Hắn chỉ vừa mất mát trong một chớp mắt, thiếu nữ đã xoay người, đem hắn giam ở trên tường.
Cô tưởng hắn muốn truyền dương khí, không ngờ chỉ đơn giản muốn hôn thôi.
"Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa." Hạ Ca trầm trầm nói, hướng cô xin lỗi.
Sau này, hắn sẽ chú ý duy trì khoảng cách.
Là hắn tự cho là đúng, tưởng rằng có thể nắm tay cô, ôm lấy cô, cùng cô ngủ chung, tức là có thể tiếp tục những điều hắn thích.
Trong đầu hỗn loạn, Hạ Ca không chú tới cô gái đang cúi đầu xuống.
Như mưa rào về trên mảnh đất khô cằn, bao trùm lên đôi môi đang mím chặt của hắn, từng chút từng chút, miêu tả vành môi của hắn, đem khóe miệng đang mím thành một đường thẳng của hắn, biến thành khẽ mở.
Chiếc lưỡi mềm mại như cá con nghịch nước, càn quét mỗi một tất mỗi một phân, đem khí tức ngọt ngào như mật kia tràn ngập toàn bộ không gian.
"Ưʍ..."
Không có tóc mái che đậy, đôi mắt chàng trai chậm rãi ngấn nước.
Hắn bị đặt ở trên tường không cách nào chuyển động.
Hai tay muốn ôm lấy cô gái, lại không chút sức lực.
Lăng Thanh Huyền cảm thụ được hơi thở của hắn, thấy hắn chậm rãi thích ứng, động tác cùng dần thong thả.
Nhưng sự thong thả này lại dị thường mê người, nhẹ nhàng phất qua, khiến hắn càng muốn nhiều hơn.
Sức mạnh đang kiềm chế hắn buông lỏng một chút, Hạ ca đưa tay ôm chặt lấy cô, một tay khác chế trụ sau gáy, làm sâu thêm nụ hôn này.
Sau một lúc lâu, hơi thở rốt cuộc tách ra.
Hạ Ca thở phì phò, chống trán lên vai cô.
"Người kia có sao không? Đứng đó khoanh tay thở dốc."
"Nói không chừng là biếи ŧɦái, đi mau, đi mau."
Nhiệt độ từ gương mặt truyền đến lòng bàn chân, Hạ Ca cuối cùng thanh tỉnh mà nhớ lại hắn đang ở trên đường lớn.
Đôi tình lữ kia bước nhanh, lách qua hắn mà đi.
Toàn thân nóng bỏng, hắn lại ôm Lăng Thanh Huyền chặt thêm một chút.
"Bọn họ đều tưởng tôi bị bệnh tâm thần."
"Hửm?"
Lăng Thanh Huyền bị hắn ôm lấy, cảm thụ được hơi thở của hắn dần dần ấm lên.
"Cho nên em phải chịu trách nhiệm.
Tôi là bệnh nhân tâm thần của một mình em."
Người bình thường nhìn không thấy cô, cho rằng hắn đang thân mật cùng không khí.
Còn không phải kỳ kỳ quái quái sao?
Cho nên, muốn trách thì trách Lăng Thanh Huyền thôi.
"Anh không có bệnh." Lăng Thanh Huyền vỗ vỗ lưng hắn.
Buông ra lẹ lên, bổn tọa còn bận ăn bánh mì.
Hạ Ca cười khẽ hai tiếng, buông cô ra.
"Đi, đưa em đi ăn một bữa ngon."
"Ừ."
Bánh mì muôn năm!
_______________________________________________________________________________
Còn hai ngày nữa là đến thời điểm nhận chứng nhận sơ cấp thiên sư, Hạ Ca đã học gần xong thiên sư phù chú bí tịch.
Vì thế Lăng Thanh Huyền cũng lơi lỏng việc chỉ đạo cho hắn.
Có đôi khi cô chỉ đứng bên cạnh nhìn, sau đó sẽ đi lấy bánh mì, sẽ đi xem phim kinh dị, chính là không cầm tay dạy hắn nữa.
"Chỗ này anh không hiểu lắm." Hạ Ca cầm lá bùa cố ý vẽ sai lắc lư trước mặt cô.
Lăng Thanh Huyền đem bí tịch ném qua: "Nhìn theo mà vẽ."
Đừng cản trở cô xem phim kinh dị.
Sadako trong mấy phim này sao đều giống nhau? Sadako thật bận rộn.
Hạ Ca tiến đến bên cạnh cô: "Anh vẽ đúng một tấm, em hôn anh một cái, được không?"
"Được."
Hạ Ca được như ý liền nháy mắt vẽ xong năm lá bùa, chạy đến trước mặt cô, ngẩng đầu lên.
Hôn!
Lăng Thanh Huyền qua loa có lệ hôn một cái, trên miệng còn dính cả vụn bánh mì.
"Năm tấm, hôn năm cái."
Hạ Ca lắc lắc tay cô.
Hôn hôn hôn, suốt ngày chỉ biết hôn.
Hôn có thể ăn thay cơm sao?
Lăng Thanh Huyền trực tiếp đè hắn xuống giường, gặm cắn một trận.
Hạ Ca cười không thấy non sông, ôm cô ở trên giường lăn vài vòng.
Khu vực bí mật quân sự bị ép vào người cô, Hạ Ca sửng sốt, bất động.
Lăng Thanh Huyền bị hắn lăn đến choáng váng, tay dời xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
"Anh, em, không có gì, em nhầm rồi!"
Lăng Thanh Huyền bóp bóp, thấy đôi mắt hắn chấn kinh mà lập lòe, áp úng nửa ngày không nói nên lời.
"Nhầm rồi?"
"...Ừ." Có thể buông ra không?
Hai mươi năm cuộc đời, đây hẳn là thời khắc thẹn thùng nhất hắn từng trải qua.
Lăng Thanh Huyền thấy hơi cấn tay: "Không cần giúp?"
Giúp, giúp cái gì???
Hạ Ca vội vàng tụt xuống giường, nhốt mình trong phòng tắm.
Tiếng nước ào ào, Lăng Thanh Huyền ở trên giường ngáp một cái.
Buồn ngủ quá...
【Ký chủ!】
Lăng Thanh Huyền bị dọa văng mất cơn buồn ngủ.
Chuyện gì?
Bổn tọa muốn đi ngủ.
【Ngủ cái gì mà ngủ.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, mau bóc tem nhân vật phản diện đi ~】
ZZ, chẳng trách người ta gọi thứ kia là phim heo.
Ra là do ngươi.
【Nào có.
Nhân vật phản diện cứ tắm nước lạnh sẽ bị cảm.
Cảm sẽ phải vào bệnh viện truyền nước.
Ngươi bây giờ đang ở trạng thái linh thể, không tiện đưa hắn đi, phải không?】
Giữa mùa hè, sẽ không bị cảm.
Không đưa đi bệnh viện được thì bổn tọa gọi 115.
ZZ lăn lộn trong không gian: 【Ký chủ, đây là cơ hội tốt để kiếm điểm hảo cảm đó!!!】
Độ hảo cảm của tiểu gia hỏa hiện tại là bao nhiêu?
【Trước mắt là 70 điểm.】
Cũng không quá thấp.
Lăng Thanh Huyền chui vào trong chăn.
【Ký chủ ~ Ký chủ ~】
Ký chủ của ngươi hiện đang ngoài tầm phủ sóng, xin vui lòng liên lạc lại sau.
【...】Ký chủ hài hước như vậy từ bao giờ?
Cửa phòng tắm mở ra, Hạ Ca bình tĩnh không ít.
Nhưng ánh mắt vừa lướt đến chỗ chăn mền phồng lên, hắn trong nháy mắt cảm thấy cần vào phòng tắm lần nữa.
"Lại đây ngủ." Lăng Thanh Huyền hướng về phía hắn đưa tay.
Không tắm thì không tắm, nghẹn cũng không chết được.
Hạ Ca lau khô thân thể, chui vào trong chăn, theo thói quen ôm lấy cô.
"Còn bốn cái."
"Hả?" Hạ Ca còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn đã nhẹ nhàng rơi trên trán, trên chóp mũi, trên má, trên môi.
Vừa đủ bốn cái, Lăng Thanh Huyền hoàn thành nhiệm vụ, nhắm mắt ngủ.
Hạ Ca muốn tát bản thân mấy bạt tay.
Ha hả, nghẹn nữa nhất định sẽ chết thật đó.
Do dự một hồi, hắn nắm lấy tay cô, đặt ở phía dưới.
"Buồn ngủ."
Bổn tọa không muốn động, bổn tọa phải ngủ sớm dậy sớm.
Hạ Ca thẹn thùng đến sắp chết.
"Vậy, anh tự làm.
Mượn, mượn tay của em một chút."
"Ừ." Ngươi vui là được.
Không phiền bổn tọa ngủ là được.
Hạ Ca cẩn thận từng ly từng tí nắm bàn tay lạnh lẽo của cô, thở mạnh cũng không dám.
Cường độ nặng nhẹ không đồng nhất kia, khiến hô hấp của hắn cũng trở nên đứt quãng.
Như rơi vào đám mây, hai gò má hắn đỏ ửng, nhìn gương mặt ngủ say của Lăng Thanh Huyền, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Không dám dùng sức, sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi.
Rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hắn lấy khăn giấy giúp cô lau sạch sẽ, sau đó ôm cô vào lòng.
Ít nhất hiện tại, hắn không cầu mong gì hơn, chỉ muốn mỗi ngày có thể bình thản ôm cô ngủ.
___________________________________________________________________________
"Tổ tông! Tổ tông cứu mạng!"
"Lệ quỷ tỷ tỷ, mau cứu em!"
"Chết mất, chết mất, tôi sắp ăn xôi rồi."
Sáng sớm tinh mơ, thật ồn ào.
Lăng Thanh Huyền xốc chăn lên, trên giường chỉ còn lại mình cô.
Hôm nay tiểu gia hỏa hình như làm ca sáng.
Sau khi cô rửa mặt xong, bên tai lại bắt đầu ầm ĩ.
【Ký chủ, đám bạn quỷ của người đang cầu cứu kìa.】
Bổn tọa lấy đâu ra bạn quỷ?
ZZ giúp cô đếm: 【Tiểu quỷ nè, quỷ lười nè, quỷ mặt bánh nướng nè.
Bọn họ đang bị ác quỷ của Nguyễn Mạch truy đuổi.】
Nguyễn Mạch.
Vị nữ chính này không thể ngừng nghỉ một tí sao?
Ban ngày ban mặt, không có Hạ Ca, Lăng Thanh Huyền cầm dù, theo chỉ dẫn của ZZ tới chỗ của đám quỷ kia.
Đó là một kho hàng bị bỏ hoang, bê tông cốt thép rơi đổ lộn xộn trên mặt đất.
Kiến trúc mái vòm vừa vặn ngăn chặn ánh nắng bên ngoài.
"Tổ tông ơi!"