyết đấu có thể bị thương, nhưng không được ảnh hưởng đến sinh mệnh!"

Tiếng bàn tán lại ào ạt trỗi dậy, hầu hết đều phấn khích tán thành. Mặc dù là tuyển sinh, nhưng trường hợp tử vong khi đang thi đấu cũng không phải chưa từng có. Nếu tránh được việc này, bọn họ mừng còn không kịp, nói gì đến phản đối.

Chỉ riêng Tần Húc Sinh mặt mũi vặn vẹo tức giận không thôi. Không ngờ Khâm Thanh lại may mắn đến thế, lại thoát được một kiếp! Nếu đã thế, hắn cho dù không giết được Khâm Thanh, cũng phải khiến đối phương tàn phế! Đời này kiếp này cũng đừng mong làm thuần thú sư!

Đồng dạng thất vọng như Tần Húc Sinh còn có Khâm Thanh. Hắn đã chướng mắt tên tóc đỏ này lắm rồi, định trong thời gian thi đấu lén ra ám chiêu xử lý hắn. Nào ngờ năm nay lại thay đổi điều lệ, xem ra chỉ có thể tạm thời tha cho tên kia một mạng. Nhưng đánh cho gãy cái tay hay mất cái chân vẫn không sao...

Đợi một hồi nữa, Du Như tằng hắng một tiếng, tiếp tục phổ biến quy định: "Chúng ta đã đặt kết giới ở quảng trường này, khi giá trị sinh mệnh còn dưới 10% sẽ tự động bị truyền tống ra ngoài. Đồng thời những ai muốn bỏ cuộc cũng có thể trực tiếp bóp nát thẻ dự thi của mình, sẽ được rời khỏi. Cho đến khi chỉ còn hai mươi người trong kết giới cuộc đấu sẽ không chấm dứt."

"Đây là thi đấu, các ngươi có thể thử sức với nhau, nhưng tuyệt đối không nên đuổi cùng giết tuyệt. Ngoài ta ra còn có mười vị giám khảo khác theo dõi, cho nên nếu có bất kỳ ai muốn nhân cơ hội giết kẻ khác đều sẽ bị truất quyền thi đấu! Ta cũng khuyên các ngươi, nếu cảm thấy không thể tiếp tục thì nên bỏ cuộc, đừng cố quá sức để bản thân bị thương tổn nặng nề, sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này. Tương lai các ngươi còn dài, không cần quá cố chấp."

"Như vậy, nếu không ai còn câu hỏi gì nữa, vòng thi bắt đầu!"

Ngay sau khi dứt lời, Du Như lại nhảy lên hạc trắng bay vút lên trời, chỉ trong phút chốc đã biến mất tăm.

Những thí sinh dưới quảng trường không dám tùy tiện hành động, vì thế chậm rãi thăm dò nhau. Chẳng mấy chốc một vài liên minh đã được lập ra, hầu như ai cũng kiếm người tổ đội. Những người còn sót lại, đều nhanh chóng bị đánh dấu là "yếu ớt, vô dụng".

Khâm Thanh không vội vã tìm người lập đội, trái lại hết sức bình tĩnh. Lâm Mặc ngược lại vô cùng sốt ruột. Trong tiểu thuyết vì Khâm Thanh thể hiện tài năng ở vòng một, cho nên ở vòng hai được nhiều người tới mời lập tổ đội. Nhưng hiện tại hắn căn bản chẳng khác gì một tên thuần thú sư vô danh tiểu tốt a! Lỡ như bị những kẻ khác lao vào hội đồng thì sao!

Cảm nhận được tâm trạng của Bạch Thố, Khâm Thanh vuốt ve hai cái tai của nó, "Đừng lo lắng. Ngươi phải tin tưởng vào chủ nhân của mình chứ."

Đại bạch thỏ cọ cọ tay, tỏ vẻ không sao cả. Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, cậu có lo cũng không được gì. Hơn nữa Khâm Thanh là con ruột của ý chí thế giới, cũng không thể bị đánh đến bầm dập thua cuộc đi!

Một số thí sinh đã bắt đầu lao vào chiến đấu, một số kẻ khác đứng xem, lại có kẻ tìm kiếm "con mồi" cho mình. Khâm Thanh lẳng lặng lập một kết giới che dấu khí tức. Hắn không lập đội, như vậy xông vào đánh là không có khả năng, dù thắng vẫn thiệt hại lớn. Chi bằng ngư ông đắc lợi, đợi đến phút cuối thì hơn.

Kẻ có suy nghĩ như Khâm Thanh không ít, nhưng họ không có một con yêu thú cấp cao cấp chuyên về huyễn thuật để giúp che dấu bản thân, cho nên chẳng mấy chốc khắp quảng trường đã loạn thành một đoàn. Chỉ trong vòng một canh giờ, số thí sinh từ khoảng ba trăm người giảm xuống chỉ còn một trăm. Khi con số xuống còn tám mươi, thì những người còn lại đều là tinh anh trong tinh anh, không khí có chút ngưng trệ hẳn.

Khâm Thanh nhận thấy đoàn người của Tần Húc Sinh đang tiến đến gần, ra tay làm cái thủ pháp dỡ bỏ kết giới. Vì để dụ dỗ Tần Húc Sinh đâm đầu vào, đến bây giờ hắn vẫn chưa triệu hồi Mị Hồ ra, chỉ có mỗi Bạch Thố. Quả nhiên Tần Húc Sinh trông thấy Khâm Thanh đứng một mình không có đồng đội lại chỉ có một con Bạch Thố, trong lòng sảng khoái càng thêm đinh ninh Khâm Thanh chỉ là phế vật, lập tức liền cho người xông lên.

Hai tên hồ bằng cẩu hữu của Tần Húc Sinh thiên phú không cao bằng hắn, yêu thú cũng chỉ là cấp thấp. Nhưng so với thuần thú sư trên toàn bộ đại lục thì chúng cũng được xem là nhân tài có triển vọng, cho nên trước nay vẫn rất tự mãn. Theo lệnh của Tần Húc Sinh, cả hai liền nhanh chóng triệu hồi yêu thú của mình ra đối đầu chính diện.

Ngay tức khắc trước mắt Lâm Mặc xuất hiện thêm một con gà và một con rắn. Toàn thân con gà đỏ rực như cháy lửa, là một yêu thú cấp hai. Con rắn màu xanh lục có vằn đen trên thân, miệng phun chất độc kêu xì xì, là yêu thú cấp ba. So với Bạch Thố có ngoại hình đáng yêu dễ thương thì hai con thú này trông càng giống yêu thú hơn nhiều.

"Cứ để ta xử lý chúng cho." Mắt thấy Khâm Thanh định triệu hồi Mị Hồ, Lâm Mặc liền ngăn lại. Chỉ hai con yêu thú cấp thấp, căn bản không cần gọi yêu thú cao cấp ra đối phó, làm vậy chẳng khác gì lấy dao mổ trâu xẻ thịt gà. Hơn nữa cậu là đàn ông, cũng có tôn nghiêm của mình! Không thể chấp nhận kiếp sống bán manh làm nũng trốn sau lưng người khác được!

Khâm Thanh suy xét thấy thực lực Lâm Mặc hẳn không có vấn đề gì, bèn gật đầu, còn dặn dò thêm: "Cẩn thận, không cần làm gì liều lĩnh."

Lâm Mặc liền phóng xuống đất, trực tiếp đối diện hai con yêu thú, nhe răng trợn mắt lấy khí thế. Nhưng xét do chủng loài, bộ dáng này trông chỉ buồn cười, hoàn toàn không chút áp đảo nào hết! Hai tên kia trông thấy vậy cười ha hả, một tên còn chế giễu: "Phế vật quả nhiên là phế vật! Đến yêu thú cũng ngu ngốc như vậy!"

Sau khi ký khế ước, chủ nhân có thể sử dụng năng lực của yêu thú ở một mức nhất định. Đó cũng là lý do vì sao khi nãy Khâm Thanh có thể trực tiếp tạo kết giới mà không cần triệu hồi Mị Hồ. Nhưng dù sao trước nay hắn chưa từng đấu với ai mà dùng năng lực của yêu thủ cả, chỉ có luyện tập thôi, cho nên hai tên trước mắt có thể xem như bao cát xui xẻo để hắn luyện tập.

Khâm Thanh không nói lời nào xông lên, tốc độ nhanh như chớp khiến hai kẻ kia còn chưa kịp làm gì đã lăn ra đất. Một tên hoảng quá vội vã bốc lên một quả cầu lửa từ tay, quăng về phía Khâm Thanh. Ngọn lửa tuy không quá nóng nhưng cũng đủ bỏng da. Hắn nhanh nhẹn né tránh sang một bên, rồi xoay người đánh vỡ thẻ dự thi của đối thủ. Tên đó ngơ ngác còn chưa kịp phản ứng, đã bị truyền tống ra ngoài.

Có bài học của đồng bạn, tên còn lại càng thêm cẩn trọng. Hắn rút dây roi ra, quất mạnh về phía Khâm Thanh. Trên dây roi có kịch độc của rắn, một khi trúng phải tuy không đến mức chết nhưng cũng tê liệt toàn thân trong nửa canh giờ. Đáng tiếc tốc độ quất roi của hắn không nhanh bằng tốc độ tránh né của Khâm Thanh, không có cách nào bắt trúng hắn. Hơn nữa hắn còn phải duy trì thông linh để ra lệnh cho yêu thú mình tấn công, bị phân tán thành hai như thế này, lại càng thêm luống cuống. Cuối cùng Khâm Thanh một kích đánh thẳng về phía ngực vỡ nát thẻ dự thi của hắn, trước khi truyền tống còn phun một ngụm máu, ước chừng cũng không thoải mái gì.

Bên Lâm Mặc càng dễ dàng hơn, cậu cũng không nhất thiết phải đánh bại chúng, chỉ cần giữ chân cho đến khi Khâm Thanh đánh xong chủ nhân của chúng là được. Huống hồ cậu cũng là yêu thú trung cấp, nếu thua trong tay con gà và con rắn này, vậy cũng quá mất mặt a! Lâm Mặc vờn chúng qua lại đến rối loạn tinh thần, trí tuệ chúng lại không cao, bị Lâm Mặc đùa bỡn trong lòng bàn tay cũng không biết làm gì. Sau khi tên quăng lửa bị truyền tống ra ngoài, con gà cũng biến mất theo hắn. Còn dư lại một con rắn, cậu càng thoải mái xử lý. Rắn bị cậu cắn mấy ngụm, tức đến nhe nanh nhưng lại không làm được gì, cuối cùng vẫn bị truyền tống ra ngoài theo chủ nhân.

Lâm Mặc đang hết sức hài lòng thì một bóng đen lao đến, quất cậu một phát thật mạnh. Mặc dù ngay sau đó hoàn hồn cố gắng dùng sức, ước chừng cậu cũng bay xa tới năm mét. Nhìn kỹ lại thì đó là một con sói to lớn, lông màu xám đang nhìn về phía cậu nhỏ dãi. Lâm Mặc trong lòng cảm thấy rờn rợn, ánh mắt con sói này cũng quá kỳ lạ đi!

Hệ thống 419: [Đây là Phong Lang cấp bốn]

Nha... Tên nghe có vẻ quen quen... Dường như đã từng nghe qua ở đâu...

[Món ăn yêu thích của chúng là Bạch Thố, nhất là những con mập mạp còn sống]

Di?! Σ("・ω・Ⅲ) Chẳng phải đó là tên của yêu thú mà đám thợ săn lúc trước bắt được cậu nhắc đến sao?!

Hóa ra nó coi cậu như thức ăn?!!

Phía sau con sói là một con rết đỏ dài chừng cả mét, chỉ là yêu thú cấp ba nhưng bề ngoài thì tởm lợm vô cùng. Nhìn thấy con rết, đến chạm vào cậu cũng chẳng muốn, đừng nói là cắn một ngụm.

Phẩm chất ban đầu của yêu thú ảnh hưởng rất lớn, mà hiện tại có thể dễ dàng nhận ra. Đồng dạng là cấp bốn, cậu đây trải qua tu luyện (ngủ) thời gian dài cũng chỉ lớn hơn Bạch Thố cấp một một chút, lông đẹp hơn chút, tốc độ cũng nhanh hơn. Trong khi đó Phong Lang sinh ra đã là cấp bốn, không những tốc độ nhanh lại còn có thể điều khiển gió, còn được tặng kèm hàm răng sắc bén. Một bên vũ trang đầy đủ, bên còn lại trần như nhộng, Lâm Mặc sâu sắc thấm thía cái gọi là "thằng ba hộp sữa thằng không hộp nào".

Nếu có gì nổi trội hơn thì đó là trí tuệ của cậu hiện tại cao hơn nó mà thôi. Nhưng xung quanh trống trải không có gì để tận dụng, cho dù cậu thuộc hết binh pháp Tôn Tẫn cũng không có cách nào áp dụng được. Ngay cả chạy trốn cũng không thể.

Khâm Thanh thấy tình huống như vậy, đã sẵn sàng triệu hồi Mị Hồ ra. Nhưng ngay sau đó hắn tái mặt nhận ra không thể truyền thần thức vào túi yêu thú. Mà Tần Húc Sinh đối diện mặt đầy chế nhạo cười vang, "Ha ha! Khâm Thanh, ngươi nghĩ ta không biết ngươi còn có hậu chiêu sao? Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng ta nãy giờ khoanh tay đứng nhìn là vì không thèm ỷ mạnh hiếp yếu?"

Tần Húc Sinh là một kẻ kiêu ngạo, nhưng về phương diện chiến đấu thì hắn cũng không phải bùn nhão trát không nổi lên tường. Khâm Thanh, phế vật Khâm gia lại có thể miễn thi vòng một vào thẳng vòng hai, sao có thể chỉ là một kẻ bình thường! Nhất định hắn còn con bài chưa lật. Về phần đó có phải là một con yêu thú mạnh mẽ hay không, Tần Húc Sinh không có hứng thú tìm hiểu, cũng không hoàn toàn chắc chắc đó là hậu chiêu của Khâm Thanh, nhưng hắn cũng sẽ không để Khâm Thanh có cơ hội triệu hồi ra. Xem ra hắn lần này đoán đúng, bỏ tiền mua tấm Triệt Linh phù này ngăn chặn thần thức của chủ nhân với túi yêu thú trong thời gian nửa canh giờ cũng không phải vô dụng.

Triệt Linh phù có thể tạm thời ngăn chặn thần thức của thuần thú sư tiến vào túi yêu thú để triệu hồi chúng ra. Tuy nhiên tấm bùa này lại có nhược điểm chí mạng là cần thời gian một chung trà để khai triển, hơn nữa trong lúc khai triển phải tận lực tập trung tuyệt đối không thể xao nhãng. Cho nên Tân Húc Sinh mới để hai tên kia xông lên trước, vừa để thăm dò thực lực của Khâm Thanh, vừa giúp hắn có thời gian phát động bùa. Nay Khâm Thanh không thể triệu hồi thêm yêu thú để hỗ trợ, chỉ với một con Bạch Thố cấp bốn, phần thắng nhất định thuộc về hắn!

Khâm Thanh trầm mặt, khí tức như muốn nổi bão. Hắn đã quá chủ quan, không ngờ tên Tần Húc Sinh này cũng không hoàn toàn ngu ngốc như vẻ bề ngoài. Tuy không triệu hồi được Mị Hồ không có nghĩa là hắn chắc chắn sẽ thua, nhưng bị người khác tính kế như thế này cũng không mấy dễ chịu.

"Hừ, học viện không cho phép thuần thú sư giết nhau, nhưng lại không quy định không được giết yêu thú." Tần Húc Sinh tiến đến gần, cười nham hiểm. "Nếu đã vậy cứ để con Bạch Thố kia làm đồ lót dạ cho Phong Lang của ta cũng được."

Đồng tử Khâm Thanh hơi co rút lại, trong lòng hoàn toàn nổi hỏa! Ban đầu thì muốn đoạt yêu thú của hắn, giờ thì đòi giết yêu thú của hắn! Xem hắn là quả hồng mềm muốn bóp sao cũng được sao! Hơn nữa... Chỉ cần nghĩ đến Bạch Thố sẽ chết, trái tim của hắn lại đột nhiên đau đớn, không thể nào hô hấp được. Hắn cười gằn đáp lại từng tiếng: "Tần Húc Sinh, chỉ bằng mấy trò vặt vãnh đó cũng muốn đánh thắng ta sao? Quả là mộng tưởng!"

Nói rồi cả hai lại xông vào chiến đấu. Đấu pháp của Tần Húc Sinh không tệ, Khâm Thanh cũng không thua kém, trong lúc nhất thời thắng bại khó phân.

Bên này Lâm Mặc lại chật vật không thôi. Cậu nghe thấy hết những lời Tần Húc Sinh nói, tự dưng hiểu được tình huống của mình hiện tại có bao nhiêu không xong.

"Ngọa tào! Này không giống kịch bản!"

[Vốn dĩ trong kịch bản ban đầu không có sự tồn tại của cậu, cho nên Khâm Thanh triệu hồi Mị Hồ ngay từ đầu trận giả dạng thành yêu thú trung cấp, vì vậy Tần Húc Sinh cũng không có cơ hội dùng Triệt Linh phù]

Cho nên sự tồn tại của cậu là nguyên nhân của tất cả?

[Nếu ký chủ chết sẽ bị truyền tống khỏi thế giới này, cho nên tôi khuyên cậu vẫn nên tập trung vào thì hơn]

Lâm Mặc tuyệt vọng không thôi, nhưng cũng không thể thay đổi được gì. Cậu quyết định tấn công con rết trước. Tuy nó gớm nhưng cấp thấp hơn, tổng thế nào cũng vẫn dễ xử lý hơn Phong Lang nhiều. Nhưng Lâm Mặc vẫn quá tự tin vào bản thân. Cậu hiện tại đang bị hai con yêu thú đánh cùng lúc, mỹ danh gọi là hai đánh một, nói thẳng thì là đánh hội đồng, giữ cho bản thân không bị thương là may lắm rồi, nói gì tới đánh trả. Trong một lúc bất cẩn, chân sau của cậu còn bị Phong Lang táp cho một cái, may mà né kịp mới không bị cụt, nhưng máu cũng chảy ướt cả lông, đi khập khà khập khiễng.

Lâm Mặc: "Tôi sắp chết!! Tôi sắp chết!!!"

419: [Cũng không phải lần đầu]

Lâm Mặc:... Cứ như vậy thì làm sao chúng ta có thể tiếp tục yêu thương?

419: [Chỉ là một cái chân thôi, năng lực tự chữa trị của yêu thú rất mạnh, vài ngày là khỏi hẳn]

Lâm Mặc: "Nhưng trước đó thì con sói này nó đã nuốt tôi vào bụng rồi!!!"

419: [Cố gắng mà chống cự đến khi Triệt Linh phù hết tác dụng đi vậy]

Ngoài cách đó ra thì cũng không còn cách nào khác, Lâm Mặc chỉ đành cắn răng không rên tiếp tục chiến đấu. Cậu không muốn kéo chân sau Khâm Thanh, càng không muốn vì bản thân mà làm thay đổi kịch bản vốn có.

Cậu không biết, ngay từ lúc thấy cậu bị thương Khâm Thanh đã tức giận lắm rồi. Động tác của hắn càng thêm quyết liệt, chiêu nào chiêu nấy đầy hiểm hóc, mấy lần Tần Húc Sinh cũng bị đẩy vào thế bị động. Nhưng chỉ đến thế thôi, cũng không dễ dàng đánh vỡ thẻ dự thi của hắn được. Tần Húc Sinh hơn Khâm Thanh cả mười tuổi, kinh nghiệm chiến đấu hiển nhiên cũng phong phú hơn nhiều, dù Khâm Thanh là thiên tài cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn chiếm thế thượng phong.

Thời gian càng trôi qua, Lâm Mặc càng thêm mệt mỏi, tốc độ cũng ngày càng chậm. Cái chân bị thương gần như hoàn toàn không thể cử động. Nhưng cậu vẫn cứ phải chạy, né tránh, lại còn tìm cách dẫn dắt sự chú ý của chúng để đám yêu thú đó không quay sang tấn công Khâm Thanh. Chỉ là dù cố đến đâu thì cơ thể cũng có lúc phải kiệt sức. Lâm Mặc không thể nhúc nhích dù thêm một ly nào nữa. Con rết đỏ đang lặng lẽ bò đến từ phía sau, Phong Lang lại nhào tới ngay trước mặt. Giây phút trông thấy cái mồm to như chậu máu của nó, Lâm Mặc đinh ninh mình chết chắc rồi. Ngẫm lại thấy tự mình nhìn bản thân bị xé nhỏ ra cũng quá kinh khủng, cậu nhắm mắt lại để khỏi phải thấy những cảnh máu me rùng rợn.

Nhưng Phong Lang bỗng dưng tru lớn, rồi có tiếng rơi bịch xuống đất. Lâm Mặc mở mắt ra. Cậu vẫn chưa chết. Phong Lang bị đá sang một bên đang nằm thoi thóp. Con con rết đỏ thì đã bị giẫm bẹp. Ánh mắt cậu đầy ngơ ngác nhìn ra sau, chỉ thấy một con hồ ly bảy đuôi đang đứng đó.

Không ngờ thời gian của Triệt Linh phù đã kết thúc, số cậu xem ra... vẫn chưa chết.

Mị Hồ rất tức giận, giận đến độ nó vừa ra tay đã đánh chết một con yêu thú cấp thấp, thoi thóp một trung cấp. Đây không phải phong cách bình thường của nó. Mị Hồ thích vờn đối thủ, nhưng nếu không có lý do đặc biệt nó cũng không hay giết chóc. Nhưng vừa rồi nhìn thấy đại bạch thỏ thê thảm khắp người toàn là máu, nó không thể nào chịu nổi, vừa ra tay là sát chiêu.

Tuy nó hay khi dễ Bạch Thố, nhưng không có nghĩa ai cũng có quyền! Một con sói hôi hám, một con rết gớm ghiếc cư nhiên cũng vọng tưởng giết chết Bạch Thố, quả thật là chọc người sôi gan. Ánh mắt của Mị Hồ dần trở nên ngoan độc, nhìn về phía Tần Húc Sinh. Chủ gì tớ nấy không sai, toàn một đám tiểu nhân ti bỉ. Một quãng thời gian dài không nhận được truyền âm của Khâm Thanh, nó đã ngờ ngợ có vấn đề. Khi định thoát ra khỏi túi yêu thú lại phát hiện bị cản lại! Nếu không phải nó kịp thời chạy ra, chẳng phải đại bạch thỏ đã bị ăn thịt rồi sao!

Mị Hồ tạm thời dùng một huyễn thuật nhỏ lên Bạch Thố, giúp nó không cảm thấy mệt mỏi đau đớn nữa. Nhưng huyễn thuật cũng chỉ là huyễn thuật, không cảm thấy gì, không có nghĩa là đã được chữa trị, "Thỏ ngốc, hiện tại ta dùng huyễn thuật giúp ngươi không cảm thấy đau đớn nữa, nhưng chỉ là không cảm thấy mà thôi. Ngươi ngồi yên ở đây đừng có mà chạy lung tung, nghe rõ chưa?"

Cho dù có chữa trị hết đi chăng nữa Lâm Mặc cũng không muốn chiến đấu nữa, ngoan ngoãn gật gật đầu. Mị Hồ hết sức hài lòng, nó quay trở về chiến trường chính. Đối thủ vẫn chưa giải quyết, chưa trả thù cho Bạch Thố xong, nó không thể nào giải tỏa cơn tức được!

Về điểm này, Khâm Thanh cũng nghĩ như vậy. Cả hai người lần đầu tiên cùng chung nhận thức về một việc.

Mị Hồ vừa xuất hiện đã gây chú ý toàn trường thi, kể cả ban giám khảo. Cho dù suy tính thế nào, cũng không ngờ có thí sinh lại sở hữu cả yêu thú cao cấp a! Phải biết học viện Thanh Long cũng có giới hạn độ tuổi, chỉ nhận học sinh từ 35 tuổi trở xuống. Mà nhìn Khâm Thanh còn chưa đến hai lăm! Chỉ với độ tuổi này đã sở hữu yêu thú cấp cao, năng lực phải nghịch thiên đến mức nào!

Có Mị Hồ hỗ trợ, Tần Húc Sinh chẳng khác gì chuột trong lồng, muốn chạy chạy không được, mà phản kích cũng không xong. Đề phòng hắn bóp nát thẻ dự thi để thoát ra ngoài, Khâm Thanh đã nhanh tay cướp lấy thẻ của hắn rồi nhét vào túi. Đối mặt với một người một yêu đầy phẫn nộ, yêu thú nhà mình con thì chết con bị thương nặng, Tần Húc Sinh chỉ có thể bị đánh. Cố tình cả hai lại chọn đánh sao cho thật đau nhưng lại không ảnh hưởng đến sinh mệnh, thành thử Tần Húc Sinh chịu khổ không thôi. Cuối cùng khi sinh mệnh của hắn chỉ còn 10%, cũng tương đương với thoi thóp thì bị truyền tống ra ngoài, mất tư cách dự thi.

Lâm Mặc:... Ngọa tào, dường như kịch bản-kun lại chạy sai đường nữa rồi!

Đánh thì cũng đã đánh, thù cũng đã trả, không nhất thiết phải khiến hắn rớt khỏi top 20 đi!! Tần Húc Sinh đi rồi, lấy ai làm pháo hôi chuyên thọc gậy bánh xe đây hả!! Những ngày tháng sắp tới... ngẫm lại, nếu không có tên tóc đỏ ấy, quả thật dễ chịu hơn nhiều... Nhưng! Nhưng mà cũng không thể như vậy được! Đuổi hắn đi ai sẽ tìm đường chết thay đây! Σ( ̄ロ ̄lll)

Cho nên suốt thời gian sau đó Mị Hồ oai vũ ra sao, Khâm Thanh được nhận vào học viện thế nào, thậm chí cả quãng đường đi từ học viện về nhà trọ cậu đều hoàn toàn không biết. Đến khi giật mình ngó lại thì thấy bản thân đã nằm trên giường trong nhà trọ rồi. Mà Khâm Thanh thì lại đang ngồi một bên lau chùi vết máu cho cậu.

"Chuyện... chuyện gì đã xảy ra? Mị Hồ đâu? Cuộc thi thế nào rồi?" Cho dù cậu thất thần cũng không thể đến mức như phim tua nhanh a!!!!

"Mị Hồ đi ra ngoài có chút việc. Cuộc thi kết thúc rồi." Khâm Thanh từ tốn trả lời. Hắn xem xét vết thương sau đùi của Bạch Thổ, ánh mắt hơi trầm xuống. Màu đỏ của máu đối lập với màu lông trắng của nó, nhìn phá lệ rõ ràng. "Hẳn là Mị Hồ đã dùng chút huyễn thuật khiến ngươi mê man một chốc."

Là như vậy sao... Bất quá như thế cũng tốt, lúc ấy cậu thật sự rất mệt mỏi, nếu không có huyễn thuật của Mị Hồ chống đỡ, phỏng chừng đã ngất ngay tại chỗ rồi.

"Xin lỗi."

Lâm Mặc ngơ ngác nhìn sang. Hình như cậu nghe lầm thì phải? Tại sao Khâm Thanh lại xin lỗi cậu? Hắn sẽ không phải làm điều gì sai trái với cậu đi?

"Là do ta chủ quan." Khâm Thanh nhìn thấy đại bạch thỏ ngơ ngác như vậy, tâm cũng mềm xuống. Bàn tay hắn xoa xoa đỉnh đầu Bạch Thố, "Nếu không phải do ta, ngươi cũng không bị thương."

Không sao đâu nhân vật chính, thật lòng cậu không hề trách móc Khâm Thanh gì đâu. Ngay cả cậu là kẻ đã đọc qua cốt truyện còn không biết cái Triệt Linh phù biến thái ấy thì nói gì đến Khâm Thanh. Hơn nữa đánh nhau bị thương là chuyện bình thường, vết sẹo là vinh quang của đàn ông đó!

"Ngươi sẽ không ghét bỏ ta đi?" Giọng Khâm Thanh có chút tủi thân, nhưng gương mặt hắn vẫn bất biến như cũ, khiến Lâm Mặc có chút hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Nhưng nhìn Khâm Thanh như thế này, nội tâm cậu cũng chịu không nổi. Rõ ràng... hắn cũng chỉ là một đứa trẻ chưa lớn thôi. Khâm Thanh lạnh lùng, mạnh mẽ, bá khí trắc lậu, nhưng hắn còn chưa đến hai mươi nữa.

Nếu so với cậu lúc chết thì còn nhỏ tuổi hơn!

"Sao lại có chuyện đó chứ." Đại bạch thỏ cọ cọ tay của Khâm Thanh. "Ta sao có thể ghét bỏ chủ nhân."

Khâm Thanh quấn băng vải quanh vết thương từng vòng, đến khi hoàn toàn chắc chắn rồi mới hài lòng thắt một cái nơ con bướm. Hắn ôm lấy cậu vào lòng, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên, ta biết ngươi không phải như vậy."

Mà cho dù ngươi có ghét bỏ ta đi nữa... ta vẫn sẽ không buông tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui