Bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, thôn trang dần dần yên tĩnh.
Không ai nhìn thấy trên mái nhà thôn trưởng, có hai thân ảnh đang ôm lấy nhau.
Hơi thở tương thông, nàng không biết mệt mỏi dạy hắn cách lấy hơi.
Chờ đến khi hắn nắm bắt được rồi, răng nanh nhỏ lộ ra, cắt qua đầu lưỡi của hắn.
Cơn đau khẽ kèm theo tê dại, Dạ Mộc muốn rụt người về sau lại bị nàng vòng tay ôm lấy.
Lừa đảo! Đã nói trước là không cắn rồi, kết quả vẫn làm ra vết thương.
Theo máu tươi chảy ra ngoài, cảm giác tê dại càng tăng thêm.
Hơi thở của thiếu niên bắt đầu gấp rút, mày nhăn lại.
Miệng vết thương kia thật kỳ quái, trở nên nóng bỏng, rực cháy.
Cảm giác khác thường từ đầu lưỡi, lan tràn ra khắp châu thân.
Sức lực toàn thân như thể bị rút cạn, Dạ Mộc còn chưa nhận ra toàn bộ cơ thể mình đang dựa hẳn lên người Lăng Thanh Huyền.
Đỡ lấy thân thể hắn, Lăng Thanh Huyền không buông tha dù chỉ một giọt, đem tất cả máu tươi nuốt vào miệng.
Cơ thể đang nóng lên, càng lúc càng nóng.
Lắng nghe âm thanh nhấm nuốt của đối phương, cổ họng Dạ Mộc căng thẳng, từ sâu bên trong như có thứ gì đó muốn phá đất mà lên.
Hắn vội vàng trấn định tinh thần, đè Lăng Thanh Huyền lại rồi kéo nàng ra.
Hô hấp của hắn tràn ngập hơi thở của nàng.
Sắc mặt thiếu niên ửng hồng, đôi môi đỏ thắm hơi hé ra, lồng ngực không thể kiềm chế mà phập phồng.
"Đã hứa là không cắn mà." Giọng nói hắn khàn khàn, lướt qua trái tim.
Lăng Thanh Huyền mặt không đổi sắc: "Không cẩn thận cắn phải."
Răng nanh nhỏ của nàng còn chưa thu lại, nổi bật trên đôi môi đỏ thắm, hết sức đáng yêu.
Thấy nàng còn muốn áp sát, Dạ Mộc lùi lại, không muốn để nàng phát hiện khác thường trên cơ thể mình.
Kết quả bàn tay ấn vào khoảng không, cả người hắn rơi xuống.
Chỉ là khoảnh khắc trước khi tiếp xúc với mặt đất, Lăng Thanh Huyền thuấn di đón lấy hắn, ung dung thả hắn đứng vững.
"Ngươi..."
Vừa bị dọa một phen, cờ bay phấp phới trong lòng Dạ Mộc đều biến mất tăm.
Lăng Thanh Huyền phủi bụi trên người, thản nhiên nắm tay hắn.
"Về thôi?"
Dạ Mộc nhìn thôn trang bình hòa, gật đầu.
Trở về, cùng nàng trở về.
______________________________________________________________________
Cung điện bình an vô sự nửa tháng, Lăng Thanh Huyền nhìn những huyết bộc kia ngoan ngoan trở về địa cung, nghiêm túc đối diện với thân vương Kiệt Đặc mặc áo choàng đứng trước mặt.
"Huyết bộc này ngươi đưa về đi, ta không cần."
Để tạ tội chuyện lần trước, Kiệt Đặc cố tình tìm một huyết bộc trẻ tuổi, xinh đẹp làm quà nhận lỗi.
Không ngờ Lăng Thanh Huyền thẳng thừng cự tuyệt, sắc mặt ông ta có chút khó coi.
"Nữ vương, ngày nào cũng uống một loại máu không tránh khỏi đơn điệu, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng tốt mà."
"Không được, ta chỉ thích hắn."
"Chuyện này..." Kiệt Đặc đập bàn: "Nữ vương, chẳng qua là ngài chưa thử hương vị của Á Khắc mà thôi.
Ta dám chắc chỉ cần ngài thử một lần,nhất định sẽ thích mê."
Lăng Thanh Huyền đến cả mí mắt cũng lười động.
"Ồ, ngươi thử qua rồi?"
Nếu không sao biết chắc nàng sẽ thích.
Kiệt Đặc đờ người, cười gượng: "Nào có.
Huyết bộc dâng cho nữ vương, ta làm sao dám nhúng chàm."
Ông tay vỗ tay mấy cái, một thiếu niên tóc vàng mắt xanh, mặc quần áo rộng thùng thình được đưa đến trước mặt nàng.
"Nữ...!Nữ vương, ta là Á Khắc." Thiếu niên là con lai, gương mặt như búp bê, hướng về Lăng Thanh Huyền vấn an.
Trước khi Lăng Thanh Huyền kịp cự tuyệt, Kiệt Đặc vội vàng đứng lên cáo từ, mang theo thuộc hạ rời đi.
Thiếu niên tóc vàng dùng ánh mắt vô tội nhìn Lăng Thanh Huyền.
Đôi mắt xanh lơ như sóng nước dập dìu.
Lăng Thanh Huyền nhìn thoáng qua, bưng hồng trà nhấp một ngụm.
"Lâm Đạt."
Trong thời gian nửa tháng này, Dạ Mộc đọc rất nhiều sách, Lăng Thanh Huyền còn dạy hắn bắn súng cùng vài môn vận động khác.
Sinh hoạt cũng coi như phong phú.
Hơn nữa, Lăng Thanh Huyền từng bước điều chỉnh giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của mình đồng bộ với Dạ Mộc.
Dạ Mộc nhìn thấy thiếu niên kia, bước chân khựng lại.
Hai người tuổi tác tương đồng, lại tỏa ra mị lực khác nhau.
Dạ Mộc quan sát thiếu niên kia, rất nhanh cảm nhận được địch ý từ cậu ta.
"Chuyện gì?" Lăng Thanh Huyền ghé mắt, nhìn sách trong tay hắn, lấy qua nhìn một chút.
Quyển sách dùng lá cây cùng lông vũ làm thẻ đánh dấu, có mấy chỗ Dạ Mộc xem không hiểu đã được làm kí hiệu.
Lăng Thanh Huyền cầm bút kẹp trong sách, viết giải thích vào.
Dạ Mộc cụp mắt, không nói thêm lời gì khác.
Ba người ở bên bàn trà, chỉ vang lên âm thanh bút lông chim soạt soạt không ngừng.
Lăng Thanh Huyền khép sách lại, còn bưng tách trà lên đưa Dạ Mộc: "Uống không?"
Nàng đưa là tách trước mặt mình, Dạ Mộc nhận lấy, nhấp một ngụm.
Á Khắc đứng không yên, ánh mắt đầy vẻ tổn thương, đã rưng rưng nước mắt: "Nữ vương Lâm Đạt, ngài muốn vứt bỏ ta sao?"
"Ta là quà tạ lỗi thân vương Kiệt Đặc dâng cho ngài.
Nếu ngài vứt bỏ ta, ta sẽ chết trong tay những Huyết tộc khác."
Lăng Thanh Huyền không nói lời nào, tràng diện có hơi lúng túng. Á Khắc òa khóc, quỳ trước mặt Lăng Thanh Huyền: "Nữ vương Lâm Đạt."
"Lâm Đạt." Dạ Mộc mím môi: "Hay là giữ hắn lại đi."
Trong lòng tràn đầy cự tuyệt, nhưng hắn cũng là nhân loại, bảo hắn trơ mắt nhìn thiếu niên bị giày vò trong tay Huyết tộc khác, hắn không đành lòng.
Lăng Thanh Huyền ý vị thâm trường nhìn Dạ Mộc.
Tiểu gia hỏa cũng quá thiện lương rồi.
Tên nhóc kia vừa nhìn đã biết đang diễn kịch, vậy mà cũng tin?
Hay là tìm cơ hội đắp cho cái chiếu?
【 E hèm, ký chủ, xin ngươi lương thiện.
】
Tiểu gia hỏa lương thiện là đủ rồi.
Lăng Thanh Huyền thưởng thức lọn tóc bạc: "Vậy nghe theo ngươi, giữ hắn lại."
"Cảm tạ nữ vương!"
___________________________________________________________________
Dạ Mộc phát hiện, thiếu niên mới tới này rất thích đi theo hắn.
"Dạ Mộc ca, người đang xem sách gì vậy? Cho ta xem với ~"
Sách trong tay bị lấy đi, Dạ Mộc bắt lại thẻ đánh dấu.
"Ầy, thẻ kẹp sách này thật đặc biệt, ta xem một chút..."
Dạ Mộc lách mình tránh đi, không cho cậu ta đụng tới.
Thẻ đánh dấu trong tay là lông vũ cùng lá cây xâu lại thành một chuỗi, hắn cố ý dùng dây kẽm mài giũa tỉ mỉ làm ra.
"Dạ Mộc ca?"
Dạ Mộc lạnh mặt: "Sách ngươi cứ lấy đọc đi, cái này không thể đụng vào."
Tối hôm đó, lá cây cùng lông vũ vương lên người thiếu nữ che chắn trước mặt hắn.
Đối với hắn có ý nghĩa phi phàm.
Đôi mắt xanh lơ của Á Khắc hơi nheo lại: "Thế sao? Vậy ta không động vào."
Cậu ta cầm sách đi qua một bên, không tiếp tục quấy rầy.
Á Khác lấy thân phận huyết bộc lưu lại, bởi vì do thân vương Kiệt Đặc đưa tới nên không cần ở địa cung cùng những huyết bộc phổ thông khác.
Lăng Thanh Huyền thân là nữ vương Huyết tộc, cung điện cũng chỉ là một chỗ nghỉ chân.
Trong khoảng thời gian này cử hành hội nghị đối phó huyết liệp, nàng ngày nào cũng sau nửa đêm mới trở về.
Dạ Mộc rất ít khi nhìn thấy nàng, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
"Quản gia Lợi Sâm." Á Khắc thấy Lợi Sâm bưng đèn đi ngang qua, vui vẻ vẫy tay: "Đêm nay nữ vương có về sớm hơn chút nào không?'
Lợi Sâm liếc xéo cậu ta một cái, nhíu mày nói: "Không biết."
"Ể ~ Ngươi là quản gia mà cũng không biết á?" Á Khắc nhàm chán lật qua lật lại sách trong tay, vứt xuống đất, chạy đi nghỉ ngơi.
Dạ Mộc nhặt sách lên, chạm phải tầm mắt Lợi Sậm giữa không trung.
"Á Khắc rất biết lấy lòng người khác.
Nhân loại, ngươi còn có thể được sủng ái bao lâu?"
Thời điểm nữ vương chán ghét mà vứt bỏ Dạ Mộc, Lợi Sậm sẽ trút hết cơn giận lên hắn.
Mùi vị bị đóng cọc thật không dễ chịu chút nào.
Gã muốn đem nhân loại này đóng đinh lại, sau đó hút cạn máu của hắn.