Tư Mã Vân Y thấy nàng bỏ đi, thở phào nhẹ nhõm.
Niềm vui sướng khi thoát chết trong gang tấc làm ánh mắt ả cũng trở nên tàn độc.
Lăng Thanh Huyền không dám đến gần ả, chứng tỏ còn chưa tìm được thân phận lệnh bài.
Lúc đó ả chỉ tùy tiện ném đi, chắc là ở quanh Chiêm Tinh Lâu.
Ngày mai, ả phải vào cung xem thử, tuyệt đối không thể để người khác nhặt được.
Người của Tư Mã phủ chạy đến, thấy ả đang ngồi dưới đất với biểu tình phức tạp, mỗi người một ý nghĩ.
Tư Mã Vân Thiến cau mày: "Muội muội, không có chuyện gì chứ?"
Tư Mã Vân Y đè lại miệng vết thương, cười lạnh: "Ngươi thấy ta có giống người không có chuyện gì không? Còn hỏi lời vô nghĩa!"
Tư Mã đại nhân đứng bên cạnh tức giận mắng: "Vân Y, sao ngươi có thể nói chuyện với tỷ tỷ như vậy?"
Tư Mã Vân Y cắn môi, bấu chặt vào miệng vết thương của mình: "Tam hoàng tử phải lòng ta, Thái Tử điện hạ cho phép ta đến gần.
Tư Mã đại nhân, ngài tốt nhất nhìn cho rõ, ai mới là người mà mình nên ủng hộ."
Tư Mã đại nhân hoàn toàn không ngờ tiểu nữ nhi mà ông vẫn luôn coi nhẹ sẽ nói ra những lời này.
Vì những biểu hiện gần đây của ả, hai cha con thân cận hơn một chút.
Nhưng mới được ít lâu, ả lại hiện nguyên hình.
'Kiêu căng' cũng chưa đủ để diễn tả.
"Còn chết trân ở đó làm gì? Không biết đuổi theo thích khách sao? Nàng chạy hướng kia kìa!" Quát nạt hạ nhân xong, Tư Mã Vân Y giận dữ hét vào mặt Tư Mã Vân Thiến: "Lấy hộp thuốc! Ta bị thương."
Tư Mã Vân Thiến rút đi vẻ lo âu dưới đáy mắt, giấu đi biểu tình đi tìm hộp thuốc.
Hiện tại, hai nhân vật tôn quý trong cung có hảo cảm với Tư Mã Vân Y.
Vì Tư Mã phủ, vì chính mình, Tư Mã Vân Thiến lúc này không thể tùy ý phản kháng.
Nhìn đám người vì mình mà chạy tới chạy lui, Tư Mã Vân Y mới hơi nguôi giận.
Vết thương trên cổ không sâu, ả nhìn máu dính trên tay mình, nghiến răng.
___________________________________________________________________
Lăng Thanh Huyền phát hiện, Sở Mính không còn quấn lấy nàng đòi hôn, cũng không phái người thời thời khắc khắc giám sát mình nữa.
Càng tốt, nàng rảnh tay đi làm chuyện khác.
ZZ tận tình khuyên bảo: 【Như vậy không tốt đâu, ký chủ.
Nhân vật phản diện sẽ mất dần hứng thú đối với ngươi.】
Hắn trước đây có hứng thú với bổn tọa?
【Dĩ nhiên là có.
Chẳng qua độ hảo cảm bị giá trị hắc hóa che mất thôi.】
Lăng Thanh Huyền cũng không tiếp tục theo đuổi vấn đề này.
Nàng nghênh ngang ra khỏi Đông cung, trên đường gặp được Tiêu thị vệ, y chỉ nhìn lướt qua nàng một cái.
Hôm nay, người của Đông cung có hơi là lạ.
"Ngươi muốn đi đâu?" Đúng lúc Tú Nhi bưng đồ ăn đi tới.
Biểu tình trên mặt ả cũng có biến hóa, không còn cung kính như trước, cả xưng hô cũng không thèm thêm vào.
Lăng Thanh Huyền lách qua ả, Tú Nhi lại cố ý hất mâm thức ăn lên người nàng.
Trong nháy mắt đó, một luồng linh lực đánh qua, làm chiếc mâm đổi hướng, cơm canh toàn bộ tạt vào người Tú Nhi.
"Tiểu Thanh!"
Ngửi mùi đồ văn trên người, Tú Nhi chỉ muốn nôn ra. Ả cố ý bỏ ít đồ vào thức ăn, vốn muốn chơi khăm Lăng Thanh Huyền, không ngờ chính mình lại hưởng hết.
Nhìn bộ dạng sạch sẽ tinh tươm, biểu tình bình đạm của Lăng Thanh Huyền, máu ả như sôi sùng sục.
"Ngươi đắc ý gì chứ? Điện hạ đã hạ lệnh không cho phép chúng ta tiếp xúc với ngươi.
Bây giờ ngươi ở Đông cung chẳng khác nào người vô hình.
Từng thị tẩm thì sao, còn không phải vẫn bị điện hạ vứt bỏ?"
Lượng tin tức có hơi lớn, Lăng Thanh Huyền tiến lên một bước, đôi mắt lạnh lùng không một tia cảm xúc: "Không cho phép tiếp xúc với ta?"
Tú Nhi bị khí thế của nàng dọa lui lại một bước, vội vàng thẳng lưng ưỡn ngực: "Đúng vậy! Ngươi..."
Lăng Thanh Huyền tìm chỗ còn sạch sẽ trên người Tú Nhi, đụng vài cái: "Tiếp xúc với ta, sẽ thế nào?"
Nàng lại không theo kịch bản, Tú Nhi tức muốn tắt thở. Ả như gặp phải giặc cướp, nhanh chóng lùi lại: "Ta thấy ngươi tốt nhất nên trở về Tẩy Y Cục. Đông cung này, một ngày ngươi cũng ở không được nữa."
Ngẫm nghĩ chút, cảm thấy mình còn chưa đủ khí thế, ả liền chống nạnh nói: "Đừng tưởng chỉ mình ngươi biết leo lên giường.
Sớm muộn ta cũng sẽ trở thành nữ nhân của điện hạ!"
"Ồ.
Chúc ngươi thành công."
Lăng Thanh Huyền không phẫn nộ như Tú Nhi tưởng tượng, thậm chí không thèm nhìn ả thêm vài lần.
Thấy nàng sắp bỏ đi, Tú Nhi nhảy tanh tách như tôm.
"Tiểu Thanh, ngươi cứ diễn tiếp đi.
Chờ ta quyến rũ được Thái Tử điện hạ, xem ngươi còn tỏ vẻ bất cần được không."
Tú Nhi lẩm nhẩm hai câu, ngồi xuống dọn dẹp mâm đĩa cùng đồ ăn.
________________________________________________________________________________
Hôm mới đến Tú Nhi đã từng nói, ở Tẩy Y Cục có đồ vật quan trọng.
Mặc dù có thể là giả nhưng nàng cũng rảnh rỗi, đi dạo loanh quanh thôi.
Cô cô của Tẩy Y Cục thấy Lăng Thanh Huyền trở lại, trong chớp mắt biểu tình hoảng hốt nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường: "Cô nương, bỏ quên thứ gì ở đây sao?"
"Cô cô biết?"
Cô cô quan sát bốn phía, gật đầu: "Cô nương đi theo ta."
Lăng Thanh Huyền nhàn nhã theo sau bà ta. Đến khi vào gian phòng trước kia, cô cô chạy vụt ra cửa, khóa cửa lại.
"Cô nương, ta cũng không muốn đâu.
Nhưng mà bọn họ cho ta rất nhiều ngân lượng, còn uy hiếp ta.
Ta mới bất đắc dĩ làm vậy với ngươi thôi."
Cô cô dựa vào cửa, thở dài.
Tư Mã tiểu thư đem sai phạm của bà ta ra đe dọa.
Nếu những chuyện đó đến được tai Hoàng Thượng, đừng nói cáo lão hồi hương, muốn toàn mạng còn khó nữa là.
"Trà lạnh rồi." Một lúc lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng nói chầm chậm, nhẹ nhàng.
Cô cô sửng sốt một chút, nàng vậy mà không sợ chút nào.
Quả nhiên nàng có núi cao làm chỗ dựa, chỉ tiếc là, hôm nay không thể thoát khỏi nơi này.
Trong phòng truyền đến âm thanh vũ khí sắc bén xẹt qua, cùng tiếng đồ sức vỡ nát.
Cô cô hoảng hốt đứng bên ngoài nghe, chờ đến khi tất cả lắng xuống mới kéo cửa ra.
Những thứ kia không làm chết người, cùng lắm chỉ tàn phế.
Tư Mã tiểu thư muốn người sống.
Cửa được mở ra, trong phòng bừa bộn, hỗn độn nhưng không thấy bóng người.
Còn đang ngơ ngác, cô cô quay đầu xem xét, Lăng Thanh Huyền không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh bà ta.
Chân bà ta mềm nhũn ra, ngồi bệt xuống đất, mảnh sứ quẹt bị thương lòng bàn tay, bà lại cảm thấy ánh mắt Lăng Thanh Huyền đâm vào người còn đau đớn, rét lạnh hơn.
"Tư Mã Vân Y?" Lăng Thanh Huyền bật ra một cái tên, sắc mặt cô cô càng thêm tái nhợt.
Xem ra là đúng rồi.
Tiểu cô nương kia cả ngày không lo học chuyện đàng hoàng, cứ nghĩ đến việc gì đâu không.
Phải rồi, nghĩ đến việc chơi chết bổn tọa.
ZZ, bổn tọa chưa có động thủ với nàng ta đâu nha?
【Ký chủ, ngươi không phải đã hù dọa nữ chính rồi sao? Làm tròn lên thì cũng là động thủ một lần rồi.】
Mới cứa cổ có tí xíu, sao mà tính là động thủ được.
"Đừng, đừng gϊếŧ ta.
Cô nương, ta thật sự bị người ta ép buộc.
Tha cho ta, ta..." Cô cô cảm thấy cô nương trước mắt này, thật sự có thể sẽ gϊếŧ chết bà ta cho nên cầu xin tha mạng trước thì tốt hơn.
Lăng Thanh Huyền muốn bỏ đi, bà ta lại muốn ôm đùi Lăng Thanh Huyền.
Mới rút nhẹ chân ra, trên người cô cô lại bị chọc ra mấy vết thương đổ máu.
Lăng Thanh Huyền: ...
Có người ăn vạ!
Nàng lấy ra bạc mà mình không dùng hết đặt xuống trước mặt cô cô, không nói nửa lời, bỏ đi dưới ánh mắt ngơ ngác của cô cô.
Cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Còn chưa đi được hai bước, cô cô lại leo lên cạnh cửa: "Cô nương! Cẩn thận Tư Mã tiểu thư, không chỉ có mình ta, nàng ấy còn..."
Càng lúc càng xa, lời cô cô nói còn văng vẳng bên tai.
Bà ta đột nhiên phản chiến, thật là biết cuốn theo chiều gió.
Những kẻ mà Tư Mã Vân Y có thể nghĩ tới, cũng chỉ có mấy người thôi.
ZZ vui vẻ: 【Ký chủ, cuối cùng cũng muốn đến Chiêm Tinh Lâu sao?】