Bất quá, thật là khúc chiết.
Nhân vật phản diện trải qua nhiều chuyện như vậy, không hổ danh là nhân vật phản diện.
Nàng còn chưa thấy hết dung nhan của hắn đâu.
Nhất định rất đẹp mới có thể bị thay phiên cầm tù.
Nữ nhân của vương triều này, khẩu vị thật là mặn.
Còn có một vấn đề.
Giang Ly không phải giang hồ đệ nhất sát thủ sao? Như thế nào lại thành tiểu công tử của thủ phú Giang gia?
【Hai thân phận đó mà.
Người ngoài đồn đại hắn cửa lớn không ra, cửa trong không bước.
Thật ra hắn đi làm nghề tay trái.】
Hóa ra Hoàng Phủ Vi đã sớm quen biết hắn, cho nên hắn mới đồng ý gả đến vương phủ.
Giang phu hầu của nàng, thật đúng là đa tài đa nghệ.
Còn Hoàng Phủ Vi kia, từ ngày đầu lên ngôi, thậm chí từ trước đó, đã muốn diệt trừ nàng.
Gọi người thu thập mảnh vụn chén trà trong phòng, Lăng Thanh Huyền chuẩn bị đi dùng bữa sáng.
Trên đường đến phòng ăn, phải đi ngang qua phòng Thượng Quan Như An.
Lăng Thanh Huyền vốn định giả vờ như không thấy, bên tai lại đột nhiên xuất hiện một giọng nam.
'Nam nhân này nói nhiều quá đi mất.
Lưỡi dài quá sao?'
'Sắp chết đói rồi.
Nói mãi không dứt.
Còn nói nữa, tối nay bổn công tử khâu miệng ngươi lại.'
Đây là... Độc Tâm Thuật!
Lăng Thanh Huyền đi tới.
Hạ nhân ngoài cửa vội vàng hành lễ, nàng ngăn hạ nhân lên tiếng, nhìn vào bên trong.
Đây là phòng tiếp khách.
Thượng Quan Như An ngồi ở chủ vị, phía dưới đứng một nam nhân, ăn mặc tương đối đơn giản mộc mạc, tóc đen nhu thuận buông xuống, trên tóc chỉ cài một cây mộc trâm.
Lăng Thanh Huyền nhìn không thấy mặt hắn.
"Giang phu hầu, giờ Mão thỉnh an.
Hưởng Nhi nói ngươi liên tiếp hai ngày không có tới thỉnh an điện hạ cùng bá phụ.
Nếu hôm nay ta không gọi ngươi tới, có phải ngươi sẽ xem như không thấy quy củ trong vương phủ này không?"
Nam nhân đứng phía dưới một câu cũng không nói, thân hình một chút cũng không động.
Mà trong đầu Lăng Thanh Huyền, lại rõ ràng đọc ra tiếng lòng của hắn.
'Ngươi đến cửa còn chưa qua, bày đặt ra vẻ chính phu.
Kiêu ngạo gì chứ.
Lại nói tên dê xồm kia có gì tốt, bổn công tử không thèm đâu!'
Hóa ra đứng ở góc nhìn của ZZ là như thế này.
Bất quá nhân vật phản diện vì sao gọi nàng là dê xồm?
Lăng Thanh Huyền nhìn về phía Thượng Quan Như An, lại đọc không ra suy nghĩ trong lòng y.
【Ký chủ, Độc Tâm Thuật cũng gia tăng năng lực theo độ hảo cảm.
Hiện tại ngươi chỉ có thể đọc nội tâm của nhân vật phản diện. 】
Vô tích sự.
Nàng xoay người muốn đi, Thượng Quan Như An ngồi trên chủ vị lại liếc thấy nàng, vội vàng đứng dậy thỉnh an.
"Điện hạ."
Nam tử đưa lưng về phía Lăng Thanh Huyền sủng sốt.
'Dê xồm!'
Tiểu gia hỏa, bổn tọa biết ngươi đang suy nghĩ gì đó nha.
"Giang phu hầu, còn không nhanh thỉnh an điện hạ."
'Chắc là nàng không nhận ra ta đâu.' Giang Ly nghĩ.
Bị Thượng Quan Như An thúc giục đến phiền, Giang Ly nhanh chóng xoay người khom lưng: "Thê chủ."
Thành thân còn không phải kêu thê chủ sao.
Chỉ là Thượng Quan Như An nghe thấy hai chữ này, cắn môi không nói.
"Cùng dùng bữa đi." Sáng sớm tinh mơ, ăn cơm mới là việc hệ trọng.
Lăng Thanh Huyền đi đằng trước, Thượng Quan Như An theo sát, Giang Ly lại chậm rì rì theo sau, từng bước nhỏ đi ở sau cùng.
'Xem chừng không nhận ra.'
Số người trong vương phủ từng thấy qua chân dung của Giang Ly không nhiều lắm.
Bây giờ bai người bọn họ cùng đi, tầm mắt của hạ nhân toàn bộ dính trên mặt Giang Ly.
Da thịt trắng hơn tuyết, môi hồng răng trắng, thần thái nhàn nhã, mang theo khí chất nhẹ nhàng.
Cho dù để mặt mộc, cũng đủ bao thầu danh hiệu kinh thành đệ nhất mỹ nhân.
Những hạ nhân nhìn đến ngây người, không chỉ một vài kẻ.
Ngồi xuống dùng bữa, Lăng Thanh Huyền mới thấy rõ toàn bộ khuôn mặt hắn.
Không giống với vẻ soái khí lắng đọng của Tiêu Ý, Giang Ly là một vẻ đẹp khác.
Nhất là viên lệ chí bên khóe mắt kia, nhiếp nhân tâm phách, câu người trong vô hình.
'Dê xồm!'
Lăng Thanh Huyền lại nghe hắn chửi thầm trong lòng.
Chắc là vì chuyện tối hôm qua.
Nhưng hắn đã là chồng của nàng, ngủ một chút thì sao chứ?
"Giang phu hầu, nghe nói hôm qua ngươi bị thương.
Không sao chứ?"
Liễu Trình đối với tất cả mọi người luôn khoan dung từ ái, cho nên hỏi thăm tình trạng thân thể của hắn.
Giang Ly ưu nhã hào phóng cười: "Không có gì đáng ngại.
Làm cha cực khổ quan tâm."
'Nàng chịu vén hỉ khăn của bổn công tử, bổn công tử cũng sẽ không giả vờ bị thương không đi thỉnh an."
Hóa ra là vậy.
Lăng Thanh Huyền nhấp một muỗng cháo, nghe trong lòng hắn vài món muốn ăn, cầm công đũa, gắp vào chén cho hắn.
Giang Ly: "..."
Dê xồm này đột nhiên gắp đồ ăn cho hắn làm gì? Đã vậy đều là món hắn thích ăn.
Có độc không đây?
"Tạ thê chủ."Giang Ly mỉm cười gắp thức ăn, trong lòng oán thầm.
Nhìn má hắn phồng phồng lên, tay Lăng Thanh Huyền có chút ngứa.
Mà Thượng Quan Như An ngồi một bên, tâm loạn như ma. Điện hạ chỉ mới nhìn thấy Giang phu hầu đã tự mình gắp thức ăn.
Ý thức được địa vị của mình gặp nguy cơ, lực độ cầm đũa của y cũng mạnh hơn.
Kế hoạch tối qua thất bại, y phải tìm cơ hội khác.
Liễu Trình vui mừng nhìn hai người họ tương tác, hi vọng vương phủ có thể sớm ngày nghênh đón con nối dõi.
Mang tâm trạng bất an ăn xong bữa sáng, bất tri bất giác, Giang Ly no căng cả bụng.
Ai bảo tên dê xồm kia cứ liên tục gắp đồ ăn cho hắn.
Lặng lẽ xoa bụng, thời điểm Giang Ly trở về viện tử của mình, tai nghe tiếng bước chân phía sau lưng, trấn an bản thân.
"Thê chủ?" Hắn xoay người nhàn nhạt cười, ngữ khí lơ đãng mang theo chút kiều tiếu ý vị.
Hắn cũng không phải cố ý, chỉ là lúc gọi ra hai chữ này, ngữ khí sẽ biến thành như vậy.
Hắn đứng trong hoa viên, muôn hoa thất sắc.
"Lần sau đừng ép mình quá mức." Lăng Thanh Huyền đưa cho hắn thuốc tiêu thực, "Ta lần đầu gắp thức ăn cho người khác."
Cho nên nàng không biết không có phân lượng.
Trong quá khứ, đều là nhân vật phản diện gắp cho nàng.
Nữ tử thanh lãng mang theo tư thế oai hùng, Giang Ly hơi giật mình, nhận lấy thuốc.
Nàng đối với hắn, không tự xưng 'bản vương'.
"Tạ thê chủ."
"Ngươi và ta vốn là vợ chồng, không cần nói lời cảm tạ."
Lăng Thanh Huyền còn có việc phải xử lý, không nhiều lời liền rời đi.
Chờ thân ảnh của nàng rời đi tầm mắt, Giang Ly nhìn bình thuốc trong tay, xoay xoay hai cái, đem thuốc đổ vào chậu hoa gần nhất.
Trở về phòng, khí chất trên người hắn nháy mắt biến hóa. Đôi mắt híp lại, mày cũng nhíu lại.
Nghe tiếng đập cánh phành phạch, hắn ngồi trước bàn, chậm rì rì rót cho mình một chén trà.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị gõ vang.
Ngoài cửa Lăng Thanh Huyền nắm lấy một con bồ câu hỏi hắn: "Trưa nay ăn canh bồ câu.
Người thấy thế nào?"
Giang Ly lui về sau một bước, nhịn xuống bất an trong lòng, cẩn thận quan sát. Đây không phải bồ câu đưa tin của hắn.
Hắn chỉnh lý biểu tình: "Đều nghe theo thê chủ."
Thật đúng là phong phạm đại gia nha.
Gặp nguy không loạn.
Lăng Thanh Huyền buông lỏng tay, bồ câu bay đi, nàng dậm chân tiến vào phòng hắn.
Căn phòng vô cùng đơn giản, hệt như cách ăn mặc của hắn.
"Ta đêm nay ngủ lại viện của ngươi?"
Lăng Thanh Huyền ngồi xuống, cầm lấy chén trà hắn đã uống một nữa, rót đầy, đưa lên môi uống.
Có câu 'nhất dạ phu thê, bách dạ ân', tiểu gia hỏa gả cho nàng mấy ngày rồi, khuỷu tay còn hướng ra ngoài.
ZZ che mặt 【Ký chủ, 'một đêm làm vợ chồng, ngàn đêm tình nghĩa'.
Các ngươi còn chưa có 'một đêm' đâu nha.】
Cho nên lấy đâu ra ngàn đêm tình nghĩa.
【Không bằng tối nay ký chủ cùng hắn viên phòng, nói không chừng khuỷu tay nhân vật phản diện sẽ hướng về ngươi nha.】
Không, nếu hắn hướng ra ngoài, bổn tọa sẽ vặn thẳng lại.
【...】Thật thô bạo.
Giang Ly vốn nghe thấy nàng nói chuyện ngủ lại đây, trong lòng liền bồn chồn.
Bây giờ nàng không chút để ý uống chén trà của mình, hai má hơi hồng nhuận.
Hắn khẽ cắn môi, thanh âm hơi lớn.
"Không được!"