Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Lúc hắn còn nhỏ, hắn luôn nghĩ rằng mình có một gia đình.

Tuy phụ thân hắn hầu như không bao giờ ở nhà, mà cho dù có thì cũng chẳng bao giờ nhìn hắn, Khâm Thanh vẫn luôn tin rằng đấy là vì người quá bận rộn. Khâm gia là một gia tộc lớn, cho nên phụ thân luôn phải bôn ba như vậy không có gì lạ. Vì vậy hắn luôn cố gắng làm tốt nhất, để cho người có thể kiêu ngạo.

Mẫu thân của hắn không thích gặp hắn, bà chỉ chăm lo cho đệ đệ và muội muội của hắn. Hắn từng gọi bà một tiếng mẫu thân, lại bị cho một cái tát vang dội. Từ đó, hắn chỉ có thể gọi bà là Bạch phu nhân.

Lớn lên một chút, hắn mới biết rằng mẫu thân của mình kỳ thực đã mất từ lúc sinh hắn, mà hắn cũng chỉ là một tư sinh tử. Phụ thân của hắn không hề bận rộn như hắn vẫn tưởng, gã chỉ ra ngoài trăng hoa ong bướm với rượu chè, rồi lại tạo ra một đống đệ muội cho hắn mà thôi. Còn vị Bạch phu nhân kia, trên danh nghĩa là vợ cả của phụ thân hắn, nhưng ngoài bà ta ra, thê thiếp của phụ thân hắn cũng không thiếu. Có vô số huynh đệ khác mà hắn còn chưa từng gặp qua.

Lúc ấy, hắn đã rất thất vọng. Nhưng hắn tự an ủi bản thân, có lẽ nếu mình thể hiện được bản thân, phụ thân sẽ không hờ hững với mình như thế nữa. Cho nên hắn càng quyết chí trở thành một thuần thú sư vĩ đại, trở thành kiêu ngạo của Khâm gia.

Khi trắc nghiệm ra tư chất màu tím, hắn đã mừng như điên. Ánh mắt của mọi người đều thay đổi khi nhìn hắn. Phụ thân bắt đầu nhớ tới hắn là ai, cũng thường xuyên gọi đến thư phòng chỉ bảo hơn. Gia gia nhìn hắn cũng trìu mến hơn mọi khi. Mà các huynh đệ dòng chính lẫn dòng phụ đều vui vẻ thân cận với hắn. Đó là những ngày hạnh phúc nhất của hắn ở Khâm gia.

Nhưng sau đó, khi phát hiện ra hắn không thể ký khế ước với yêu thú, không khí xung quanh liền khác hẳn. Phụ thân thất vọng ghét bỏ nhìn hắn, Bạch phu nhân cùng những huynh đệ cùng cha khác mẹ khác thì vừa khinh bỉ vừa cười thầm, lão gia tử không nói gì nhưng cũng không bao giờ dòm ngó tới hắn nữa. Những kẻ từng xưng là bằng hữu với hắn cũng không một ai gặp hắn nữa.

Những tháng ngày sau đó càng tồi tệ hơn. Không chỉ những người trong Khâm gia, ngay cả người hầu giờ đây cũng có thể tùy ý khinh thường hắn. Phần cơm hắn nhiều lần bị ăn xén hoặc quên mất, phòng ở của hắn hoàn toàn không có ai lau dọn, thậm chí có vài tên to gan còn dám cười nhạo ngay trước mặt hắn. Người bày ra trò này, chắc chắn không chỉ có Bạch phu nhân mà còn vài người thuộc các chi nhánh khác. Bọn họ đều muốn chế nhạo sự thất bại của hắn, muốn nhân cơ hội mà vùi dập hắn. Khâm lão gia tử biết điều này, phụ thân hắn cũng biết, nhưng không ai lên tiếng.

Đỉnh điểm là khi hắn rời Khâm gia đi lịch lãm thì bị Khâm Vân cùng Khâm Ngọc truy sát. Lúc ấy, sự cuồng nộ trong lòng hắn như giọt nước tràn ly, chỉ muốn trào ra ngoài, nhấn chìm trên dưới Khâm gia. Vì cái gì hắn phải chịu những đãi ngộ này? Chỉ vì hắn không thể ký khế ước với yêu thú thôi sao? Nếu hắn có thể ký khế ước...


Những gì xảy ra sau đó, đến bây giờ ngẫm lại, hắn vẫn luôn cảm thấy đó là một phép màu. Giống như ông trời nghe thấu nguyện vọng của hắn, đem Bạch Thố đến cho hắn vậy.

Cậu ghét ăn rau, lại rất thích ăn thịt. Cậu không ưa chiến đấu, cũng không muốn luyện tập thường xuyên, chỉ chạy nhảy suốt ngày trong rừng. Cậu luôn gọi hắn là chủ nhân, sẽ ngồi trên vai hắn nói chuyện ríu rít cả ngày. Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt ướt sũng mỗi khi muốn làm nũng, thỉnh thoảng lại ngơ ngác nhìn về nơi xa, rồi sẽ lăn lộn trên giường mỗi khi cảm thấy thoải mái.

Hắn cho rằng mình hiểu cậu hơn ai hết. Nhưng đến phút cuối cùng, khi cậu tự bạo để cứu hắn, hắn mới chợt nhận ra, dường như ngay đến tên cậu là gì hắn cũng không biết.

Yêu đan tự bạo, cho dù là một mảnh vụn nhỏ cũng không còn. Thậm chí hắn cũng không biết tên cậu là gì, để làm một bia mộ tưởng nhớ.

Mị Hồ vẫn luôn nói, nếu bảo yêu thú vô tình, thì nhân loại cũng chỉ là một đám đạo đức giả. Hắn vẫn chưa bao giờ thực sự quan tâm. Nhưng rồi hắn nhận ra Mị Hồ nói đúng, so với Bạch Thố, hắn thật là một tên đạo đức giả. Hắn luôn tự cho rằng mình hiểu cậu nhất, cho cậu những thứ tốt nhất, nhưng trên thực tế hắn chẳng biết gì. Hắn không hề biết mong muốn thật sự của cậu là gì. Những gì hắn làm, chẳng qua đều là vì bản thân hắn. Hắn hận Khâm gia vô tình vô nghĩa, nhưng bản thân hắn chảy dòng máu Khâm gia, dường như cũng không có bao nhiêu tình người.

Sự kiêu ngạo khiến hắn bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để nói cho cậu biết tình cảm thật của mình. Hắn cho rằng chỉ cần giữ mối quan hệ chủ - yêu này là được. Hắn sợ nếu nói thật ra, cậu sẽ rời bỏ hắn, những người xung quanh cũng sẽ phản đối mối quan hệ của hai người. Rồi đến một ngày nào đó khi họ đã đứng trên đỉnh, hắn có thể cùng cậu công khai nắm tay nhau tới già. Hắn tự tin vào bản thân, vào thực lực của mình, thậm chí hắn còn có cái ảo tưởng rằng vô luận hắn làm gì thế giới này sẽ ủng hộ hắn. Đó chỉ là một loại cảm giác, hắn không rõ vì sao lại cảm thấy như vậy, nhưng có thể khẳng định như thế.

Chỉ là hắn sai rồi. Bạch Thố sẽ không đợi được đến lúc đó, bởi vì cậu đã rời đi hắn.

Nhiều đêm chìm trong mộng về ngày hôm ấy, hắn tự dằn vặt rằng nếu hắn mặc kệ Tần Húc Sinh, hoặc thẳng thắn ra tay không sợ bị Tần gia trả thù, thì có khi cậu đã không chết. Rõ ràng hắn biết trong rừng có yêu thú cao cấp, nhưng vẫn tự tin mình có thể kiểm soát. Hắn còn có cái ảo tưởng mình có thể thuần phục được yêu thú đó. Mà cái giá của tất cả những thứ đó, là mạng sống của cậu. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt non nớt của cậu trong mộng, hắn rất muốn ôm lấy cơ thể bé nhỏ đó, thành kính đặt từng nụ hôn lên trán cậu, quỳ xuống cầu xin rằng cậu đừng đi. Nhưng giấc mộng chấm dứt, hắn vẫn chẳng giữ cậu lại được.


Đối với thuần thú sư, yêu thú tuy quý, nhưng cũng chỉ là quan hệ khế ước. Yêu thú chết trên chiến trường là một chuyện rất đỗi bình thường. Ngay cả khi nghe xong chuyện về hắn, các thuần thú sư khác cũng chỉ thở dài nuối tiếc vì hắn mất đi một con yêu thú cao cấp, an ủi hắn rằng đổi một con yêu thú cứu mạng cả tòa thành cũng không sao.

Không có ai vì cậu mà thương tiếc, ngoại trừ hắn và Mị Hồ. Hắn vẫn luôn biết Mị Hồ từ lâu đã xem Bạch Thố như một đứa em trai, cái chết của nó lại do một nhân loại là mình đây, quả thực nó có đủ tư cách để tức giận. Mà ngay cả chính hắn cũng không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân.

Lúc ấy, hắn đã từng quỳ gối trước Cao Mạnh cầu xin ông chỉ cách để mang cậu trở về. Hắn không biết trước kia đã xảy ra chính xác chuyện gì, nhưng thông qua những lời đồn đãi và tung tích tìm kiếm được, thì Cao Mạnh đích xác đã cứu sống lại được Bách Nhãn Linh Miêu của mình. Mà nhờ Lưu lão gia tử hỗ trợ lần đó, Cao Mạnh cũng mới đồng ý trở thành thuần thú sư trấn thủ Lưu gia.

Cao Mạnh thuyết phục hắn không được, ông đành giao hẹn chỉ khi hắn trở thành thuần thú sư cấp thánh, ông mới có thể giúp hắn. Ông cũng không hứa hẹn trước giúp này là giúp gì. Nhưng chỉ như thế cũng đủ để cho Khâm Thanh lấy lại sức sống.

Kể từ ngày hôm đó, thủ đoạn của hắn càng thêm tàn nhẫn quyết tuyệt, mà bản thân hắn cũng tự thành lập thế lực riêng của mình. Nếu muốn thuận lợi trở thành thuần thú sư cấp thánh, hắn phải có đủ khả năng để tự bảo vệ bản thân cho đến lúc đó. Cuối cùng cả hắn lẫn Mị Hồ đều đạt tới cấp thánh, trở thành thuần thú sư cùng yêu thú cấp thánh duy nhất tại lục địa này. Hắn có tuổi thọ nghìn năm, có sức mạnh hủy thiên diệt địa. Tất cả mọi người đều tôn sùng, ngước nhìn hắn.

Cao Mạnh tuân thủ lời hứa của mình, giúp hắn bày ra triệu hồn trận. Trận pháp này yêu cầu phải có sức mạnh của thuần thú sư cấp thánh trở lên mới có thể thành công. Đó cũng là lý do vì sao ông yêu cầu hắn phải đạt tới cấp thánh mới giúp đỡ. Nhưng cuối cùng, trận pháp lại thất bại.

Cao Mạnh nói rằng, linh hồn của cậu đã không còn ở thế giới này nữa. Do vậy, triệu hồn trận cũng không có cách nào gọi hồn cậu về.


Khâm Thanh không biết mình đã rời đi nơi Cao Mạnh như thế nào. Khi hắn tự chủ lại, hắn đã đến một cánh rừng xa lạ. Hắn thờ thẫn nhìn bầu trời, nhớ lại những gì Cao Mạnh nói. Trái tim hắn kịch liệt co rút như bị bóp lấy, hô hấp khó khăn như nghẹt thở. Cơn đau mãnh liệt từ trong tâm linh đánh úp vào, hoàn toàn khiến hắn không có cách nào chống đỡ. Và lần đầu tiên trong đời, hắn khóc.

Cuối cùng hắn nhận ra rằng, có một số thứ, cho dù cố gắng như thế nào, cũng không thể sửa chữa được nữa.

Khi hắn đưa ra yêu cầu chấm dứt khế ước, Mị Hồ đã im lặng rất lâu, nó lẳng lặng nhìn hắn nói từng chữ: "Có lẽ vẫn còn những cách khác."

Sau ngần ấy thời gian, giận dữ và thù hận Mị Hồ dành cho hắn đều hóa thành thương xót, bởi vì so với nó, hắn còn thống khổ hơn gấp bội. Cho nên nó vẫn luôn im lặng đi theo hắn trong suốt những năm qua. Nó không nói chuyện với hắn nữa, không phải vì căm ghét, mà là vì sợ rằng sẽ khiến hắn gợi nhớ đến những chuyện trong quá khứ.

"Không." Lần đầu tiên Khâm Thanh nhìn thẳng vào hiện thực. "Có một số chuyện, không có cách nào thay đổi được cả."

Cuối cùng họ vẫn giải bỏ khế ước. Đó cũng là lần cuối cùng cả hai gặp nhau.

Nghìn năm dài đằng đẵng, Khâm Thanh rời đi nơi đâu, không ai biết. Ngay cả khi hắn đã giải trừ khế ước, thực lực hắn vẫn còn. Đó là sự đặc biệt của thuần thú sư cấp thánh. Nhưng chưa bao giờ hắn căm ghét sức mạnh này đến thế. Nó khiến hắn phải chịu đựng nỗi cô đơn giày vò suốt ngàn năm qua, dù muốn chết cũng không chết được. Cái gọi là sinh mệnh bất tử, là một điều thống khổ đến cỡ nào, nếu như chỉ luôn một mình. Giờ hắn có thể phần nào hiểu được những vị thuần thú sư cấp thánh luôn biến mất và trở thành truyền thuyết trong miệng người đời.

Nếu nói đây là quà tặng, chi bằng bảo rằng là sự trừng phạt thần linh dành cho hắn. Ông trời đã tặng hắn Bạch Thố như một phép màu thay đổi cuộc đời hắn, hắn lại không thể nắm giữ lấy cậu, giờ đây nên chấp nhận sự trừng phạt này. So với nỗi đau từ thể xác, nỗi đau từ tinh thần còn kinh khủng hơn gấp trăm ngàn lần. Cả quãng đời còn lại hắn phải sống trong tưởng niệm, trái tim hắn sẽ đau đớn đến rỉ máu mỗi khi nhớ đến cậu, nhưng hắn lại không thể chết được. Và rồi ngay trong những giấc mơ, hắn cũng không thể chạm đến cậu được nữa. Giữa hai người như có bức tường vô hình chắn ngang, không cách nào vượt qua được.

Khi hắn trút hơi thở cuối cùng, trong tâm hồn hắn chỉ còn sự nhẹ nhõm vì được giải thoát. Nếu như cậu thật sự đã đi đến một thế giới khác, như vậy hắn cũng nguyện bồi theo.

Thế giới này, không cần một người tên Khâm Thanh nữa.


--------------------------------------------------------

Tiểu kịch trường: Tắt đèn

Cao Mạnh: "Ba hồn bảy vía Bạch Thố về đây!"

Lâm Mặc: "⊙0⊙? Ai kêu tui đó?"

Khâm Thanh: *tắt đèn*

Lâm Mặc: "Khoan đã...! Không được sờ chỗ đó! Kịch bản rõ ràng không phải như vậy!"

Khâm Thanh: "Chẳng phải tên kịch bản là "tắt đèn" sao?" *cười ám muội*

#xuyên tạc tác phẩm văn học nhất định sẽ bị tác giả đội mồ dậy mà đánh#

#môn ngữ văn của ai đó do giáo viên thể dục dạy có đúng không#


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận