"Sao mà không có việc gì chứ? Ba, đây là ung thư gan thời kỳ cuối.
Ba chỉ còn sống không đến hai tháng thôi."
Sinh lão bệnh tử, vốn là quy luật của đời người.
Chỉ là một sinh mệnh đang sống động nháy mắt tiêu tan, không phải việc mà người thường có thể tiếp thu.
Thanh âm của Lăng Tĩnh từng câu từng chữ vang vọng bên tai, Lăng Thanh Huyền nhìn tờ giấy trong tay Lăng Thịnh, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường.
"Con tham gia đoàn kiến của công ty.
Ba, bây giờ có đỡ hơn chút nào không?"
Lăng Thịnh động tác chậm chạp gật đầu: "Ba khỏe.
Nặc Nặc, không định giới thiệu vị kia với ba một chút sao?"
Vị kia tất nhiên ám chỉ Tiêu Ý.
Lăng Thanh Huyền nâng tay, Tiêu Ý đi tới.
"Tiêu Ý, nghệ sĩ của công ty chúng ta."
Lăng Thịnh thở dài: "Ba đương nhiên biết. Ý ba là quan hệ giữa cậu ấy và con."
Lăng Thanh Huyền nhìn khuôn mặt già nua cùng ánh mắt mong chờ của ông, chậm rãi nói: "Người yêu.
Kiểu yêu đương muốn tiến tới hôn nhân."
Trái tim không tự chủ được mà đập rộn lên, Tiêu Ý gắt gao mím môi.
Hắn vốn đã chuẩn bị tinh thân nghe Lăng Thanh Huyền không thừa nhận quan hệ giữa họ, không ngờ cô lại nói ra đáp án mà hắn mong chờ nhất.
Một giây xúc động, hắn trực tiếp mở miệng kêu: "Ba, không phải, ý cháu là, bác Lăng, con sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt.
Bác yên tâm!"
"Ha ha, kêu ba cũng được.
Nếu các con đã xác định rõ thì tìm thời gian tốt đính hôn đi."
Tiêu Ý vẫn là lần đầu tiên cảm thấy quẫn bách.
Trước mặt ba của người trong lòng, hắn thật giống một thằng nhóc chưa trải sự đời.
Lăng Tĩnh không thể tin nhìn một màn hòa thuận trước mắt.
Phảng phất như cô ta là một người ngoài.
Đồng thời cô ta cũng nghĩ đến, nếu Tiêu Ý thật sự cưới Lăng Nặc, cổ phần công ty càng không có phần của cô ta.
Lại nhiều thêm một người phải đối phó, Lăng Tĩnh trách mắng Lăng Thanh Huyền vài câu rồi chạy.
Cô ta phải đi tìm Mạnh Bình thương lượng, phải làm sao mới có thể nhanh chóng đoạt được tập đoàn Lăng Thịnh.
Hai cha con có chuyện riêng muốn nói, Tiêu Ý ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ đợi.
Hắn cầm di động, lên Weibo đăng bài đăng thứ hai.
'Chờ anh.'
Chờ anh tới cưới em, nhanh thôi.
Hai chữ này được đông đảo cư dân mạng không ngừng lý giải.
Chỉ là hắn cũng không để ý những việc này.
Bấm gọi một dãy số, hắn lại khôi phục vẻ trầm ổn như trước: "Xúc tiến kế hoạch."
Tại Mạnh thị, Mạnh BÌnh cầm di dộng sứt đầu mẻ trán.
Gã hét vào điện thoại chất vấn lý do những khoản đầu tư của mình toàn bộ thua lỗ, hơn nữa Mạnh thị hiện tại xuất hiện nguy cơ vỡ nợ.
Lăng Tĩnh chưa qua cho phép trực tiếp vọt vào trong, thấy cảnh tượng gã đang chửi ầm lên.
Cô ta sợ hết hồn, thối lui về sau.
"Tĩnh Tĩnh!" Mạnh Bình nhanh chóng cúp máy.
Hắn tiến lên nắm chặt tay cô ta: "Hiện tại chỉ có em mới có thể cứu công ty của anh.
Bao giờ thì lấy được công ty của ba em?"
Lăng Tĩnh cau mày đẩy gã: "Anh nắm tay em đau."
"Trả lời anh! Lăng Tĩnh, em là vị hôn thê của anh, chúng ta ở trên cùng một con thuyền.
Chẳng lẽ em muốn sau này gả cho một người không có gì trong tay sao?"
Thậm chí là một người đã phá sản.
Đây vốn phải là kết cục của Lăng Nặc mới đúng.
Vì lẽ gì hiện tại biến thành Mạnh Bình phá sản?
Không.
Cô ta không thể gả cho một kẻ nghèo hèn.
Cho dù sau này sự nghiệp của cô ta thăng tiến, Mạnh Bình cũng sẽ là một cái động không đáy.
Ý thức được điều này, cô ta thốt lên: "Mạnh Bình, chúng ta giải trừ hôn ước đi.
Lúc đó chỉ là tỷ tỷ nói đùa, sao có thể xem như thật được."
Tay Mạnh Bình dần dần dùng sức, biểu tình dữ tợn: "Em không phải vẫn luôn gọi Mạnh ca ca sao? Tại sao bây giờ đột nhiên gọi thẳng tên tôi? Tĩnh Tĩnh, ngay cả em cũng không cần tôi sao?"
Lăng Nặc không cần gã, Lăng Tĩnh cũng không cần gã.
Hai chị em nhà họ Lăng đang xem gã như tên đần mà chơi đùa sao?
"A!" Lăng Tĩnh bị đau, móng tay vừa được chăm chút quẹt bị thương tay Mạnh Bình, lúc này gã mới buông lỏng cô ta ra.
"Anh điên rồi?"
"Tôi chính là điên rồi? Công ty này không còn, tôi sẽ mất hết tất cả!" Mạnh Bình nổi trận lôi đình.
Nếu hỏi gã có gì làm vốn liếng, thì chính là công ty này.
Bây giờ cái xí nghiệp Tiêu thị kia đột nhiên xuất hiện, muốn đem công ty bọn họ thu mua, hơn nữa còn là mua với giá thấp nhất.
Nếu gã không nhanh chóng tìm được chỗ dựa, sẽ bị bức tử.
"Mạnh Bình, anh thay đổi rồi.
Anh không còn là Mạnh ca ca mà tôi thích nữa.
Chúng ta chia tay đi!"
Nói xong, Lăng Tĩnh chạy nhanh ra ngoài.
Mạnh Bình hiện tại trạng thái tuyệt đối không bình thường, cô ta còn tiếp tục ở đây, trời biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi Lăng Tĩnh chạy đi, Mạnh Bình điên cuồng đập phá đồ đạc trong văn phòng.
Lăng Tĩnh rời khỏi chung cư mà Mạnh Bình mua cho cô ta, dọn vào biệt thự của một vị kim chủ. Đồng thời tài nguyên không ngừng vào tay.
Cho dù là phim rác, cô ta cũng sẽ nhận.
Xuất hiện trên màn ảnh nhiều thêm một giây, sự nổi tiếng của cô ta sẽ tăng thêm một chút.
Không lâu sau, 'Liệt Tù' chính thức ra rạp.
Ban đầu vé bán ra đều là nhờ fan của Tiêu Ý lôi kéo, sau đó danh tiếng lan xa, liên tục có fan mới, thậm chí có người xem hai, ba lần.
Liệt Tù trở thành phim điện ảnh được đánh giá cao nhất của năm nay.
Thân là nam nữ chính của phim, Tiêu Ý cùng Đường Hân tài nguyên tăng lên, cơ hội xuất hiện ở công ty ít càng thêm ít.
Nhưng Weibo của Tiêu Ý nhiệt độ ngày càng tăng.
Nhóm fan đều ở đây tìm kiếm người mà Tiêu Ý bảo chờ.
Ảnh chụp Tiêu Ý đi cùng mấy người phụ nữ bị người truyền lên mạng.
Trong đó có vài diễn viên nữ của đoàn phim, còn có Lăng Thanh Huyền.
Không thể không nói quần chúng có hỏa nhãn kim tinh, nháy mắt liền khóa chặt vào Lăng Thanh Huyền.
Hơn nữa thật nhanh tìm ra thông tin về tập đoàn Lăng Thịnh, biết được Lăng Thanh Huyền là bà chủ.
Bà chủ cùng nghệ sĩ, tai tiếng giăng ngập lối.
Lăng Tĩnh lướt tin tức trên mạng, khóe miệng ngăn không được mà cong lên.
Tiêu Ý phát hỏa thì sao? Lôi kéo được Lăng Thịnh thì sao? Náo ra chuyện xấu, tất cả các người đều bị kéo xuống nước.
Cầm túi văn kiện, cô ta tiến vào phòng bệnh.
Buổi chiều ở bệnh viện rất yên tĩnh, Lăng Thịnh nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy âm thanh, ông khẽ mở mắt.
"Tĩnh Tĩnh?"
Hiếm khi Lăng Tĩnh đến thăm mình, Lăng Thịnh trong lòng vui sướng.
Nhưng cơ thể ông không thể cử động mạnh.
"Con đến rồi.
Ba đang muốn tìm con bàn về hôn ước của con và Mạnh Bình." Hợp đồng phân chia cổ phần của ông đã chuẩn bị kỹ.
Cơ thể ông ngày càng suy yếu, phỏng chừng không chờ được đến ngày hai cô con gái lên xe hoa.
Không bằng sớm cho Lăng Tĩnh.
"Cái đó nói sau đi." Lăng Tĩnh đi loanh quanh gần bình dưỡng khí, cô ta đem hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đưa đến trước mặt ông, cười nói: "Ba, ba sắp chết rồi.
Không bằng trước khi chết, đem công ty chuyển nhượng cho con đi.
Con nhất định sẽ quản lý công ty còn tốt hơn tỷ tỷ."
"Tĩnh Tĩnh? Khụ! Khụ! Khụ!" Lăng Thịnh mở to hai mắt. Ông không thể tin được mà nhìn Lăng Tĩnh: "Tĩnh Tĩnh, con nói cái gì?"
Lăng Tĩnh hứ một tiếng: "Già cả lãng tai à? Lăng Thịnh, ông cho rằng tôi muốn làm con gái của ông sao? Chuyện gì ông cũng thiên vị Lăng Nặc, trước giờ chưa từng cân nhắc tới tôi.
Hiện tại, ông sắp chết, tôi cũng lười giả bộ nữa."
"Ký tên đi.
Sau khi ông chết, tôi sẽ an táng ông thật tốt."
Cô ta gằn từng chữ, từng lời nện vào trong lòng, Lăng Thịnh há hốc miệng hô hấp, nhìn cô ta mà không thể hiểu được.
Vì cái gì? Con gái của ông sao lại biến thành thế này?
Ông chưa từng thiên vị ai. Đối với hai con, ông vẫn luôn rất công bằng.
Nhét bút máy vào tay ông, Lăng Tĩnh vuốt ống dẫn khí: "Ba, còn không nhanh ký tên, ba sẽ sớm đi gặp Diêm Vương đó."