Hai giọng nói kia, giọng của Tư Mã Vân Y thì nàng khá quen thuộc.
Một giọng khác, chắc là Tam hoàng tử Sở Cẩm, nam chính của vị diện này.
Muộn vậy rồi, một hạ nhân cũng không có, bọn họ vậy mà đang hẹn hò.
Lăng Thanh Huyền tiện tay cầm một mảnh ngói, chuẩn bị ném xuống.
Âm thanh đạp lên mái ngói rất nhỏ vang lên, cô quay mặt nhìn qua, một hắc y nhân đang ngồi xổm bên cạnh nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, hắc y nhân sửng sốt một chốc, lập tức chĩa kiếm về phía nàng, nhỏ giọng thăm dò: "Ngươi là ai? Tới đây làm gì?"
Lăng Thanh Huyền giơ miếng ngói lên, học theo y, nhỏ giọng hỏi: "Gϊếŧ người.
Cùng lên không?"
Đêm hôm khuya khoắt được mời cùng xông lên gϊếŧ người, hắc y nhân có chút hoang mang.
Trên nóc nhà, một người nằm sấp, một người ngồi xổm, nếu không có thanh trường kiếm phản chiếu ánh trăng, cảnh tượng này cũng coi như hòa hợp.
Khăn che mặt dường như hơi bay lên một chút, không biết có phải hắc y nhân vừa phì cười hay không.
Y không tiếp tục nhìn Lăng Thanh Huyền, mà nằm sấp xuống, nhìn xuống phía dưới.
Gió đêm rét lạnh, thiếu nữ lại mặc một thân lụa mỏng, tựa như không cảm nhận được giá buốt.
Dưới kia, Tư Mã Vân Y uyển chuyển cự tuyệt nam nhân anh tuấn trước mặt.
"Tam hoàng tử, chúng ta chỉ vừa quen biết, hơn nữa, ta còn chưa cập kê."
Tư Mã Vân Y không ngờ, khí vận của Lăng Thủy Thanh vừa chuyển sang người ả, ả đã trở thành hoa thơm trái ngọt.
Ngay cả Tam hoàng tử được người người kính ngưỡng cũng hết sức coi trọng ả.
Ả cũng muốn tiến cung, trở thành nữ nhân tôn quý nhất, nhưng Tam hoàng tử chỉ là hoàng tử, không phải Thái tử, sau này vẫn thấp hơn người ta một bậc.
Ả phải cân nhắc kỹ lưỡng cho tương lai của mình, cho nên tạm thời cứ đưa gã vào danh sách tuyển chọn thôi.
"Nhưng ta đối với nàng là nhất kiến chung tình.
Vân Y, là ta quá đường đột.
Ngày khác ta sẽ lại đến thăm nàng."
Trong giọng nói Sở Cẩm đầy tự trách, gã chăm chú ngắm nhìn dung nhan Tư Mã Vân Y lần nữa mới quay người rời đi.
"Tam Hoàng tử, trên đường nhớ cẩn thận, trở về sớm nghỉ ngơi."
Mới ân cần làm sao.
Lăng Thanh Huyền thấy hai người rời nhau ra, lập tức quăng miếng ngói trong tay.
Tốc độ kia đến cả hắc y nhân bên cạnh cũng nhìn không rõ.
Tình chàng ý thiếp, ngói bay vào đầu, hai người nằm một đống.
Lăng Thanh Huyền đáp xuống sân, ngước mắt nhìn hắc y nhân kia.
Huynh đệ, ngươi không cầm kiếm xuống gϊếŧ người đi, còn thất thân cái gì nữa?
Bởi thế mới nói thời khắc mấu chốt chỉ có bản thân là đáng tin cậy.
Lăng Thanh Huyền rút chủy thủ, giơ lên.
【Ký chủ, khoan đã!】
"Cô nương, thủ hạ lưu tình!"
Hắc y nhân nhanh nhẹn nhảy xuống, giơ trường kiếm chặn chủy thủ trong tay Lăng Thanh Huyền.
Ánh mắt sắc lạnh liếc qua, Lăng Thanh Huyền chờ y giải thích.
Hắc y nhân không hiểu sao đổ mồ hôi lạnh, khuyên răn: "Tư Mã Vân Y cùng Tam hoàng tử tạm thời không thể gϊếŧ."
"Vì sao?"
"Thứ lỗi tại hạ không thể nói, cô nương, ngươi..."
Không thể nói, không thể gϊếŧ, còn ngăn trở nàng.
Lăng Thanh Huyền thu hồi chủy thủ.
Hết người này đến kẻ nọ, giấu giếm không mệt sao?
Hắc y nhân thấy nàng thu liễm sát khí, nhẹ nhàng thở phào: "Tóm lại, ta không phải người của bọn họ, xin cô nương yên tâm.
Tuy không biết cô nương cùng bọn họ có ân oán gì nhưng tại hạ cần điều tra một số việc.
Chờ sau khi chuyện giải quyết xong, xử trí bọn họ thế nào, tùy cô nương định đoạt."
Nữ tử trước mặt tựa như thế ngoại cao nhân, ra tay sạch sẽ, lưu loát.
Nếu giao chiến, còn chưa biết ai thua ai thắng.
Chỉ là nhìn tuổi tác, hình như còn rất trẻ.
"Ngươi tiếp tục."
Lăng Thanh Huyền ngước nhìn ánh trăng.
Thôi, về ngủ.
Nàng xoay người, phi thân lên nóc nhà, chân đột nhiên trượt một cái, suýt chút nữa té xuống dưới.
Vận...!vận rủi!
Vẫn là nên quay lại gϊếŧ nữ chính đi.
Nhưng mà làm vậy không hợp thiết lập cao lãnh của nàng cho lắm.
Đắn đo một hồi, nàng bỏ đi.
Hắc y nhân nhìn thân ảnh nhỏ xinh của nàng, khóe miệng dưới khăn che mặt khẽ cong lên.
Tiểu cô nương thật thú vị.
Nếu có duyên gặp lại thì tốt rồi.
Xoay người, y nhìn một nam một nữ y phục nhiễm bẩn nằm dưới đất, rút kiếm tiến lên.
___________________________________________________________________________
Được cô cô cung phụng ăn ngon uống sướng, Lăng Thanh Huyền thấy eo và ngực mình có chút biến đổi.
Nàng không thể nằm ườn một chỗ nữa!
【...】ZZ vốn định giải thích cơ thể nàng đang phát dục, nhưng thấy ký chủ chịu đi ra ngoài, nó quyết định im miệng.
Làm một tiểu cung nữ ăn không ngồi rồi, Lăng Thanh Huyền rất nhàn nhã.
Nàng đi dạo khắp nơi, đi ra khỏi viện.
"Mấy ngày nữa, cung của Thái tử và Tam hoàng tử sẽ tuyển chọn thị nữ thiếp thân, các ngươi muốn đi cung nào?"
"Đương nhiên là đến chỗ Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử đối với ai cũng dịu dàng, tinh thông thư từ ca phú. Đến cung của ngài ấy, nhất định là sa vào ôn nhu hương rồi.
"Nhìn nước miếng của ngươi sắp chảy ra đến nơi rồi.
Có điều nếu là ta, ta cũng chọn Tam hoàng tử.
Nói sao thì Thái tử cũng tàn bạo nhiều năm, ở bên cạnh ngài ấy, không bị gϊếŧ chết cũng bị hù chết."
Đúng lúc Lăng Thanh Huyền đi ngang qua, bị mấy cung nữ đang thảo luận gọi lại.
"Nè, ngươi là người của cung nào? Sao chưa từng gặp qua?"
Nữ nhân tụ lại với nhau, vô cùng để ý đến dung mạo.
Dung mạo của Lăng Thanh Huyền làm bọn họ có chút ghen ghét, cũng có chút tò mò, hình như trước nay chưa từng nhìn thấy nàng.
Lăng Thanh Huyền chỉ tay, nét mặt bọn họ trở nên khinh bỉ: "Hóa ra là Tẩy Y Cục.
Xinh đẹp cũng vô dụng."
Lăng Thanh Huyền lùi lại một chút mới không bị nước bọt của cung nữ kia văng trúng.
Thời đại này nữ nhân nói chuyện đều thô lỗ như vậy à?
"Ê, ngươi muốn đến cung của ai?" Có cung nữ hỏi nàng.
Lăng Thanh Huyền hỏi ngược lại: "Ta muốn đến cung của ai là sẽ đến cung của người đó?"
"Đương nhiên là không rồi.
Ngươi nằm mơ à? Chủ tử phải vừa ý ngươi mới được chứ."
Nàng tạt một chậu nước lạnh: "Vậy các ngươi hỏi ta làm gì?"
Bầu không khí có chút lúng túng, mấy cung nữ kia thấy không tìm được tiếng nói chung với nàng, đành bỏ nàng qua một bên, tiếp tục thảo luận.
"Các ngươi nghe gì chưa? Hôm trước Tư Mã phủ hình như xảy ra chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì thì lại bị áp xuống."
"Ta biết, ta biết.
Nghe nói Tam hoàng tử cũng ở đó."
"Không thể nào.
Chẳng lẽ Tam hoàng tử nhìn trúng thứ nữ kia của Tư Mã phủ?"
Lăng Thanh Huyền ở bên cạnh sờ sờ lỗ tai.
Quả nhiên không thể xem thường khả năng hóng dưa của nữ nhân.
Không ra khỏi cửa mà đã nắm được phân nửa vụ việc rồi.
【Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Thu hồi lệnh bài thân phận của Chiêm Tinh Lâu.】
Lăng Thanh Huyền nghiêm mặt xoay người.
【Ký chủ, sai hướng rồi.
Lệnh bài ở Đông cung.】
Không sai.
Đến giờ cơm rồi.
Nàng phải trở về dùng bữa.
【Ký chủ, ngươi cứ ăn xong rồi ngủ như vậy sẽ biến thành cá mặn đó!】
Vậy thì biến thành cá mặn thôi.
【...!Ký chủ, ta sai rồi.
Ta là cá mặn.
Ta là heo.
Cầu xin người đi hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên đi mà.】。゜゜('O`)°゜。
Lăng Thanh Huyền quay lại, theo hướng dẫn của ZZ đi đến Đông cung.
Đông cung? Nghe cứ quen quen.
Hình như là tẩm điện của vị Thái tử xấu xí kia.
Trong cốt truyện gốc, cuối cùng Thái tử bị nam chính Sở Cẩm diệt trừ.
Xem ra là một nhân vật pháo hôi.
Chỉ là khi Lăng Thanh Huyền vừa đến ngự hoa viên, nàng bị một dáng người yểu điệu ngăn lại.
Người kia vừa nói chuyện vừa vươn tay lại gần.
"Tiểu Thanh, sao ngươi lại đến đây? Có phải lạc đường không? Để ta đưa ngươi trở về."
Lăng Thanh Huyền tránh đi, nhìn vẻ mặt dịu dàng đầy lo lắng của Tư Mã Vân Y.