Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Cả bầu trời trong xanh không một gợn mây. Thế nhưng ở khu vực phía sau cách học viện Thanh Long năm dặm, từng hàng từng hàng mây đen ùn ùn kéo đến, tiếng sét ì ầm đáng sợ vô cùng. Thỉnh thoảng còn thấy được từng đạo chớp tím đánh mạnh xuống đất, dù cách năm dặm vẫn cảm nhận được uy lực, huống hồ là ngay kế bên.

Người đang độ kiếp chính là Lâm Mặc. Khâm Thanh lẫn Mị Hồ đều đang đứng bên ngoài, lòng sốt ruột nhưng không thể can thiệp, chỉ có thể chờ đợi lôi kiếp thành công.

Khâm Thanh không phải lần đầu thấy lôi kiếp, lúc trước Mị Hồ cũng từng độ kiếp rồi đấy thôi. Nhưng tâm tình hắn bây giờ hoàn toàn khác hẳn lúc trước. Bạch Thố yếu đuối như vậy, đâu như Mị Hồ da dày thịt béo, sao có thể chịu đựng bị đánh mấy đạo lôi kiếp chứ! Hắn không cần Bạch Thố trở nên mạnh mẽ, cũng không cần nó thành người, nhưng cuối cùng thì Bạch Thố của hắn vẫn trở thành yêu thú cao cấp. Trước kia hắn từng nghĩ về việc này, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy. Hẳn là đại bạch thỏ đã rất chịu khó tu luyện, vì cho dù thiên phú hắn nghịch thiên thế nào cũng không dễ dàng khiến yêu thú từ đỉnh cấp bốn nhảy lên cao cấp chỉ trong vài năm ngắn ngủi.

Mị Hồ cũng rất sốt ruột, mà ngay cả bản thân nó cũng chẳng hiểu được. Ngọa tào, người độ kiếp cũng không phải lão tử, thế nhưng còn lo lắng hơn con thỏ kia. Đối với yêu thú mà nói, độ kiếp là bước chuyển tiếp để trở thành yêu thú cấp cao, cho nên chúng đều vô cùng mong chờ. Tuy đánh xuống đau đấy, nhưng đợi qua hết rồi sẽ càng thêm cường hãn. Chỉ là nhìn bóng con thỏ chịu từng đợt lôi kiếp bổ xuống như vậy, nó cũng thấp thỏm trong lòng. Trong quá khứ cũng chưa có con Bạch Thố nào thành công tu luyện lên đến phẩm cấp yêu thú cao giai, cho nên cũng không rõ chủng loài này có chịu được lôi kiếp không a! Vạn nhất chịu không nổi, bị đánh chết thì sao giờ!

Khi đạo cuối cùng bổ xuống, Lâm Mặc có cảm giác như được giải thoát. Ngay từ khi bị đánh lần đầu tiên, cậu đã đau đến mức muốn kêu cha gọi mẹ. Này căn bản không phải dành cho người a! Cố tình càng bị đánh thì càng tỉnh táo, không thể nào ngất được, cậu chỉ có thể tự an ủi bản thân mình sắp xong rồi. Nên khi vừa xong, cảm giác cả cơ thể như tẩy thai hoàn cốt, Lâm Mặc vui sướng đến độ nước mắt đầm đìa. Cậu đợi ngày này cũng quá lâu rồi được không!

Từ trong bước ra một mỹ thiếu niên tóc trắng. Thân thể mềm mại dẻo dai, làn da trắng nõn, thật chỉ muốn sờ vào. Gương mặt thiếu niên tinh xảo vô cùng, ánh mắt sáng như sao, lại còn đang ươn ướt rơi nước mắt, bộ dạng như vậy, thật làm người nhịn không được muốn ôm vào lòng xoa bóp một phen. Khâm Thanh cũng nghĩ như thế, trong lòng hắn như đang có sợi lông vũ cào cào ngứa ngáy không thôi. Nhưng giây lát sau khi thấy thiếu niên hoàn toàn bước ra ngoài, hắn lập tức đen mặt.

Thiếu niên hoàn-toàn-xích-lõa! Căn bản là một mảnh vải che thân cũng không có! Lúc trước Mị Hộ độ kiếp thành công, nó còn biết huyễn hóa ra một tấm trường bào che thân đấy!

Nếu chỉ có hắn thôi thì không sao, nhưng còn có mặt Mị Hồ ở đây, sao có thể... không có thể thống gì như thế! Cho dù đều là nam nhân, cũng không thể khoe cơ thể ra ngoài được!

Hắn cởi áo ngoài của mình khoác cho thiếu niên, che thật kín cơ thể của cậu, còn hung hăng mà nhìn Mị Hồ một cái, ý bảo đừng có mà nhìn lung tung. Mị Hồ chỉ nhún vai rồi vờ như không thấy gì, quay sang chỗ khác.

Ở bên nhau cũng mấy năm rồi, nếu không nhìn ra được chủ nhân của nó có độc chiếm dục đáng sợ đối với Bạch Thố, mắt nó hẳn là cũng mù rồi đi! Lúc ẩn ẩn phát hiện ra chuyện này, nó còn tấm tắc trong lòng, không ngờ khẩu vị Khâm Thanh lại nặng đến như thế, cư nhiên một con thỏ cũng xuống tay được.

Khâm Thanh có độc chiếm dục với Bạch Thố, nhưng đó có gọi là yêu hay không, chính hắn cũng không rõ. Dù hắn có cầm thú thế nào thì cũng không thể động tình với một yêu thú được. Cho nên trước khi Bạch Thố có thể thành công trở thành yêu thú cấp cao, hắn sẽ không quá chú tâm. Nhưng giờ đây nhìn thiếu niên nhỏ nhắn bị hắn bọc kín lại dùng đôi mắt ngây thơ nhìn mình, nội tâm Khâm Thanh cũng vài phần rung động, có lẽ, hắn thật sự thích đại bạch thỏ...

Nhưng thích không có nghĩa là để cậu được sủng mà kiêu! Nhất định phải gia giáo cho tốt! Bắt đầu từ việc không được phép lõa thể trước mặt người khác, ngoại trừ hắn!

"Bạch Thố, hiện tại ngươi đã hóa thân thành người, không thể tùy tiện như trước nữa, không được phép không mặc quần áo trước mặt người khác." Trong lòng yên lặng bổ sung, trừ ta.


"Nga, ta hiểu rồi." Lâm Mặc bề ngoài ngoan ngoãn, trong lòng phun tào không ngừng. Ngọa tào, cậu cũng đâu muốn khoe mông chạy ra đường, ai ngờ yêu thú thế giới này chịu lôi kiếp hóa hình người xong đều lõa-thể! Sao cậu biết được bộ đồ Mị Hồ mặc sau khi độ kiếp là nhờ huyễn thuật huyễn hóa ra chứ!

Khâm Thanh thấy Bạch Thố gật gật đầu một bộ nhu thuận như vậy, hận không thể ôm vào lòng. Cuối cùng hắn vẫn kiềm lại được, giảm bớt kích động hít sâu một hơi mà nói: "Nếu không còn chuyện gì, chúng ta trở về học viện."

