Phác giác mình hơi lớn tiếng, Giang Ly ngồi xuống đối diện Lăng Thanh Huyền, ngữ khí mềm nhũn.
"Thê chủ, ta bị thương, không tiện phục thị ngài.
Hay là hôm khác đi."
'Ọe, sao mà bổn công tử có thể dùng loại ngữ khái này chứ? Buồn nôn chết ta.
Tên dê xồm mau đi đi! Ai thèm viên phòng với ngươi chứ!'
Lời nói trong ngoài đồng nhất của hắn đều bị Lăng Thanh Huyền nghe thấy.
ZZ trong không gian cười lăn lộn, mười phần bội phục sự bình tĩnh của ký chủ nhà mình.
"Dưỡng thương cho tốt." Lăng Thanh Huyền buông chén trà xuống, lập tức rời đi.
Giang Ly bứt tóc, nện mạnh xuống bàn.
Nhiệm vụ đáng chết này, sớm biết hắn sẽ không đáp ứng.
Đường đường đệ nhất sát thủ, chạy tới làm phu hầu cho người ta. Đầu hắn bị lừa đá mà!
Thời điểm hắn còn đang xoắn xuýt, thư tín đã truyền đến trong cung.
Hoàng Phủ Vi cởi bỏ tờ giấy trên chân bồ câu, biết được kết quả của buổi thăm dò tối qua.
Vị Lăng vương này hết sức cảnh giác.
Xem ra trực tiếp ám sát tỷ lệ thành công quá nhỏ.
Năm năm trước, Hoàng Phủ Vi thường xuyên lắc lư bên cạnh Lăng Uyên, chọn lựa chủ đề mà Lăng Uyên cảm thấy hứng thú, khiến Lăng Uyên cho rằng mình đã tìm được tri kỷ.
Hai người kết nghĩa kim lan, Lăng Uyên lớn hơn ả một tháng, trở thành nghĩa tỷ của ả.
Ả thận trọng từng bước, chính vì đoạt được hoàng vị này.
Vì thế một nữ nhân thô lỗ, thẳng tính lại đầy nghĩa khí như Lăng Uyên là loại người dễ lợi dụng nhất.
Quả thật như ả đoán, Lăng Uyên giúp ả củng cố ngôi vị hoàng đế, để ả thành công đăng cơ.
Thế nhưng ả rất nhanh phát hiện, các đại thần cơ bản đều coi trong Lăng Uyên, còn coi trọng hơn nữ hoàng là ả.
Có thể nói giang sơn này, trên cơ bản đều Lăng Uyên giành về.
Sự tồn tại của Lăng Uyên làm Hoàng Phủ Vi cảm nhận được nguy cơ to lớn, cho nên ả quyết định, chờ mình hoàn toàn khống chế được triều định, phải lập tức diệt trừ Lăng Uyên.
Bởi vậy ả cần phải an bài một nhãn tuyến, để khi thời cơ đến, tùy thời động thủ.
Giang Ly chính là nhãn tuyến đó.
Không có nhãn tuyến nào thích hợp hơn người bên gối của Lăng Uyên.
Trong đầu nhớ tới hoa dung nguyệt mạo của Giang Ly, trong mắt Hoàng Phủ Vị lộ ra thần sắc si mê. Ả chưa từng gặp qua người nào đẹp như vậy.
Lợi hại hơn nữ tử, tuấn mỹ hơn nam nhân.
Đệ nhất mỹ nhân của thiên hạ này, phải ở tại hậu cung của ả mới đúng.
Thật là hời cho Lăng vương.
Bất quá cùng không gấp, chờ diệt trừ Lăng Uyên, lại đem Giang Ly mang về hậu cũng, cũng không muộn.
"Bệ hạ."
Ngoài tẩm điện, là quân phi thị tẩm của đêm nay.
Chỉ là so với Giang Ly, quá mức dung chi tục phấn.
Trước khi có được người kia, dùng bọn họ giảm nhiệt trước vậy.
"Vào đi."
Màn giường màu vàng nhạt buông xuống, nam tử thoát hết y phục trên thân, ra sức lấy lòng vị cửu ngũ chí tôn lúc này tâm hồn đã bay xa.
Dù biết ả sẽ không độc sủng một người, gã cũng phải nắm lấy vinh sủng nhất thời này.
_____________________________________________________________________________
Giang Ly không thấy Hoàng Phủ Vi trả lời, đành dùng phương thức của chính mình tiến hành nhiệm vụ.
Ban đêm, hắn mặc vào hắc y, lại chạy tới phòng Lăng Thanh Huyền.
Đèn đã tắt.
Lần này hắn không thổi mê dược, mà lựa chọn tấn công từ nóc nhà.
Hắn muốn tấn công xuất kỳ bất ý, đánh không lại nàng cũng phải hù chết nàng.
Mái ngói từng mảnh bị lấy ra, nhìn thấy phía dưới không có ai đi lại, hắn duỗi chân xuống.
"Ưʍ."
Chân của hắn bị bắt lại!
Tiếp đó cả người bị một cỗ lực kéo xuống.
Cảm giác không trọng lực này làm hắn ý thức được điểm không ổn.
Chờ hắn kịp phản ứng lại, người đã treo ngược trên xà nhà.
Nữ tử mặc áo trong đơn bạc, đôi mắt bình đạm như nước nhìn hắn chằm chằm: "Chào buổi tối."
Giang Ly: Chào, chào buổi tối cái đầu ngươi! Hơn nữa đêm không ngủ lên xà nhà mắc võng làm cái quỷ gì? Treo cổ hả?
Đáng tiếc hắn chưa chửi xong, thân mình đã dần rớt xuống.
Khinh công tại thân, hắn nhanh chóng xoay thẳng người lại, ngồi trên xà nhà cảnh giác nhìn nàng.
Tên dê xồm này chắc đầu bị lừa đá còn nghiêm trọng hơn hắn.
Sát thủ tới, sao nàng trơ trơ không làm gì cả chứ?
Lăng Thanh Huyền tất nhiên là có làm.
Nàng dùng dây thừng chuẩn bị trước trói Giang Ly lại, còn thắt một cái nơ con bướm hết sức cầu kỳ.
Năng lực động thủ của bổn tọa lại tăng tiến nhiều rồi.
【...】Vì nhân vật phản diện mà mặc niệm một giây.
(-人-)
"Lăng vương! Sĩ khả sát bất khả nhục! Có bản lĩnh thì gϊếŧ ta đi!"
Trói hắn lại là có ý gì? Có bản lĩnh thì đánh một trận!
Mặc dù hắn đánh cũng không lại nàng. (ノ;;)ノ~┻━┻
"Ngươi là sát thủ, không phải sĩ."
Lăng Thanh Huyền ném hắn lên giường, Giang Ly giãy dụa kịch liệt: "Tên dê xồm này! Mau thả ta ra! Ngươi ném ta lên giường làm gì!"
"Xuỵt."
Lăng Thanh Huyền cúi người, ngón tay đặt ở giữa môi: "Đừng làm ồn."
Gối ôm đưa tới cửa, nàng muốn nghỉ ngơi.
Giang Ly trừng lớn hai mắt.
Tên Lăng vương này võ công cao hơn hắn, không phải muốn chơi chết hắn đó chứ?
Còn đang rối rắm có nên kêu cứu mạng hay không, một thân thể mềm mại đè ép xuống.
"Ha ha ha!" Nhột.
Lăng Thanh Huyền cọ cọ, tìm cho mình một tư thế nằm thoải mái, nhắm mắt lại.
"Ngủ."
Lạnh băng, không chút phập phồng.
Nếu không phải cảm nhận được khí tức của nàng, Giang Ly còn tưởng đây là một người chết.
Bị nàng đè lên cũng không quá khó chịu.
Chỉ là liên tiếp bị đè ở dưới hai lần, hắn đường đường đệ nhất sát thủ còn đâu mặt mũi.
Giang Ly vặn vẹo thân thể, cố tình khiến nàng không thể thoải mái dễ chịu mà ngủ.
Bị lăn lộn đến phiền, Lăng Thanh Huyền thuận tay vỗ một cái "Đừng quậy."
Giang Ly suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.
Nàng, nàng vừa vỗ vào nơi nào vậy? (O∆O)
Đã vậy nàng vỗ xong còn không rút tay ra, cứ để yên nơi đó.
Giang Ly sắc mặt đỏ bừng, phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt đang kề sát bên mình.
Hình như hắn trước này chưa từng nhìn kỹ gương mặt nàng.
Bây giờ nhìn kỹ lại, mới phát giác nàng lông mày anh tư, da thịt bóng loáng, môi hồng đầy đặn.
Rõ ràng ở chiến trường nhiều năm như vậy, sao nàng cũng các tướng lĩnh khác một chút cũng không giống nhau.
Còn, còn rất xinh đẹp.
Đặc biệt cảm thụ được như lan khí tức, mặt của hắn lại không có tiền đồ mà đỏ lên, địa phương nào đó bị nàng đè lên không chịu khống chế mà ngóc đầu chào hỏi.
Từ cấm địa kia, cơn tê dại dần lan ra toàn thân.
Hắn hơi hơi thở dốc, muốn đem ngọn lửa nóng kia áp xuống.
Nhưng tư thế này của hắn, không cử động được, cũng không dời mắt được.
Bất đắc dĩ, hắn nhắm mắt lại.
Ngủ thì ngủ, hắn còn sợ chắc.
Một đêm thao thức, hắn hắt xì, mở to mắt xem xét, trời đã sáng.
Hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt hơi ngứa, sợi tóc mềm mại của nữ tử cạ vào.
Hắn cứng đờ nghiêng đầu xem xét, bờ môi lướt qua, cách khăn che mặt, hôn lên má nàng.
Lăng Thanh Huyền không thoải mái mà mở mắt, thấy hắn thức dậy, đứng dậy giúp hắn cởi trói.
Dây thừng từng vòng rơi trên mặt đất, nàng vừa mang giày vào, người trên giường vừa được tự do nháy mắt đã chạy vội rời đi.
Lăng Thanh Huyền hơi há hốc miệng.
Người đâu? Nàng còn có lời muốn nói.
【Ký chủ, sao ngươi không vạch trần thân phận của nhân vật phản diện?】
Nàng không giật khăn che mặt ra, Giang Ly cũng không biết mình rốt cuộc có bị nhận ra hay không.
Đột nhiên có chút đau lòng cho nhân vật phản diện.
Hắn chắc hẳn dị thường bị giày vò.
Bổn tọa quên mất.
Lăng Thanh Huyền bưng lên chén trà đã lạnh, nhìn lên nóc nhà.
Phải gọi người đến sửa chữa.
【...Ký chủ, trọng điểm của ngươi có hơi sai sai.】