Kể từ lần nhập học đến giờ đã bốn năm trôi qua, Khâm Thanh cũng từ một tân sinh chuyển thành một thuần thú sư sắp tốt nghiệp. Thời gian trôi qua nhanh như vậy khiến Lâm Mặc vẫn luôn nuối tiếc trong lòng. Theo lý thuyết Tần Húc Sinh tuy thi rớt năm đó vẫn có thể thi lại những năm sau. Cũng không biết Khâm Thanh với Mị Hồ hạ độc thủ như thế nào, cậu nghe người ta đồn rằng đích tử Tần gia bị thương nặng, chưa đến dăm ba năm thì không khỏi được. Tần gia chỉ có một nhi tử duy nhất, tuy không thể vào học viện Thanh Long cũng thật đáng tiếc, nhưng căn bản cũng không đáng bán mạng a! Một lần dưỡng thương này mất hẳn mấy năm trời, bỏ phí biết bao nhiêu thời gian quý giá để chữa trị, hơn nữa đạo tâm của hắn bị rối loạn cho nên ảnh hưởng rất lớn đến việc tu luyện của yêu thú. Cho nên đến hiện tại cậu vẫn chưa có cơ hội gặp mặt lại Tần tóc đỏ. Bớt đi một Tần Húc Sinh, cuộc sống nhân vật chính trong học viện thoải mái hơn hẳn, nhưng cũng không có cơ hội để thu phục tiểu đệ và em gái, thành thử sau bốn năm cốt truyện càng ngày càng lệch. Cũng may chưa đến mức bay thẳng đến sao Hỏa, nếu không cậu chỉ còn nước khóc không ra nước mắt.

Bốn năm không bị nhiệm vụ quấn thân này là quãng thời gian sung sướng nhất của Lâm Mặc kể từ khi đến thế giới này. Cần ăn thì ăn cần ngủ thì ngủ, ngẫu nhiên có thể đi dạo vài vòng tập luyện giãn gân cốt, vô tình bán manh thu hút vô số thiếu nữ. Ngươi nghĩ xem, khắp nơi xung quanh đều là những con yêu thú lực lưỡng cường hãn, một chút cũng không đáng yêu, đột nhiên lại xuất hiện sinh vật như Bạch Thố, đây là manh chết người a! Lâm Mặc có thể khẳng định fan não tàn của cậu trong học viện này còn nhiều hơn số người ái mộ Khâm Thanh. Ban đầu rất nhiều thiếu nữ bị tư chất của hắn thu hút, nhưng sau khi phát hiện đây chỉ là một tên thuần thú sư mặt lạnh không hiểu phong tình thì đều nhanh chóng rút lui. Dù sao vào được học viện này ai chẳng phải thiên kiêu chi tử, tinh anh trong tinh anh, cũng không nhất thiết treo cổ trên một cành cây.

Lâm Mặc theo Khâm Thanh quay trở về, thu hút vô số ánh mắt từ các học viên. Bốn năm này, bọn họ cũng đã chứng kiến qua mức độ biến thái thiên phú của Khâm Thanh, cho nên thấy cậu thành công đột phá thành yêu thú cấp cao, chỉ bàn tán một hồi, chứ không quá sửng sốt. Trước đó một năm Mị Hồ còn thăng lên yêu thú cấp tám, so ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên a!

Hơn nữa thực lực của Khâm Thanh ngày càng mạnh, hắn tuy không thu tiểu đệ như Lâm Mặc mong muốn, nhưng cũng không ít gia tộc rục rịch muốn mời hắn về dưới trướng. Còn có Lưu gia phú khả địch quốc đứng sau chống lưng về mặt tài chính, hắn cơ bản là nhân sinh người thắng đi! Tình huống như thế, bọn họ chạy theo ôm đùi còn không kịp, làm gì rảnh mà bát quái đặt điều nói xấu người ta!

Sớm muộn gì Khâm gia cũng biết tin, nên Khâm Thanh cũng không buồn giấu diếm. So với che dấu thân phận, hắn càng muốn công khai ra để xem Khâm gia có thể làm gì. Quả nhiên sau khi biết được thực lực của hắn hiện tại, Khâm lão gia tử liền hứa hẹn đặt tên hắn trong gia phả dòng chính, cung cấp vô số tài nguyên nếu hắn chịu quay về gia tộc. Ngay cả lão cha Khâm Quốc Thương cặn bã đó cũng viết thư nói nhớ hắn biết bao nhiêu, hy vọng gia đình đoàn tụ. Khâm Thanh đọc xong chỉ cười lạnh, đem thư đốt sạch không một chút mảy may lưu luyến. Lúc trước mẹ hắn chết, hắn bị đối xử tàn tệ, còn bị con vợ cả hãm hại suýt chết cũng không thấy người cha này "yêu thương" gì. Đến khi hắn đã có thực lực có danh tiếng, cư nhiên lại muốn nhận con, quả thật ghê tởm đến cực điểm.

Bất quá không cần tình thương của những kẻ lòng dạ hiểm độc đó. Khâm Thanh nhìn sang Lâm Mặc bên cạnh, trong lòng nhu hòa không ít. Hắn thật may mắn khi được cậu ký khế ước. Đúng, là cậu ký chứ không phải hắn. Khâm Thanh vẫn luôn biết mình có thể ký khế ước với Bạch Thố là vì nó tự nguyện. Phỏng chừng nó có mặt ngày đó là vì mục đích này đi. Tuy chưa rõ mục đích thật là gì, nhưng không thể phủ nhận, nếu không có nó hắn cũng sẽ không có ngày hôm nay.

"Khâm Thanh! Ta nhìn thấy lôi kiếp biết ngay là của yêu thú nhà ngươi! Ha hả, mỹ thiếu niên bên cạnh nhất định là Bạch Thố đi?"

Thiếu nữ dung mạo diễm lệ, khí chất lại vô cùng bưu hãn xông tới chào hỏi. Nàng cũng có thể xem như một trong những fan hâm mộ của Bạch Thố. Lâm Mặc mỗi lần trông thấy nàng, lòng đều có chút bối rối. Bởi vì nói như thế nào, trong nguyên bản nàng cũng là một trong những hậu cung của nhân vật chính.

Nàng tên Kha Lệ Mỹ, nhập học trước Khâm Thanh một kỳ, cũng lớn hơn hắn vài ba tuổi. Mỹ nhân trong tiểu thuyết có tạo hình ngọc cốt thanh cao, hơn còn là học bá thiên phú cực cao, cho nên lần đầu tiên gặp mặt Khâm Thanh quan hệ vẫn luôn trong tình trạng cạnh tranh lẫn nhau. Nhưng nhờ có trợ công Tần Húc Sinh nhiều lần tìm đường chết hãm hại Khâm Thanh, vô tình liên lụy đến những người xung quanh trong đó có Kha Lệ Mỹ, cho nên nàng được Khâm Thanh giúp đỡ hóa nguy thành an vài lần, cũng dần dần có hảo cảm với thanh niên này.

Đỉnh điểm là ở một lần thực tập trong rừng, do sự hãm hại của Tần Húc Sinh khiến Khâm Thanh lẫn Kha Lệ Mỹ bị nhốt trong hang động. Hai người cùng nhau gặp hoạn nạn thấy chân tình, sau khi thoát khỏi hang rồi Kha Lệ Mỹ nảy sinh lòng ái mộ đối với nhân vật chính. Nhưng thiết lập của nàng là nữ vương cao lãnh không chịu cúi đầu, cho nên mặt ngoài vẫn luôn khiêu khích Khâm Thanh, trong lòng lại tràn đầy tình yêu. Cứ như thế đến khi cả hai tốt nghiệp Khâm Thanh vẫn không biết tình cảm của nàng, hoặc là biết nhưng vẫn ỡm ờ như có như không, dù sao văn ngựa đực cũng rất khó nói, rõ ràng thích đến chết, lại cứ vờ như cao lãnh cấm dục.


Nhưng hiện tại không còn Tần Húc Sinh, lại xuất hiện thêm một Bạch Thố, quan hệ của Kha Lệ Mỹ và Khâm Thanh chuyển từ cạnh tranh sang bạn bè. Cái loại bạn bè thuần khiết ấy! Nữ thần cao lãnh trở thành fan của Bạch Thố, cư nhiên chuyển sang hệ não tàn giá trị vũ lực cao, khí chất bưu hãn đến độ nam sinh trong học viện này ngoài Khâm Thanh ra cũng không dám tỉ thí với nàng a! Đừng nói Lâm Mặc, ngay cả hệ thống cũng phải sửng sốt một phen, sau khi điều tra số liệu nhiều lần đảm bảo không xảy ra lỗi gì mới an tâm trở lại.

"Hắc hắc hắc, tiểu tử ngươi thật tốt số, có thể trái ôm phải ấp mỹ nhân như vậy." Kha Lệ Mỹ cười gian tà. Yêu thú cấp cao trong học viện không phải không có, lão sư nào mà chẳng có một con. Nhưng nhan giá trị yêu diễm như yêu thú Khâm Thanh đây thì quả thật không có bao nhiêu.

Người ta bảo rằng hình dạng sau khi hóa thân của yêu thú phụ thuộc vào tính cách của yêu thú đó. Nhìn mỹ thiếu niên tóc trắng xinh đẹp lại trẻ tuổi ngây ngô kia, cũng đủ biết tâm hồn Bạch Thố thuần khiết đến cỡ nào. Nếu mỗi tối đều có thể sờ sờ ôm ôm, quả thật là phúc mấy đời!

Khâm Thanh không đáp lại Kha Lệ Mỹ, chỉ hừ lạnh. Hắn không ghét bỏ nàng, nhưng cũng không thích nàng. Nữ nhân này cư nhiên dám táo tợn sau lưng hắn nhiều lần theo đuổi Bạch Thố, khi thì sờ sờ lông lúc lại sờ sờ chân. Lại còn lập ra hội "Những người yêu mến Bạch Thố" linh ta linh tinh gì đó, nghĩ hắn không biết sao. May là nàng không có ý xấu, cũng chỉ đơn thuần yêu thích đại bạch thỏ, cho nên hắn không so đo làm gì.

Nhưng bây giờ Bạch Thố của hắn đã là người rồi, ai biết được những nữ nhân đó có xiêu lòng hay không! Bản thân hắn nhìn thấy còn nhịn không được muốn nuốt luôn vào bụng, đám nữ sắc lang đó ai biết còn sẽ làm ra cái gì! Chỉ nghĩ đến việc có người tỏ tình với đại bạch thỏ, Khâm Thanh đã thấy nổi hỏa trong lòng.

Kha Lệ Mỹ nếu đọc được suy nghĩ Khâm Thanh hẳn sẽ hô to kêu oan, nàng cũng chỉ xem Bạch Thố như tiểu đệ đệ nhu thuận muốn sờ nắn một phen chứ không cầm thú được như ai kia a!

"Thôi được rồi, suốt ngày trưng một bộ mặt thối như thế, chẳng hiểu sao yêu thú của ngươi ở chung được nữa." Kha Lệ Mỹ thấy Khâm Thanh không đáp lại cũng không tức giận. Tính cách tên này như thế nàng quá rõ ràng đi. "Du lão sư bảo ta nhắn ngươi chiều nay đến văn phòng nàng."

"Có chuyện gì?" Du lão sư là người phụ trách vòng thi lúc hắn nhập học. Sau khi vào học viện rồi, ngoại trừ những lúc có tiết ra hắn cũng ít khi gặp nàng, giữa hai người cơ hồ không có quan hệ thân thiết gì.

"Ta cũng không rõ, bất quá hẳn là chuyện quan trọng." Kha Lệ Mỹ bĩu môi. Nàng cũng có hỏi nhưng lão sư căn bản không muốn nói cho nàng nghe a.

Khâm Thanh gật đầu tỏ vẻ hắn đã hiểu, sau đó không chút lưu luyến dẫn Lâm Mặc đi thẳng về khu vực ký túc xá. Mị Hồ đã sớm rời đi từ trước. Ở lại làm cái bóng đèn, cũng chẳng để làm gì.

Lâm Mặc đã lâu mới lấy lại được cơ thể người, hoạt động vẫn chưa quen lắm. Nhưng trong mắt Khâm Thanh lại thành ra cậu mới lần đầu ở trong thân thể này, vẫn chưa thích ứng. Dù sao những yêu thú như Mị Hồ đều có truyền thừa trong ký ức, với việc hóa hình cực kỳ thuận lợi, nhưng ai biết Bạch Thố có hay không đâu a. Chỉ là bộ dáng ngả nghiêng suýt té mấy lần phải để hắn ôm lại vào lòng này khiến Khâm Thanh quỷ dị mà hài lòng, ân, coi bộ cũng không tệ. Nếu không biết đi phải để hắn bế thì lại càng tốt.


"Chủ nhân, ngươi không qua gặp Du lão sư sao?" Lâm Mặc ngồi trên ghế nhìn quanh phòng. Lấy góc nhìn từ thị giác Bạch Thố quen rồi, cậu có chút không thích ứng với hiện tại.

"Nàng hẹn buổi chiều, cũng không nói rõ là mấy giờ." Khâm Thanh kiếm trong tủ được vài bộ quần áo cũ, cấp Lâm Mặc mặc.

Lúc trước hắn quá sơ ý không mua quần áo, cho nên hiện tại Bạch Thố của hắn cũng không có quần áo mới mà mặc. Xem ra cũng chỉ có thể để cậu tạm thời mặc quần áo cũ cả hắn cách đây mấy năm trước. Nhưng dù vậy thì bộ quần áo vẫn quá rộng, sau khi mặc xong Lâm Mặc cứ như hài tử trộm mặc quần áo người lớn vậy. Suốt hành trình mặc đồ cậu đều rất ngoan ngoãn nghe lời, khiến hắn vừa mặc xong vào lại muốn cởi hết ra...

"Ta bảo Mị Hồ ngày mai mua cho ngươi vài bộ mới vậy."

"Nga." Lâm Mặc đáp lại.

Khâm Thanh hôn hôn lên trán cậu, ánh mắt càng thêm sẫm màu. Động tác này lúc còn là Bạch Thố thì không sao, nhưng hiện tại lại tràn đầy cảm giác ái muội... Lâm Mặc ngờ ngợ mình chỉ nghĩ nhiều, lát sau lại vứt ra sau đầu.

Hiện tại cũng đã đến lúc kịch tình tiếp tục lên sàn, cũng đồng nghĩa thời gian nhàn nhã của cậu ở học viện chấm dứt. Lâm Mặc tuy có hơi tiếc, nhưng ngẫm lại trước sau gì mình cũng rời đi thế giới này, thôi thì đau dài không bằng đau ngắn vậy. Níu kéo thêm vài ngày cũng chẳng thay đổi gì.

Theo cốt truyện thì hiện tại đã đến đợt thú triều mười năm một lần. Nhân loại vẫn chưa tìm ra lý do, chỉ biết rằng nguyên nhân khiến yêu thú tấn công các thành trì là do chúng bị rơi vào trạng thái mất lý trí. Khi đó các thuần thú sư càng thể hiện vài trò quan trọng của mình. Họ sẽ phải lên chiến tuyến dùng năng lực thông linh xoa dịu các yêu thú bị cuồng hóa, khiến chúng bình tĩnh trở lại. Chỉ khi quá bất lực, không còn cách nào khác thì mới lựa chọn giết chết. Dẫu sao yêu thú cũng thực quý giá, nếu có thể dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, bọn họ đương nhiên sẽ không muốn giết chóc.

Bởi vì yêu thú cấp cao linh trí đã tiến hóa như người trưởng thành bình thường, thậm chí còn cao hơn nên chúng rất ít khi mất đi lý trí, do đó các đợt thú triều thường chỉ có yêu thú cấp thấp và trung cấp. Lấy thực lực Khâm Thanh thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng lúc này đây Tần Húc Sinh sử dụng thuốc kích thích, vô tình kích động đến một con yêu thú cấp cao, khiến nó tấn công thành trì, Khâm Thanh vì để bảo vệ an toàn người dân chỉ có thể dẫn dụ nó đi. Rồi sau đó qua một đợt chiến đấu các kiểu hắn thu vào được trong túi một con yêu thú cấp tám cấp cao. Còn Tần Húc Sinh vì bị lây dính hương vị của thuốc kích thích trên người nên bị yêu thú giết chết trong thú triều, âu cũng là tự mình hại mình.

Nếu cậu đoán không lầm, việc Du lão sư gọi Khâm Thanh tới văn phòng không thoát khỏi can hệ với đợt thú triều lần này.

Quả nhiên, sau khi đến văn phòng, Du lão sư nhìn thấy hắn cũng không khen ngợi gì cho mất thời gian, trực tiếp bảo Khâm Thanh ngồi xuống đi vào vấn đề.

"Khâm Thanh, lần thú triều này học viện cần ngươi tham gia."

Khâm Thanh vẻ mặt điềm tĩnh khiến Du lão sư có chút chột dạ. Dù sao học viện cũng không có quyền bắt ép học sinh của mình tham gia nếu họ không đồng ý. Mỗi đợt thú triều như vậy sẽ tốn đến vài tháng, hơn nữa cũng ẩn chứa nguy hiểm, các gia tộc ít khi để những tinh anh mình bồi dưỡng tham dự vào. Hầu hết thuần thú sư tham gia thú triều đều là thuần thú sư tự do, hoặc là đệ tử của các gia tộc, cho dù chết cũng không ảnh hưởng gì.

Cũng vì suy nghĩ và hành xử ấy mà ngày càng ít thuần thú sư tham dự thú triều. Công việc bảo vệ thành trì vốn được xem là vinh quang trước kia dành cho thuần thú sư nay lại bị xem thành nơi để những kẻ yếu đuối tới thế mạng. Cũng may là một số thuần thú sư cấp cao không lệ thuộc vào gia tộc vẫn tham gia hỗ trợ khi cần như các lão sư ở học viện Thanh Long, bằng không thiệt hại của thú triều không tài nào cân đong đo đếm được.


"Với những người khác thú triều có thể vô cùng nguy hiểm. Nhưng lấy thực lực ngươi, có thể xem như đây là một cơ hội học tập trau dồi kinh nghiệm." Du lão sư nghiêm túc nói. "Ta cũng nói thật, gọi ngươi đi là vì đang thiếu hụt số lượng thuần thú sư, mà ngươi lại không cần bận tâm về gia tộc phía sau. Nhưng học viện chúng ta luôn công bằng, nếu ngươi không muốn sẽ không ép buộc."

"Địa điểm là ở thành Ngọc Vinh, cách đây khoảng một trăm năm mươi dặm. Tuy là một thành trì nhỏ nhưng lại kề sát bên Hắc Sâm, cho nên cũng xem như trọng điểm." Bất quá địa phương này xa xôi hẻo lánh lại nguy hiểm, các gia tộc thường phái người đến những thành trì khác phồn hoa đông đúc hơn. Nếu không phải có tin báo thiếu hụt người trầm trọng mà thời gian lại gấp rút, các lão sư cũng đã được bố trí xong hết ở các chiến tuyến khác rồi, học viện cũng không đến mức phải gọi Khâm Thanh lên.

Khâm Thanh cũng trầm mặc một hồi. Đối với người khác thì chuyện này căn bản không lợi lộc gì. Nhưng nếu hắn muốn thoát ly khỏi Khâm gia, cũng không cần về dưới trướng bất kỳ gia tộc nào thì cách duy nhất chính là gây dựng danh tiếng thật lớn mạnh, cộng thêm mở rộng mạng lưới quan hệ. Như vậy những kẻ có tâm tư đó dù muốn ra tay cũng phải suy nghĩ thiệt hơn. Mà thú triều là một cơ hội rất tốt để làm điều đó. Cuối cùng, hắn chỉ phun ra một từ "Hảo", xem như đồng ý.

"Tốt lắm, ta thay mặt học viện cảm ơn sự hỗ trợ của ngươi. Ba ngày sau sẽ có xe đưa ngươi đến thành Ngọc Vinh. Toàn bộ chi phí đi lại ăn ở trong thời gian này sẽ do học viện phụ trách."

Mà cùng lúc đó, Lâm Mặc đang bừng bừng ngồi trong phòng ăn điểm tâm nghe thấy âm thanh quen thuộc đã lâu không nghe.

[Đinh! Nhiệm vụ chính 3: Khiến cho Hắc Báo cấp tám cuồng hóa tấn công thành Ngọc Vinh | Thời hạn: 1 tháng| Phần thưởng: 500 điểm năng lượng]

Hay lắm... Pháo hôi tìm đường chết không còn, nên đây là tiết tấu muốn cậu tìm chết thay?

-------------------------------------------------------

"Thiếu chủ, theo thông tin gần nhất nhận được, thì ba ngày sau Khâm Thanh sẽ khởi hành đến thành Ngọc Vinh." Ám vệ cung kinh đưa lên một tờ giấy ghi chép các thông tin liên quan tìm được, sau đó lùi về đứng sang một bên.

"Khâm! Thanh!" Tần Húc Sinh nghiến răng nghiến lợi, bật từng từ một ra khỏi kẽ răng.

Sau kỳ thi năm đó, Khâm Thanh không biết dùng chiêu số gì khiến cho vết thương của hắn thoạt nhìn tuy nghiêm trọng nhưng không đến nỗi nào, ai ngờ lại phải dưỡng thương suốt ba năm trời! Dù sao nếu Khâm Thanh sở hữu được yêu thú cao cấp, chuyện này hắn làm được cũng không tính là lạ. Hắn chỉ mới khỏe lại cách đây vài tháng, đi đứng còn bất tiện. Mà trong suốt thời gian dưỡng thương hắn còn bị tâm ma quấy rối, khiến cho tu vi không tăng lên, lại có dấu hiệu giảm xuống. Con rết đỏ của hắn đã chết trong lần đó, Phong Lang cũng bị thương nặng thoi thóp, thực lực giảm xuống chỉ còn cấp hai! Mà kẻ gây ra tất cả những chuyện này không những không bị gì còn phong quang vô hạn, trở nên nổi bật, chịu muôn vàn sự chú ý!

Hắn nay đã ngoài ba mươi, để thêm một hai năm nữa khẳng định không thể nhập học học viện Thanh Long! Mà trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy, kiếm đâu ra yêu thú cấp bốn để ký khế ước với hắn? Phải biết Phong Lang khi đó hắn tốn ba năm trời mới khiến nó đồng ý quy phục...

Tần gia đã muốn trả thù Khâm Thanh từ lâu, nhưng hắn còn ở trong học viện thì vẫn chịu sự bảo hộ của học viện, không có cách nào xuống tay được. Tần Húc Sinh luôn cho người theo dõi hành tung của Khâm Thanh suốt mấy năm nay, chỉ cần hắn lộ sơ hở sẽ lập tức nhân cơ hội ra tay! Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này. Thành Ngọc Vinh, thú triều, chỉ với những yếu tố này thôi cũng đủ tạo nên một cái chết hoàn mỹ không khiến ai nghi ngờ! Cho dù học viện Thanh Long muốn đòi công đạo cũng không có bằng chứng gì!

"Khâm Thanh! Ta muốn hắn sống không bằng chết!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận